Ông chủ đã thay đổi, tuy rằng hiện tại anh vẫn thích chuyển tiền như cũ, nhưng đã học được cách giở trò đồi bại với cô.
Kiều Mộc căm giận trừng mắt Cố Hàn Thanh, "Anh gài bẫy tôi, ông chủ, anh cũng quá đê tiện rồi!"
Cố Hàn Thanh vô tội: "Vốn dĩ tôi chưa nói xong, là chính em chưa xong đã gật đầu đồng ý."
Kiều Mộc: "......" Nhớ lại một chút, hình như thật sự là như vậy.
Cô xấu hổ sờ sờ mũi.
Cố Hàn Thanh buồn cười: "Sao, muốn đổi ý?"
Kiều Mộc im lặng, trầm tư một lát, cằm nhẹ nâng, tự tin nói: "Tôi vì sao muốn đổi ý chứ, chúng ta ai thắng còn chưa biết đâu, dù sao tôi cũng không có tổn thất gì."
Ngay cả khi thua cùng ông chủ hẹn hò, cô cảm thấy cũng chẳng có gì, hẹn hò với soái ca một ngày, có lẽ cũng không khó tiếp nhận lắm.
"Được, vậy thì thi thôi." Anh cầm lấy một khối Rubik, vẻ khẩn trương hiếm thấy.
Kiều Mộc lại ném khối Rubik về, ôm bụng nói: "Ông chủ, anh cũng quá nóng nảy rồi, đừng quên tôi còn chưa ăn cơm tối đâu, tôi đói bụng."
Cố Hàn Thanh nhíu mày, liếc bụng cô: "Tôi còn tưởng em ăn tối trên máy bay rồi."
Lúc cô trở về vừa lúc có bữa tối trên máy bay.
Kiều Mộc hợp tình hợp lý nói: "Cơm tối là cơm tối, ăn khuya là ăn khuya."
Cố Hàn Thanh: "......"
Vợ có thể ăn như vậy mà không béo, anh không biết nên bội phục cô về cái gì.
"Vậy đi ăn đi, tôi bồi em." Anh sờ sờ đầu cô.
Kiều Mộc cong mi cười: "Đi thôi, ông chủ, anh cũng muốn ăn sao?"
"Tôi không ăn."
Hai người trò chuyện đi đến thang máy.
"Ông chủ, anh giữ mình trong sạch như vậy hả? Anh không có lúc đột nhiên rất thèm ăn sao?" Kiều Mộc tò mò.
Cố Hàn Thanh nói: "Đương nhiên là có, nhưng rất ít, hơn nữa tôi uống rượu nhiều hơn là ăn khuya."
"Vậy mà anh không có bụng bia." Kiều Mộc cất bước đi vào thang máy, thuận thế cúi đầu nhìn eo Cố Hàn Thanh.
Anh mặc áo ngủ, ở giữa mơ hồ lộ ra một hình chữ V sâu, có thể nhìn thấy một ít đường nét cơ ngực, nhưng cơ bụng lại không nhìn tới, Kiều Mộc đáy mắt hơi có chút đáng tiếc.
Sắc đẹp, đặc biệt là sắc đẹp của đàn ông, cô vẫn rất thích.
Cố Hàn Thanh phát hiện ánh mắt thẳng thắn của Kiều Mộc, đôi mắt đen nguy hiểm nheo lại, nâng tay nhéo xuống khuôn mặt cô gái: "Ra ngoài không được nhìn tên đàn ông khác như vậy."
Kiều Mộc đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải con ngươi sâu thẳm của anh, khuôn mặt nhỏ có chút phiếm hồng, "Tôi nhìn ra, anh có vẻ muốn tôi xuất gia sao?"
"Sao cứ nghĩ tôi tính kế em thế? Chúng ta là vợ chồng, chẳng lẽ không nên thông cảm, bao dung nhau sao?"
"Không phải tôi sợ đầu óc anh tốt hơn tôi, vạn nhất tôi thật sự phạm sai lầm, sẽ trở thành kẻ thù với anh sao?" Kiều Mộc 'ngựa thần lướt gió tung mây'* tưởng.
* Ngựa thần lướt gió tung mây: nghĩa là ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Cố Hàn Thanh nhíu mày, từ bóp chuyển thành ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ: "Sẽ không, nếu chúng ta ly hôn trong hoà bình, em cũng có thể được chia tiền, còn hiện tại tôi cho em tiền thì đó đều là của em, sẽ không tính kế em, nhưng em cũng đừng nghĩ muốn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi cũng sẽ không vui."
"Sẽ ghen hả?" Kiều Mộc buồn cười hỏi.
Cố Hàn Thanh buông tay, dời tầm mắt, cửa thang máy mở ra, anh dạo bước đi ra ngoài.
Kiều Mộc đuổi kịp, nghiêng đầu từng bước ép sát: "Ông chủ, sao anh không trả lời? Vấn đề này rất khó trả lời sao?"
Cố Hàn Thanh dừng chân, Kiều Mộc đi tới, cô kịp thời lui lại, mặt đối mặt, ngửa đầu nhìn anh.
Cố Hàn Thanh rũ mắt: "Rất muốn biết?"
Kiều Mộc không đứng đắn nhướng mày: "Đúng vậy, anh sẽ nói sao, thật sự sẽ ghen?"
Cố Hàn Thanh trầm mặc, thật sâu nhìn chằm chằm Kiều Mộc, đại khái mười mấy giây sau, anh trịnh trọng đáp: "Sẽ, cho nên về sau cố gắng chỉ nhìn tôi."
Mắt thường có thể thấy đồng tử của Kiều Mộc co rút lại, trái tim đập nhanh thình thịch.
Cô giống như tự đào cho mình cái hố.
Tay nhỏ sờ sờ mũi, đây là động tác thể hiện cô đang xấu hổ quẫn bách, "...... Ách, biết rồi, tôi đi ăn cơm."
Cô vội vàng chạy tới phòng bếp, Trần quản gia theo cô đi vào, hỏi cô muốn ăn gì để chuẩn bị làm cho cô, Kiều Mộc vẫy vẫy tay, vì tránh Cố Hàn Thanh ở bên ngoài, cô nói: "Không cần, đêm nay tôi muốn tự mình làm, Trần quản gia, ông tìm mì sợi cùng cà chua, còn có trứng gà đến cho tôi là được. Tôi sẽ tự làm."
"Phu nhân, phòng bếp nặng mùi khói dầu, vì vậy đừng tự làm." Trần quản gia lo lắng nói.
Kiều Mộc cười: "Không sao, phải chăng Trần quản gia đã quên tôi xuất thân từ gia đình bình thường rồi? Một bát mì thôi mà, tôi sẽ tự mình làm."
Trần quản gia thấy Kiều Mộc thật sự muốn tự làm, chỉ có thể đi lấy đồ cho cô.
Cố Hàn Thanh không nghĩ Kiều Mộc lại một mình đi xuống, anh đi đến cửa phòng bếp, khoanh tay trước ngực dựa vào cạnh cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn Kiều Mộc mặc tạp dề, "Tôi đột nhiên muốn ăn."
Anh thình lình nói một câu khiến Kiều Mộc sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"
Cố Hàn Thanh: "Tôi cũng muốn ăn mì sợi."
Kiều Mộc mở to hai mắt, theo bản năng nói: "Vậy anh bảo Trần quản gia......"
Cố Hàn Thanh ngắt lời: "Không, phải ăn cái em làm."
Kiều Mộc: "......"
Nào, ông chủ đây là muốn nếm thử tay nghề của cô.
Đại khái biết Cố Hàn Thanh xuất phát từ tâm lý gì, Kiều Mộc lỗ tai có chút hồng, mím môi, cô nói: "Được rồi, vậy anh đi ra ngoài chờ tôi một lát, đừng cứ ở đây nhìn, ảnh hưởng tôi phát huy. Chờ lát nữa không thể ăn, tôi liền tìm anh tính sổ."
Cố Hàn Thanh thấy cô ra vẻ hung dữ, mím môi cười cười, "Được, tôi ra ngoài."
Anh không thủ ở phòng bếp nữa, đi ra bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiện tay lấy tạp chí kinh tế trên bàn xem.
Trần quản gia biết tình cảm của tiên sinh và phu nhân đã có tiến triển, sáng suốt rời đi.
Mì rất nhanh được nấu xong, Kiều Mộc cho vào hai cái bát, nêm gia vị, bên trên có thêm trứng ốp la rất xinh đẹp.
Bưng khay ra, Cố Hàn Thanh nghe thấy tiếng động, gấp tạp chí để lại bàn, đứng dậy qua giúp Kiều Mộc bưng khay, liếc trên khay là mì trứng cà chua đầy đủ hương vị, anh nhướng mày: "Nhìn không ra tay nghề em khá tốt đấy."
"Đương nhiên, trước kia không ai nấu cơm cho tôi, cũng không có khả năng thuê bảo mẫu, chỉ có thể tự mình học nấu ăn." Kiều Mộc nói chính là cuộc sống cô nhi kiếp trước, nhưng đặt ở trên người nguyên chủ cũng thích hợp.
Cố Hàn Thanh hầu kết khẽ nhúc nhích, buông khay, khàn khàn nói: "Về sau cả đời em có thể không cần phải nấu cơm."
Kiều Mộc ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía anh, đối diện một lúc, cô cười khúc khích: "Tôi biết mà, hiện tại trong tay tôi tiền cũng đủ cả đời nằm yên, về sau tôi muốn làm gì thì làm cái đó."
"Ừm, muốn làm gì thì làm cái đó, nhưng điều kiện tiên quyết là phải ở bên cạnh tôi." Câu cuối Cố Hàn Thanh ngữ điệu âm trầm.
Kiều Mộc tâm hoảng ý loạn vì câu cuối, bưng bát mì của mình, lại cầm lấy đũa và muỗng: "Ông chủ, chúng ta ăn trước đi, tôi rất đói, không còn sức nói chuyện."
Cố Hàn Thanh phát hiện nội tâm của Kiều Mộc đang dao động, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.
Hai người ăn xong mì, về phòng rửa mặt, Kiều Mộc nhân tiện tắm rửa một cái, sấy khô tóc rồi đi ra thì đã khuya.
Nhưng nhìn thấy hai khối Rubik được Cố Hàn Thanh đặt ở mép giường, cô mới nhớ còn phải giải quyết chuyện này.
"Đến đây nào, ông chủ, chúng ta đấu một trận đi." Kiều Mộc cũng không yếu thế, cô mới chơi qua, đúng lúc có cảm giác, "Nhưng ông chủ, anh ở nhà luyện tập mà không có tôi hả?"
"Không đến mức đấy." Cố Hàn Thanh nói: "Cũng nhiều năm rồi tôi không chơi, trước kia rất lợi hại."
"Hả? Rất tự tin đấy." Kiều Mộc ngồi xếp bằng trên giường, vứt khối Rubik: "Hôm qua tôi đã chơi một lần, bây giờ đúng lúc xúc cảm rất mạnh, anh xác định không muốn mấy ngày sau mới đấu sao?"
"Không cần." Cố Hàn Thanh ngồi trên đệm trải dưới sàn, ngửa đầu nhìn cô gái sáng sủa tự tin, như vậy rất khác với lúc nằm yên thành cá muối, cảm giác tương phản mãnh liệt, cũng khiến cho người ta càng muốn hiểu cô, xem cô rốt cuộc còn có bao nhiêu chỗ khiến người ta ngạc nhiên, "Trực tiếp đấu đi. Em đếm ngược."
"OK." Kiều Mộc cũng không gian lận, sau khi hô ba hai một, cô và Cố Hàn Thanh cùng nhau động thủ bắt đầu xoay.
Tốc độ hai người đều không chậm, nhưng tiếc là Cố Hàn Thanh nhanh hơn một chút.
Kiều Mộc "A" một tiếng, "Ông chủ, anh cũng lợi hại quá đi!"
Cô khen rất chân thành.
Cố Hàn Thanh mỉm cười: "Em cũng rất lợi hại."
"Ai, vẫn không thể so với anh, nhưng chờ tôi nghỉ ngơi xong, chúng ta hôm nào lại so một lần." Kiều Mộc trong lòng kích động, còn muốn khiêu chiến lần nữa, nhưng đêm nay không được, cô mệt, muốn ngủ.
"Được." Cố Hàn Thanh mặt mày nhu hòa.
Kiều Mộc đật khối Rubik trên tủ đầu giường, sau đó muốn ngồi dậy lười nhác vươn vai, kết quả ngồi xếp bằng khiến bàn chân tê rần, cô rít một tiếng, thân thể lung lay ngã xuống đất.
Cố Hàn Thanh vội vàng chống người lên, một tay đỡ được cô.
Kiều Mộc cứ như vậy ngã vào trong lòng anh, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ Cố Hàn Thanh, chân còn chống ở mép giường, cả người nghiêng một góc 45 độ.
Trong phút chốc, mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Cố Hàn Thanh quanh quẩn ở cánh mũi, không nồng đậm, rất dễ chịu. Kiều Mộc tim đập loạn, vội vàng vặn vẹo thân thể muốn đứng lên.
Cố Hàn Thanh cũng thuận thế đỡ cô ngồi xuống giường, "Em không sao chứ?"
Kiều Mộc duỗi chân về phía trước, nắm tay không ngừng đấm: "Còn chút tê, xấu hổ quá đi ông chủ, tôi không phải cố ý đâu."
"Nếu em cố ý, tôi cũng không ngại." Cố Hàn Thanh trầm giọng nói.
Kiều Mộc ngẩng đầu liếc anh một cái, mặt đỏ lại cúi xuống.
Ông chủ đánh bóng thẳng* theo đuổi người ta thật muốn mạng mà!
* Nguyên văn 直球: "Straight ball" là một thuật ngữ bóng chày, có nghĩa là một quả bóng thẳng. Cư dân mạng thường nói "chơi bóng thẳng"để mô tả hành vi trực tiếp. "Đánh thẳng" có nghĩa là không mơ hồ trong tình yêu, đó là cách thể hiện rất trực tiếp, thích là thích, không thích là không thích.
"Tôi xoa cho em." Cố Hàn Thanh ngồi bên cạnh cô, đặt hai chân cô lên đùi mình mát xa.
Kiều Mộc ngây người, cô chưa bao giờ được người khác đối xử ôn nhu và cẩn thận như vậy.
Cô có chút ngốc nhìn góc nghiêng tuấn mỹ của Cố Hàn Thanh, lại cúi đầu nhìn bàn tay anh đặt trên chân cô, lại ngẩng đầu nhìn mặt Cố Hàn Thanh.
Không biết nhìn bao lâu, cô ma xui quỷ khiến lấy điện thoại, chụp một tấm ảnh anh mát xa cho mình.
Kết quả đã quên tắt tiếng.
Cố Hàn Thanh nghe được tiếng chụp, nghiêng mắt nhìn cô: "Chụp lén tôi?"
Kiều Mộc mặt đỏ lên, chột dạ nên cô bịa chuyện: "Đúng vậy, khoảnh khắc ông chủ hiền lành như vậy đương nhiên phải ghi lại, nhân tiện đăng lên tài khoản của tôi, fans CP của chúng ta vẫn luôn muốn nhìn thấy chúng ta trong cùng một khung hình."
"Em muốn công khai tôi?" Cố Hàn Thanh trong lòng mừng rỡ nói, cho rằng Kiều Mộc thật sự muốn công khai anh.
Kiều Mộc nói: "Đương nhiên không phải, cũng chỉ đăng ảnh tay anh chân tôi mà thôi. Ha ha ha, coi như là phúc lợi, cũng để kỷ niệm bộ dáng hiền lành của ông chủ."
Cố Hàn Thanh: "......"
Không thể phủ nhận, anh có một tia mất mát, nhưng cũng biết điều này hết thảy đều là vì anh.
Hơn nữa Kiều Mộc không thích anh, đương nhiên không muốn hai người công khai tình cảm.
Kiều Mộc lấy tấm đã cắt mặt của Cố Hàn Thanh, chỉ còn đôi tay thon dài cân xứng và đôi chân trắng nõn của cô, kiểm tra một chút, xác định không có chỗ nào sẽ bị bại lộ, cô đăng lên tài khoản 'Cá muối nhỏ hạnh phúc'.
Chú thích: 【 Thời khắc Cố tiên sinh hiền lành rất đáng để kỷ niệm. 】
Đã gần 0 giờ, xem như cũng đã khuya, nhưng cư dân mạng thích lướt mạng kia đều là cú đêm, bây giờ đúng lúc tinh thần phấn khởi.
Trong chớp mắt, Weibo Kiều Mộc đã có hàng trăm bình luận.
【 A a a! Tôi nhìn thấy gì! Quả nhiên ngủ muộn sẽ có phúc lợi! 】
【 Này...... Này...... Đây là thứ không phải trả tiền là có thể xem sao? Uầy, người ta rất xấu hổ nha! 】
【 Giờ này, động tác này, tôi bắt đầu ảo tưởng, xấu hổ quá đi. 】
【 A a a, khoe ân ái! Rốt cuộc cũng khoe ân ái! Hoá ra Cố phu nhân lén lút gọi Cố tổng là Cố tiên sinh sao? Vì sao cảm thấy gọi như vậy rất có cảm giác? 】
【 Trời xanh ơi! CP của tôi rốt cuộc cũng cùng khung ảnh! Tuy rằng chỉ có tay và chân cùng khung, nhưng không sao, tôi có thể chờ mặt hai người cùng khung! 】
【 Tay Cố tổng thật đẹp nha, có thể làm mẫu tay*! Ngón tay rất cân xứng cũng rất dài, chân Cố phu nhân cũng rất trắng, thon và thẳng! 】
* Mẫu tay: những người dùng tay làm mẫu để quay, chụp quảng cáo
【 Cố tổng thật hiền lành, hâm mộ - ing, Cố tổng người ta giàu như vậy, còn sủng vợ như vậy, quả nhiên, đàn ông tốt và chồng tốt đều của nhà người khác. 】
Bậc thầy thức đêm Kỳ Anh cũng thấy Weibo này, cô bé kích động gửi Wechat cho Kiều Mộc: 【 Chị dâu, chị ở cùng phòng với anh em? Hai người ngủ cùng nhau? Ngủ rồi? Có phải sẽ sinh cháu trai nhỏ cho em?" 】
Kiều Mộc: "......"
Cái gì vậy chứ, nhưng cô dường như chưa nói cho Kỳ Anh biết cô dọn vào phòng Cố Hàn Thanh.
【 Em đừng nói bậy, bọn chị chỉ là ở cùng phòng, nhưng không ngủ cùng giường. 】
【 Yo yo yo, chị dâu, chị không được nha, chuyện này cũng không nói cho em biết, chị làm em đau lòng quá, thế nhưng cũng không nói cho người ta. 】
【 Chị quên mất, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn. 】
【 Sao lại không lớn, chị đồng ý ở cùng nhau, chứng minh tình cảm hai người có tiến triển, chị dâu, chị nói thật cho em biết, có phải chị cũng có chút thích anh em không? 】
Kiều Mộc hơi giật mình, phản ứng đầu tiên thế nhưng không phải phủ định, mà là liếc mắt nhìn Cố Hàn Thanh, anh vẫn đang mát xa chân cho cô rất nghiêm túc.
Nói thật, giờ khắc này, dù ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy bọn họ là vợ chồng ân ái.
Trong lòng Kiều Mộc tựa như có dòng nước ấm chảy quá, cô nói thật: 【 Có thể nói chị nguyện ý cùng anh ấy thử một lần, nhưng trước mắt, tuyệt đối không có những điều mà em đang nghĩ trong đầu. 】
【 Em hiểu em hiểu, nếu ông ngoại biết hai người có tiến triển lớn như vậy, nhất định sẽ rất vui! 】
【 Tạm thời đừng nói với ông nội. 】
【 Chị yên tâm, em sẽ không nói, em biết tâm tư của người trẻ tuổi, bị người lớn nhúng tay sẽ rất phiền, chị mau cùng anh em bồi dưỡng tình cảm đi! 】
Cùng Kỳ Anh nói chuyện xong, Kiều Mộc cảm thấy chân không còn khó chịu nữa, cô cảm kích nói: "Ông chủ, cảm ơn anh, chân tôi ổn rồi."
Cố Hàn Thanh cũng không lưu luyến, ga lăng lấy tay ra, Kiều Mộc thu chân lại, nói: "Ông chủ, khi nào thì hẹn hò? Ngày mai tôi có chút việc quan trọng, muốn nói chuyện với Đồng Phi về vấn đề diễn bộ phim của bọn tôi."
"Ngày mai việc ở công ty tôi cũng nhiều, hơn nữa còn phải mở họp, ngày kia đi?" Cố Hàn Thanh chỉ là không nghĩ tới ngày mai sẽ hẹn hò.
Kiều Mộc gật đầu: "Được, cứ quyết định như đi. Chúng ta hẹn ngày kia."
Cô xoay người chui vào ổ chăn, đá chăn đệm, nằm thẳng trên giường: "Ông chủ, ngủ ngon."
Hai người dịu dàng thắm thiết, tiến triển rất suôn sẻ, mà Trình Tâm Nghiên ở Quân Sơn uyển nhìn ảnh bọn họ khoe ân ái, khóc đến thở hổn hển.
Kiều Mộc!
Kiều Mộc!
Cô cố ý, cô nhất định là cố ý!
Coi chính là đang khoe ra cho cô ta xem!
Trình Tâm Nghiên hận người đó, ra sức suy nghĩ phải thế nào mới có thể chèn ép Kiều Mộc.
Ngày hôm sau, Kiều Mộc và Mạnh Hàm hẹn gặp Đồng Phi ở một quán cà phê, hai người tới trước, đợi khoảng mười phút, Đồng Phi mới vội vàng chạy tới, trên quần áo có chút bùn, nhìn rất chật vật, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, không phải tôi cố ý đến trễ. Xin lỗi xin lỗi."
Cô chỉ vào bùn dính trên quần áo cậu nói: "Cậu té ngã sao? Bị thương không?"
Phỏng chừng đây là nguyên nhân khiến cậu đến trễ.
Đồng Phi quẫn bách vỗ vỗ chỗ dơ trên quần áo mình, có chút xấu hổi giải thích: "Vừa rồi từ cửa tàu điện ngầm tới đây, không cẩn thận ngã vào bồn hoa, mà gần đó lại không bán quần áo, tôi chỉ có thể mặc như vậy tới, thật sự rất xấu hổ, tôi không phải cố ý lôi thôi như vậy."
Trên thực tế, sự thật là ở trên lối đi bộ có cậu bé đi xe đạp thiếu chút nữa đụng vào người ta, Đồng Phi vì cứu người, mới ngã vào bồn hoa.
Nhưng cậu sợ mình nói như vậy sẽ bị người ta hiểu lầm là diễn trò, ngẫm lại, không nên nói.
Cũng không biết hai người đối diện có tin không, Mạnh Hàm chỉ chỗ ngồi đối diện: "Đồng lão sư, cậu ngồi xuống đi, giới thiệu với cậu một chút, đây là bà chủ của Văn hoá Kim Sư chúng tôi, Kiều Mộc."
"Tôi biết tôi biết, tôi xem 《 Nhật ký quan sát khuê mật 》, Kiều tổng ở trong đó rất bạo." Đồng Phi câu nệ ngồi xuống, cười trả lời.
Biết Mạnh Hàm liên hệ mình là muốn cho cậu diễn nam chính, cậu liền tìm hiểu công ty này, vốn tưởng rằng là kẻ lừa đảo, lại không nghĩ bối cảnh còn có chút không đơn giản, đặc biệt là Kiều tổng khi tham gia chương trình tiêu rất nhiều tiền vào việc mua quần áo, hẳn là tài lực hùng hậu.
Chỉ là đáng tiếc...... phỏng chừng cậu không thể diễn nam chính cho bộ phim của công ty bọn họ, cứ nghĩ đến việc đó là cậu lại nổi điên.
Đồng Phi lập tức xua tay nói: "Kiều tổng đừng gọi như vậy, gọi tên của tôi là được, tôi nào phải lão sư gì."
Cậu ta chỉ là một thằng ngốc diễn vai quần chúng mà thôi.
Kiều Mộc mỉm cười, thấy cậu ta có chút câu nệ, liền không kiên trì nữa, "Được, tôi gọi cậu là Đồng Phi đi, tôi không thích nói lời khách sáo, chúng ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn hỏi một chút nguyên nhân cậu bị công ty chèn ép, hy vọng cậu có thể nói sự thật cho chúng tôi biết."
Đồng Phi nhìn cô, lại nhìn Mạnh Hàm, Mạnh Hàm nói: "Đồng lão sư, cậu cứ nói đi, Kiều tổng của chúng tôi chỉ khi biết tình hình mới có khả năng giúp được cậu, đương nhiên, lời cậu nói, chúng tôi cũng sẽ đi điều tra, cho nên hy vọng cậu đừng lừa gạt chúng tôi."
Đồng Phi hai tay bưng ly cà phê trên bàn, biểu tình có chút buồn bực, thất bại và cô đơn, cậu ta trầm ngâm đã lâu, mới chậm rãi nói tới chuyện cũ.
Đồng Phi năm nay mới 23 tuổi, nhỏ hơn Kiều Mộc một tuổi, cũng vừa mới tốt nghiệp một năm, so với những sinh viên khác trong lớp diễn xuất, cậu là may mắn, 20 tuổi liền ký hợp đồng với công ty, chính là giải trí Phong Hải bây giờ, hơn nữa năm đó ký hợp đồng, liền đóng vai phụ quan Lệnh Chiêu trong 《 Kiếm Khách 》.
Năm đó, bộ phim này bạo, cậu nước lên thì thuyền lên, bởi vì kỹ năng diễn và diện mạo xuất chúng, nhân khí còn cao hơn nam hai.
Theo lý mà nói, tương lai cậu thế nào cũng nên là một đường tiến lên, càng đi càng tốt, công ty cũng nhìn thấy tiềm lực của cậu, chú trọng bồi dưỡng.
Kết quả, cậu bị công ty chèn ép cũng chính vì lý do này.
Nam hai kia cũng thuộc công ty bọn họ, là cháu trai của người đại diện kim bài* trong công ty, đối phương lúc ấy đã chuẩn bị tốt một loạt chiến dịch marketing, liền muốn thừa dịp phim bạo, nâng cháu ruột của mình.
Lại không nghĩ, nửa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim*, xem như chặn đường người ta, người đại diện kim bài hận cậu đến ngứa răng, sau lại ỷ vào địa vị và quyền thế của hắn ở trong công ty, không cho cậu đảm nhận những nhân vật có vai trò quan trọng nữa.
* Giữa đường xuất hiện một Trình Giảo Kim: ám chỉ một điều gì đó bất ngờ xảy ra mà không ai mong đợi.
Kế tiếp tài nguyên theo không kịp, cậu cứ như vậy chậm rãi flop* trở lại, trên Weibo đã từng có thể phá vạn bình luận, hiện giờ chỉ lác đác mấy chục cái, chỉ có mấy chục fans cũ bồi cậu, cổ vũ cậu.
* Nguyên văn là 糊了, ám chỉ sự tụt dốc, thất bại, không xứng đáng với kỳ vọng. Do không tìm được từ nào tiếng Việt thích hợp nên mình để tiếng Anh.
Cậu kỳ thật không chấp nhận số mệnh, vẫn dùng phương thức đi các đoàn phim diễn vai quần chúng, cố gắng tạo mối quan hệ với phó đạo diễn và người phụ trách, hy vọng ngày nào đó đạo diễn nhìn trúng, mời cậu đóng phim.
Cứ như vậy, công ty đoán chừng sẽ tha thứ một mặt cho cậu, rốt cuộc thì nhà tư bản bản chất vẫn là trục lợi.
Nhưng cậu vẫn xem nhẹ thế lực của người đại diện kim bài, năm trước có đạo diễn nhìn trúng cậu, muốn cậu diễn nam hai, tìm đến ông chủ của công ty bọn họ, cuối cùng cũng không biết người đại diện kim bài dùng thủ đoạn gì, ông chủ ban đầu có chút dao động nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý.
Cậu rốt cuộc cũng biết, ngoại trừ đợi bốn năm sau hết hạn hợp đồng, bằng không căn bản không thể vực dậy, khi đó cậu thật sự thiếu chút nữa không nhịn được, tự sa ngã một khoảng thời gian, cũng may, cậu vẫn kiên cường chịu đựng.
Nam diễn viên bọn họ tuổi nghề rất dài, có những diễn viên 30 - 40 tuổi mới bạo hồng, mà bốn năm sau, cậu mới 27 tuổi, vừa lúc còn trẻ, mà mấy năm nay, điều duy nhất cậu có thể làm chính là kiên trì đóng phim, không ngừng trau dồi kỹ năng diễn xuất.
Bởi vậy hiện tại cậu vẫn đi khắp các đoàn phim diễn vai quần chúng, ngày thường khi rảnh rỗi thì xem phim, học tập phương pháp diễn của các tiền bối.
Nghe Đồng Phi kể chuyện cũ xong, Mạnh Hàm vừa tức vừa đau lòng: "Người đại diện kim bài kia cũng quá đáng giận đi? Bởi vì cậu nhân khí cao hơn cháu hắn nên cứ chèn ép cậu như vậy? Không phải là người! Còn có ông chủ công ty các cậu không phải là có nhược điểm ở trong tay hắn thì sao lại nghe lời hắn như vậy, chuyện kiếm ra tiền cũng không làm."
Đồng Phi cười khổ một chút, lắc đầu, "Tôi cũng không biết có phải có nhược điểm hay không, dù sao hắn ở công ty chúng tôi rất có địa vị và quyền thế, tôi không thể trêu vào, đương nhiên, cũng có thể là giá trị bản thân tôi không đáng để đạo diễn đoàn phim kiên trì, cho nên cuối cùng ông chủ không đồng ý."
Kiều Mộc ngón tay trắng nõn chỉ mặt bàn: "Vậy xem ra, đoàn phim chúng tôi muốn mời cậu diễn, chắc phải khiến cậu chấm dứt hợp đồng."
Đồng Phi tự giễu: "Đúng vậy, cho nên tôi như vậy, đoàn phim nào dám mời? Nhưng cảm ơn mắt nhìn của Kiều tổng, có thể lọt vào mắt xanh của cô đúng là vinh hạnh của tôi, chỉ là khiến cô thất vọng rồi, rất xin lỗi."
Cậu cảm thấy mình đã hết hi vọng, không thể để người ta vì muốn cậu mà giúp cậu chấm dứt hợp đồng đi? Sao có thể, tư bản lại không phải nhà từ thiện, cậu cũng không phải idol Hàn Quốc trở về có giá trị thương mại lớn, cậu chỉ là một người flop, không ai sẽ vì cậu mà bỏ tiền.
Kiều Mộc chống cằm nhìn chằm chằm Đồng Phi một lát, lại gần đánh giá, có thể nhìn ra này cậu nhóc này rất đẹp trai, tuy ngũ quan không tinh xảo bằng Cố Hàn Thanh, nhưng cậu cũng có loại hương vị của riêng mình, khí chất thiếu niên rất đủ, vóc dáng cũng cao, hẳn là 1m8.
Kiều Mộc nghĩ vậy, hỏi: "Có thể hỏi một chút cậu cao bao nhiêu không?"
Đồng Phi cảm thấy đề tài thay đổi quá nhanh, sửng sốt trả lời: "1m82."
Kiều Mộc gật gật đầu, "Chiều cao không tồi, hợp đồng của cậu còn bao nhiêu năm?"
Đồng Phi trong lòng nhảy dựng, thăm dò nhìn Kiều Mộc, khẩn trương đáp: "Còn bốn năm."
"Hừm...... Bốn năm, vậy còn rất lâu." Kiều Mộc như suy tư gì.
Đồng Phi trong lòng trầm xuống, quả nhiên là cậu vọng tưởng, vừa rồi còn tưởng Kiều tổng thật sự muốn vì mình chấm dứt hợp đồng, ha ha ha, vậy mà cậu cũng dám nghĩ.
Đồng Phi ở trong lòng tự giễu.
Kiều Mộc khuấy cà phê, nâng lên uống hai ngụm, đặt xuống nói: "Đi thôi, chúng ta đi thử vai một chút, tôi muốn xem cậu trang điểm vào thì thế nào."
"A? Cái gì?" Đồng Phi kinh ngạc, "Kiều tổng, cô muốn tôi thử vai? Tình huống của tôi bây giờ thế này, thử vai cũng vô dụng, nếu cô cùng công ty chúng tôi thương lượng hợp đồng, bọn họ sẽ không đồng ý cho tôi diễn."
Kiều Mộc chống cằm, hướng Đồng Phi nghiêng đầu cười cười: "Cho nên cậu phải nghĩ cách để bản thân thử vai thật xuất sắc, nếu xuất sắc, tôi nguyện ý làm mọi cách để có cậu."
Đồng Phi: "......"
Cậu không thể tin được trợn to mắt, ngu si nhìn Kiều Mộc.
Thật lâu sau, cậu cũng hiểu ý của Kiều Mộc, kích động đứng lên, khom lưng 90 độ: "Cảm ơn Kiều tổng, tôi sẽ cố gắng! Tôi nhất định sẽ cố gắng!"
Mạnh Hàm kinh ngạc nhìn Kiều Mộc, dùng ánh mắt hỏi: Mộc Mộc, không phải cậu muốn giúp cậu ta chấm dứt hợp đồng đấy chứ.
Kiều Mộc nhún vai: Thử vai trước rồi nói sau.
Ba người từ quán cà phê đi ra, tài xế chậm rãi lái xe lại đây, khi đang muốn lên xe, một cô bé tầm bảy tám tuổi chạy tới đưa cho Đồng Phi một cái kẹo mút: "Ca ca, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu em, đây là kẹo mút em cho anh."
Đồng Phi kinh ngạc, vội vàng từ chối: "Không cần không cần, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi."
"Không phải việc nhỏ, nếu không có ca ca em đã bị xe đạp đâm vào rồi, quần áo ca ca còn bị bẩn. Mẹ nói làm người phải biết báo đáp, đây là kẹo mút em thích nhất, tặng ca ca."
Mẹ cô bé từ chỗ không xa đi tới, "Vị soái ca này, em nhận lấy đi, cảm ơn em vừa rồi cứu con chị."
Đồng Phi không còn cách nào, lãng phí thời gian cũng không tốt, chỉ có thể nhận lấy.
Ngồi trên ghế sau xe Maserati, Kiều Mộc cười một tiếng: "Xem ra cậu đến trễ còn có nguyên nhân khác, sao không nói thật?"
Cô liếc mắt nhìn áo thun của Đồng Phi.
Đồng Phi gãi gãi đầu, mặt đỏ nói: "Kiều tổng, tôi sợ nếu nói ra sẽ khiến cô cho rằng tôi đang diễn trò, hơn nữa cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, tôi liền nói dối."
"Tính cách có thể thấy được, về sau có thể thoải mái nói, về phần nghi ngờ hay không là chuyện của tôi." Kiều Mộc cười cười, lúc sau không nói chuyện này nữa.
Đồng Phi cảm thấy Kiều tổng này còn rất cao thâm khó đoán, không giống hiền lành đơn giản như trong chương trình tống nghệ, cậu một khắc cũng không dám thả lỏng, ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng vẫn luôn đập loạn.
Cậu biết đây là một cơ hội, mà không biết bản thân có thể bắt lấy hay không.
Kiều Mộc cúi đầu cùng Cố Hàn Thanh nói chuyện phiếm: 【 Ông chủ, tôi đã làm theo những gì anh nói, cố gắng giảm bớt những lời vô nghĩa khi nói chuyện, còn thường cười ẩn ý, bây giờ tôi cảm giác Đồng Phi thực sự bị tôi thuyết phục rồi! 】
Buổi sáng khi ra cửa, Cố Hàn Thanh biết Kiều Mộc muốn đi tìm Đồng Phi nói chuyện, cho nên anh thuận miệng dạy cô vài câu yếu điểm về hợp đồng, cô hiện tại tốt xấu gì cũng là một bà chủ, dù tâm địa tốt thì khí thế của bà chủ cũng phải được thể hiện, nếu không dễ bị người ta được nước lấn tới*.
* Nguyên văn 蹬鼻子上脸: một bên nể mặt đối phương, không quan tâm đến hành vi nhất định của đối phương, nhưng đối phương không những không đánh giá cao mà còn trở nên kiêu ngạo và ngạo mạn.
Bản tính con người có chút khó nói, có chút bỉ ổi, nếu bạn đối với người ta càng tốt, họ càng không cảm ơn, nhưng nếu bạn lạnh lùng một chút, thỉnh thoảng chiếu cố một chút, người ta sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
【 Phải không? Xem ra em rất có thiên phú làm bà chủ. 】
【 Đều là do ông chủ dạy tốt, bắn tim cho ông chủ. 】
【 Ghi tạc trong lòng là tốt, còn đang nói chuyện sao? 】
【 Không, bây giờ đi thử vai, tôi phải xem hiệu quả mới quyết định bước tiếp theo nên làm như thế nào. 】
【 Không tồi, có phong cách. 】
【 Hắc hắc, đều do ông chủ chuyển tiền thêm tự tin! 】
【 Được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa, nhớ kỹ, chúng ta là vợ chồng. Tôi cho em tiền bởi vì em là của vợ tôi. 】
Kiều Mộc mím môi, nhìn ra ngoài cửa sổ cười cười, ngay sau đó trả lời: 【 Ừm, tôi biết rồi. 】
Tới nơi thử vai, Kiều Mộc giao Đồng Phi cho phó đạo diễn, bảo ông đưa đi thử trang phục, đạo diễn Lý Lập Huy dẫn cô và Mạnh Hàm đến văn phòng nghỉ ngơi, Lý Lập Huy rót trà cho cô, thân thiết nói: "Kiều tổng, cô thật sự đã đem Đồng Phi tới, xem ra cô rất xem trọng cậu ta."
Kiều Mộc dựa vào ghế, "Trước xem thử vai một chút, hiện tại tôi cũng chưa xác định được, chỉ là cảm thấy ngoại hình cậu ta rất phù hợp với nam chính trong tưởng tượng của tôi."
"Đúng đúng đúng, vừa rồi tôi nhìn gần Đồng Phi, đích xác không tồi, vẫn là ánh mắt Kiều tổng tốt." Đạo diễn Lý vuốt mông ngựa.
Không bao lâu, Đồng Phi vấn tóc và mặc bộ quần áo giang hồ đi ra, đạo diễn Lý mắt sáng ngời, thiệt tình bội phục ánh mắt của Kiều Mộc, Đồng Phi thật sự thích hợp diễn nam chính, khí phách thiếu niên này, cơ thể mỏng manh này, quả đúng là khí chất nam chính nha!
Mạnh Hàm cũng có chút kích động, cô túm tay áo Kiều Mộc: "Mộc Mộc, ánh mắt của cậu thật tốt, cậu ta ăn mặc như vậy, quả thực chính là nam chính từ trong sách bước ra, thật đẹp!"
"Ừm, tớ cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy, bây giờ xem kỹ năng diễn của cậu ta thế nào." Kiều Mộc nói với đạo diễn: "Bắt đầu thử vai đi."
"Ai nha, được." Đạo diễn Lý lấy phân đoạn thử vai của Đồng Phi đưa cho cậu, cảnh này muốn cậu đùa giỡn nữ chính, phân đoạn này rất khó diễn, nếu không cẩn thận dùng sức quá mạnh sẽ trở nên dầu mỡ*.
* Diễn dầu mỡ: diễn lố
Người đối diễn với cậu là một phó đạo diễn béo lùn ục ịch, điều này lại càng gia tăng khó khăn, Kiều Mộc nhìn thấy liền muốn cười.
Cảm thấy làm diễn viên thật không dễ dàng.
Nhưng cũng may Đồng Phi không làm cô thất vọng, cậu khống chế mức độ rất khá, đã chú ý khí chất thiếu niên, lại không dầu mỡ.
Đạo diễn Lý âm thầm vui mừng, lại cho cậu thử một cảnh khóc, Đồng Phi vẫn như cũ biểu hiện xuất sắc.
Rất có sức hút, hốc mắt Mạnh Hàm cũng đỏ theo.
Cảnh thứ ba là người thân qua đời, diễn nội tâm tuyệt vọng thống khổ, cậu càng phát huy vượt xa người thường.
Thử vai kết thúc, phó đạo diễn dẫn cậu đi thay quần áo.
Cửa đóng lại, Lý Lập Huy so với trước khi thử vai rõ ràng càng thêm kích động hơn nói: "Kiều tổng, Đồng Phi rất thích hợp, cậu ấy tuyệt đối có thể diễn chính, nhất định sẽ khiến người xem thích, tôi không nghĩ rằng cậu ấy mới diễn được ít phim, nhưng kỹ năng diễn so với những tiểu thịt tươi* bây giờ còn tốt hơn, tôi cảm thấy cậu ta rất có tiềm lực."
* Tiểu thịt tươi: là cụm từ để gọi các chàng trai có ngoại hình thanh tú mang vẻ đẹp phi giới tính.
"Ừm, không tồi." Kiều Mộc cũng rất vừa lòng.
Lý Lập Huy nói: "Vậy Kiều tổng, cô có biện pháp giải quyết chuyện công ty của cậu ấy không? Tôi từng nghe qua một chút chuyện của cậu ấy, cậu ấy đắc tội với người đại diện kim bài Vương Hướng kia, tôi đoán chừng nếu chúng ta muốn ký hợp đồng với cậu ấy, có chút khó."
"Việc này giao cho tôi." Kiều Mộc đứng dậy nói: "Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, tôi còn có việc, đi trước đây, chốc nữa Đồng Phi ra, ông nói cho cậu ta chờ tin tốt của tôi."
"Ai nha, được được." Lý Lập Huy tự mình tiễn Kiều Mộc.
Lên xe, cô phân phó Mạnh Hàm: "Hàm Hàm, cậu đi điều tra một chút ông chủ của Phong Hải, xem hành vi ngày thường của ông ta thế nào."
Mạnh Hàm thử: "Mộc Mộc, cậu muốn giúp Đồng Phi chấm dứt hợp đồng sao?"
"Đương nhiên, hạt giống tốt như vậy, công ty bọn họ không quý trọng, vậy chúng ta muốn, tớ có dự cảm, về sau cậu ta sẽ tạo nhiều giá trị cho công ty chúng ta."
"Tớ cũng cảm thấy thế, cậu ta bị chèn ép lâu như vậy, vẫn có thể duy trì trạng thái tích cực, tớ cảm thấy nội tâm cậu ta rất mạnh mẽ, người như vậy, làm chuyện gì cũng rất dễ thành công." Mạnh Hàm đánh giá cậu rất cao.
"Đúng vậy, cho nên trước tiên xem chấm dứt hợp đồng như thế nào đi, tớ không thiếu tiền nhưng chỉ sợ đưa tiền đối phương cũng không chịu buông tay, nếu kiện, quá trình rất lâu, đoàn phim chúng ta chờ không nổi."
Sau khi giao chuyện này cho Mạnh Hàm, Kiều Mộc không quản nữa.
Hôm sau, buổi hẹn hò được mua bằng tiền đầu tiên của cô và Cố Hàn Thanh chính thức bắt đầu.
Buổi sáng thức dậy, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, không hiểu sao lại nhìn thấy trong mắt đối phương sự ngượng ngùng.
Rõ ràng trước kia không có loại cảm giác này!
Quả nhiên không phải một buổi hẹn hò nghiêm túc của một cặp đôi nên có chút kỳ lạ.
"Cái kia...... Hi." Kiều Mộc chào.
Cố Hàn Thanh cười, "Có phải có chút kỳ lạ không?"
Kiều Mộc gật đầu: "Đúng đúng đúng, không phải chút, mà là rất!" Cô thử: "Nếu không, chúng ta bỏ đi?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày: "Không được, kỳ lạ cũng phải tiếp tục."
"Ách." Kiều Mộc ngoan ngoãn bò dậy, rửa mặt xong, cô và Cố Hàn Thanh xuống lầu ăn sáng, sau đó mới lại lên lầu thay quần áo.
Khi chọn lựa, cô rối rắm muốn mặc đẹp một chút hay là bình thường một chút, có nên cố tình trang điểm hay không?
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy con gái trang điểm là vì bản thân, không nhất định phải vì đàn ông, trang điểm xinh đẹp chút cô cũng thấy vui vẻ.
Vì vậy cô mặc một chiếc váy đông*, đeo bốt cổ cao kiểu La Mã, còn trang điểm nhẹ.
* Váy đông: theo mình tra là loại chân váy có chất liệu dày, dài (hoặc ngắn) mặc vào mùa đông.
* Bốt cổ cao kiểu La Mã:
Từ phòng ngủ của mình đi ra, cô đi tìm Cố Hàn Thanh, vừa vào cửa, nhìn thấy Cố Hàn Thanh một thân tây trang màu xám bạc cao cấp, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, giây tiếp theo, phụt cười to.
Cố Hàn Thanh nhíu mày, cúi đầu kiểm tra ăn mặc, có chút không được tự nhiên nói: "Em cười cái gì, tôi mặc như vậy không được?"
"Đương nhiên không được, ông chủ, chúng ta đi hẹn hò, không phải đi tham gia tiệc tối, anh mặc như vậy không phải trang trọng quá sao? Anh không có quần áo thường ngày hả? Tôi nhớ rõ anh có mà."
Cố Hàn Thanh "Ồ" một tiếng, mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi đổi một chút."
Anh đi vào phòng để quần áo, Kiều Mộc còn đang cười, cô cảm thấy dáng vẻ quẫn bách của ông chủ quá buồn cười, quá đáng yêu, hơn nữa biết anh nghiêm túc như vậy, trong lòng cô nổi lên cảm xúc khác.
Cố Hàn Thanh rốt cuộc thay một bộ quần áo thường ngày, trông trẻ ra không ít, Kiều Mộc trêu ghẹo anh: "Ông chủ, sao bây giờ mới thay, anh mặc kiểu này trông trẻ hơn."
"Em chê tôi già?" Cố Hàn Thanh rũ mắt liếc cô.
Kiều Mộc liên tục xua tay: "Không phải, đàn ông 31 đoá hoa, ông chủ vẫn là hoa, một đoá hoa rất đẹp!"
"Tình từ gì thế." Cố Hàn Thanh xoa đầu cô gái, "Đi thôi, xuất phát."
Kiều Mộc gật đầu, đi theo sau anh xuống lầu.
Xuống dưới lầu, cô hỏi: "Ông chủ, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Cố Hàn Thanh dừng chân, "Em muốn đi đâu?"
Kiều Mộc chớp chớp mắt, "Cái gì mà tôi muốn đi đâu, không phải anh đã sắp xếp hành trình hôm nay sao?"
Cố Hàn Thanh nhíu mày: "Tôi sắp xếp?"
Kiều Mộc chỉ vào anh, kinh ngạc nói: "Ông chủ, anh chưa sắp xếp gì sao? Như vậy anh còn nói muốn hẹn hò?"
Đồ không biết xấu hổ!
Cố Hàn Thanh xấu hổ, "Tôi nghĩ em muốn đi đâu sẽ đưa em đi đó, cho nên không sắp xếp."
Lý do này tương đối tôn trọng người khác, cũng rất để ý đến suy nghĩ của Kiều Mộc, cô dở khóc dở cười, "Vậy chúng ta có thể đi đâu? Ở Hải Thành có thể chơi đều chơi hết rồi, cũng không có chỗ nào đặc biệt, hơn nữa tôi cũng chưa từng hẹn hò, theo tôi biết nội dung hẹn hò đại khái chính là xem phim và ăn cơm."
"Vậy chúng ta liền đi xem phim và ăn cơm đi." Cố Hàn Thanh nói.
Kiều Mộc vò đầu: "Nhưng như vậy không đủ để hết ngày hôm nay, trước tôi tìm một chút, xem có cái gì thú vị."
Cô lấy điện thoại ra bắt đầu tìm thánh địa hẹn hò cho các cặp đôi. Cuối cùng chọn tới chọn lui, quyết định buổi tối ra biển ngắm sao.
Sắp xếp xong, hai người xuất phát đi xem phim, Cố Hàn Thanh lái xe, Kiều Mộc ngồi ở ghế phó lái.
Ở trên xe, Kiều Mộc muốn đặt vé trước, Cố Hàn Thanh nói: "Em đừng mua, đến nơi hãy mua, tôi mua cho."
"Không sao, chỉ mấy trăm tệ, tôi mua là được." Kiều Mộc đối với việc này cũng không để ý lắm.
Cố Hàn Thanh lại rất kiên trì: "Không được, hôm nay chúng ta lần đầu tiên hẹn hò, sao có thể để nhà gái trả tiền?"
Kiều Mộc buồn cười, trêu ghẹo nhìn anh: "Ông chủ, nhưng anh đã cho tiền mà, anh đã quên anh cho tôi 100 triệu sao."
"Cho em chính là tiền tiêu vặt, cái này khác." Cố Hàn Thanh vội vàng liếc cô một cái, "Dù sao em cũng đừng mua."
"Được rồi được rồi, anh đã kiên trì như vậy, hôm nay tôi cái gì cũng không tiêu, đều dùng trong ví của anh."
Tới rạp chiếu phim, Kiều Mộc đeo khẩu trang xuống xe, cô hiện tại cũng xem như là người nổi tiếng, Cố Hàn Thanh cũng đã lộ mặt, nếu hai người đồng thời bị chụp lén, khẳng định lập tức sẽ biết cô là Cố phu nhân.
Hai người thương lượng một phen, tùy dịp chọn một bộ phim lãng mạn, Cố Hàn Thanh trả tiền, mua thêm một túi bỏng ngô và Coca.
Đợi ở đại sảnh hơn mười phút, bọn họ soát vé rồi đi vào, hôm nay là ngày đi làm nên ít người, lại là buổi sáng, cho dù mua tạm cũng mua được chỗ ở giữa, xung quanh lác đác có mấy cặp đôi.
Kiều Mộc ăn một miếng bỏng, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với Cố Hàn Thanh: "Không nghĩ tới đều là cặp đôi."
"Phim tình cảm đương nhiên là nhiều cặp đôi rồi." Cố Hàn Thanh trả lời cô, "Tôi đoán chỉ mỗi chúng ta là một đôi đã kết hôn."
Kiều Mộc buồn cười, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Vậy anh xem như chúng ta cái gì? Người già theo kịp trào lưu?"