Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

Chương 25: Ngày thứ hai mươi lăm làm cá muối



"Lặng lẽ động lòng"

Kiều Mộc không nghĩ tới tư tưởng ông chủ còn rất tiên tiến, vậy mà biết trong tiểu thuyết ngôn tình thể loại phổ biến nhất là cưới trước yêu sau, cô còn tưởng ông chủ là tác phong lão cán bộ nên sẽ không hiểu mấy thứ này, cô nói một cách đùa cợt: "Ông chủ, anh còn hiểu mấy loại này? Nhưng chúng ta còn chưa yêu nhau."

Cố Hàn Thanh bình tĩnh nói: "Sẽ có một ngày."

Anh đối với tình yêu lại không có kinh nghiệm, nhưng từ thái độ của Kiều Mộc với mình, anh cũng cảm thấy cô gái này không bài xích mình, thậm chí còn tỏ ra rất thân thiết, có lẽ bản thân cô cũng chưa phát hiện.

"Ông chủ tự tin như vậy?" Kiều Mộc bốc miếng bỏng ngô bỏ vào trong miệng, cười như không cười liếc anh một cái.

Cố Hàn Thanh bình thản ung dung: "Chút tự tin này vẫn phải có."

Anh diện mạo không tồi lại nhiều tiền, không có tật xấu, anh cảm thấy bản thân nếu thật lòng theo đuổi một người, không đến mức đuổi không kịp.

Kiều Mộc cười, cố ý làm bộ làm tịch nói: "Tôi đây sẽ tiếp tục rửa mắt mong chờ."

"Được, tôi sẽ khiến em nguyện ý đem toàn bộ bản thân phó thác cho tôi." Cố Hàn Thanh ưu nhã cầm một miếng bỏng ngô, đưa đến bên miệng Kiều Mộc.

Kiều Mộc sửng sốt, mê mang nhìn chằm chằm dung nhan anh tuấn của anh.

"Hửm? Không ăn?" Người đàn ông thấp giọng.

Kiều Mộc theo bản năng há mồm ngậm lấy, cánh môi không cẩn thận chạm vào ngón tay người đàn ông, Cố Hàn Thanh mắt đen nhíu lại, ánh mắt trở nên có hàm ý.

Kiều Mộc đột nhiên hoàn hồn, đỏ mặt quay đầu đi, cũng may đèn trong rạp đã tắt, phim cũng bắt đầu. Cô hít sâu một hơi, ép bản thân tập trung vào bộ phim.

Cố Hàn Thanh nắn vuốt đầu ngón tay bị chạm vào, nhìn cô gái một cái, hầu kết khẽ động.

Xem xong phim, vẫn còn thời gian mới đến bữa tối, hai người tranh thủ dạo phố ở gần đó, Kiều Mộc lại mua rất nhiều quần áo mới, lần này không phải tự thanh toán, mà là Cố Hàn Thanh trả tiền, toàn bộ đều được tiệm gửi về nhà.

Thật sự có một loại cảm giác yêu đương.

Kiều Mộc cảm thấy loại hạnh phúc này trong lòng không giống trước kia, tựa hồ trộn lẫn vị ngọt khó lòng giải thích, dù sao cô cũng không thể biểu đạt rõ ràng.

Mua quần áo xong, Cố Hàn Thanh dẫn cô đến một nhà hàng kiểu Pháp, chỗ trang nhã ở tầng cao sát cửa sổ, riêng tư rất tốt, Kiều Mộc thả lỏng tháo khẩu trang xuống, lấy gương dặm lại lớp trang điểm.

Cố Hàn Thanh dịu dàng nhìn cô, trước đây cô ở nhà đều là 'lôi thôi lếch thếch', dáng ngồi nằm như một ông cụ, nhưng khi ra ngoài, anh phát hiện cô cũng có một mặt nữ tính, sẽ để ý hình tượng, sẽ thục nữ học trang điểm, rất đáng yêu.

Kiều Mộc dặm lớp trang điểm xong mới phát hiện Cố Hàn Thanh đang nhìn chằm chằm mình, cô có chút không được tự nhiên dỗi nói: "Ông chủ, sao anh cứ nhìn tôi thế, anh như vậy tôi rất xấu hổ."

"Xin lỗi, vô thức nhìn thôi." Cố Hàn Thanh lịch sự xin lỗi, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự trêu chọc vô hình.

Cái gì gọi là vô thức nhìn thôi?

Bản thân có mị lực lớn như vậy sao, đến mức có thể khiến ông chủ như Cố Hàn Thanh nhìn mê mẩn?

Kiều Mộc mím môi, trong lòng không nén được vui mừng, chế nhạo nói: "Ông chủ, trước kia sao tôi không phát hiện ra anh tán gái rất giỏi ha? Anh thật sự chưa từng nói qua chuyện yêu đương sao?"

"Chưa." Cố Hàn Thanh lời ít mà ý nhiều.

Kiều Mộc chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh: "Vậy anh có từng thích ai không?"

Trước kia cô từng hỏi qua Kỳ Anh vấn đề này, nhưng khẳng định không thể chính xác bằng hỏi chính chủ.

Cố Hàn Thanh híp mắt, từ những cuốn sách tình yêu mà anh đã mua, con gái hỏi những câu hỏi kiểu này thường là những câu hỏi gài bẫy, trả lời không tốt sẽ rất dễ độc thân......

Nhưng anh thật sự chưa từng thích ai, Thẩm Ngọc còn thường xuyên lấy điều này ra chê cười anh, nói anh là một lão xử nam, "Em rất để ý việc tôi từng thích người khác sao?"

Cố Hàn Thanh không trả lời ngay, mà hỏi lại.

Kiều Mộc không cần nghĩ ngợi, "Đương nhiên không ngại, ở tuổi này của anh, từng thích ai không phải rất bình thường sao."

Nếu Cố Hàn Thanh không thích Trình Tâm Nghiên, vậy lúc anh học cao trung, khi giác ngộ tình cảm, có thể từng thích bạn học cùng trường thì sao? Kiều Mộc tò mò hỏi: "Ông chủ, anh có sao? Ấn tượng tốt cũng được."

Cố Hàn Thanh căn bản không nghe thấy câu kế tiếp của Kiều Mộc, trong đầu anh chỉ có năm chữ: ở tuổi này của anh, ở tuổi này của anh......

Anh gõ mặt bàn, ánh mắt nguy hiểm: "Ở tuổi này của tôi? Em chê tôi già? Không phải trước đó em nói đàn ông 31 cành hoa sao?"

Kiều Mộc: "......"

Sau khi cô nhận ra mình nói sai, vội vàng xin lỗi: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, tôi nói sai rồi, ý tôi muốn nói là anh nhiều kinh nghiệm hơn tôi, có thể lúc nào đó từng có ấn tượng tốt với nữ sinh không."

"Ý này có nghĩa là em từng có lúc có ấn tượng tốt với nam sinh?"

"Đương nhiên, tôi thời cao trung......" Kiều Mộc thanh âm đột nhiên im bặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú trầm xuống của Cố Hàn Thanh phía đối diện, cô thật muốn cho mình một cái tát, ai bảo mày lắm chuyện, bây giờ thì tốt rồi, đem bản thân lắm chuyện xuống mương đi!

Cô xoa xoa chóp mũi thanh tú, cười khan một tiếng, mang theo chột dạ giải thích, "Cái kia...... Ông chủ, tôi lúc đó chỉ là tuổi trẻ vô tri, một loại ấn tượng mông lung mà thôi, cũng chưa tới cỡ nồng liệt."

"Em không cần giải thích, từng thích ai rất bình thường." Cố Hàn Thanh rõ ràng để ý, nhưng vẫn điều chỉnh cảm xúc dịu dàng lên tiếng, trấn an Kiều Mộc, "Nhưng tôi chưa từng thích ai, tình yêu hay ấn tượng cũng chưa từng, lúc đi học tôi một lòng học tập, việc học rất nặng, không có thời gian nghĩ về nó, sau lại tiếp quản công ty, bận đến chân không chạm đất, càng không có thời gian nói chuyện yêu đương, đối với em, là lần đầu tiên tôi thích một người, cho nên nếu tôi có chỗ không làm tốt, em có thể trực tiếp nói ra, không cần chiến tranh lạnh hay phớt lờ tôi."

Kiều Mộc ngạc nhiên, thật sự không ngờ phương hướng lại biến thành Cố Hàn Thanh thổ lộ với cô, nhịp tim kịch liệt dao động, mặt cô đỏ, lỗ tai cũng đỏ, khẽ "Ồ" một tiếng, cúi đầu, cầm điện thoại, dời đi lực chú ý.

Đúng lúc Kỳ Anh gửi WeChat tới: 【 Chị dâu! Chị đi dạo phố với anh em bị chụp trộm! Wow, hai người rất ngọt ngào nha, tảng băng lớn là anh em thế mà sẽ bồi phụ nữ đi dạo phố! Tiến bộ thật sự thần tốc! 】

Cùng lúc đó, Thẩm Ngọc cũng đang cùng Cố Hàn Thanh nói chuyện này: 【 Được đấy Hàn Thanh, tôi còn bảo cậu sẽ không theo đuổi người ta đâu, kết quả cậu rất giỏi, biết dẫn phụ nữ đi mua quần áo là cách hiệu quả nhất. 】

Kiều Mộc kinh ngạc ấn những tấm ảnh Kỳ Anh gửi, có người ở bên ngoài nhà hàng chụp, mấy tấm ảnh cũng chưa chụp được mặt cô, chỉ có sườn mặt đeo khẩu trang, nhưng mặt Cố Hàn Thanh thì rất rõ ràng.

Cô vội đăng nhập Weibo, bởi vì không ai trả tiền nên hot search đang tăng nhưng không có nhiệt lắm, cô ấn vào xem.

【 Tôi hận! Sao vẫn không có ảnh chính mặt Cố phu nhân! 】



【 Người qua đường không tốt! Chụp cái ảnh mà chỉ chụp mặt bên, tôi muốn nhìn chính mặt cơ! Cố phu nhân quá thần bí! 】

【 Mọi người bình tĩnh, như vậy cũng không ảnh hưởng đến độ ngọt nha, các người nhìn vợ chồng Cố phu nhân đi dạo phố thật ngọt ngào. 】

【 Tình cảm hai người thật tốt, nếu có thể đăng ảnh chụp chung thì tốt rồi, có phải Cố phu nhân thẹn thùng không, chồng cũng đã lộ mặt, cô ấy không cần thiết thẹn thùng đâu. 】

Kiều Mộc xem một lúc những bình luận phổ biến, đều không đoán được cô là ai, cô yên tâm, vào lại WeChat, trả lời Kỳ Anh: 【 Chỉ là đi dạo phố bình thường thôi, đừng kích động. 】

【 Sao có thể không kích động chứ, chị dâu, chị không biết anh em trước kia chỉ bồi mợ em đi dạo phố, Trình Tâm Nghiên cùng từng bảo anh ấy bồi nhưng cũng có bồi đâu? Trừ phi là lúc bồi mợ em, Trình Tâm Nghiên một hai phải bám lấy cùng đi. Cho nên chị biết điều này có ý nghĩa gì không? Đó là trừ mẹ anh ấy ra, chị là người phụ nữ mà anh ấy coi trọng đó! 】

Hoá ra Cố Hàn Thanh chỉ từng cùng mẹ đi dạo phố sao? Kiều Mộc liếc mắt quét người đàn ông đối diện, anh cầm điện thoại tựa hồ cũng đang nói chuyện với ai.

Nhưng hôm nay cô cùng Cố Hàn Thanh hẹn hò, đơn thuần nói là đi dạo phố cũng không đúng lắm, chi bằng trực tiếp nói cho Kỳ Anh, cô có dự cảm, Kỳ Anh sẽ càng thêm kích động: 【 Ách, vậy sao, chị đây rất vinh hạnh. 】

【 Chị dâu, vinh hạnh hay không không phải là vấn đề, mà là anh em thật sự thích chị, chị đối với anh em không có chút tình cảm nào sao? 】Trong lòng Kỳ Anh vẫn hy vọng anh trai và chị dâu yêu nhau thật, cũng cảm thấy anh trai vất vả lắm mới động tâm, ngàn vạn lần đừng 'hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình' nha.

* Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình: người có lòng nhưng đối phương lại không nhận.

【 Cái này rất khó để chị nói với em, dù sao thì, thuận theo tự nhiên đi, trước mắt mà nói bọn chị ở chung rất vui vẻ. Cùng anh em ở bên nhau, chị cũng rất vui. 】 Kiều Mộc kỳ thật cảm thấy bản thân đối với Cố Hàn Thanh đã có ấn tượng tốt, chỉ là trước mắt cô có chút không phân biệt được là bởi vì ấn tượng ông chủ giàu hay là ấn tượng với bản thân anh.

Rốt cuộc mỗi lần ông chủ chuyển cho cô tiền, cô đều rất ấn tượng, hận không thể nói yêu anh vạn lần!

【 Em cảm thấy chị dâu cũng thích anh em. 】 Kỳ Anh cười hắc hắc.

Thích sao? Kiều Mộc ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hàn Thanh, anh phát hiện ánh mắt của cô, nhướng mày hỏi: "Làm sao vậy?"

Kiều Mộc tim đập lỡ một nhịp, vội vàng nói: "Cái kia, vừa rồi Anh Anh nói với tôi, lúc chúng ta mua quần áo bị người qua đường chụp được, hiện tại ảnh chụp chúng ta đang trên hot search."

"Việc này tôi đã biết." Cố Hàn Thanh nói.

Kiều Mộc kinh ngạc: "Anh biết? Anh làm sao mà biết được?"

"Thẩm Ngọc nói với tôi." Cố Hàn Thanh lắc lắc điện thoại.

Kiều Mộc thế mới biết vừa rồi Cố Hàn Thanh đang nói chuyện với ai, hoá ra là Thẩm Ngọc.

"Bây giờ chúng ta có chút giống vợ chồng minh tinh, ông chủ, sẽ không gây rắc rối gì cho anh chứ?" Cố Hàn Thanh là người ít nói, mà sau khi mình quay chương trình tống nghệ, cũng coi như là nửa người trong giới, Cố Hàn Thanh cũng sẽ bị liên tục chú ý.

Fans trên Weibo của anh tăng lên nhanh chóng kể từ khi Trình Tâm Nghiên khiến anh lộ mặt, có hơn 700 vạn fans, Kiều Mộc gần đây tham gia tống nghệ, fans cũng tăng lên nhanh chóng, cũng 300 vạn.

"Vẫn ổn, trước mắt không rắc rối gì." Cố Hàn Thanh không bận tâm đến sự thật rằng bản thân đã nổi tiếng, có đôi khi nhìn thấy fans CP của anh và Kiều Mộc, sẽ bí mật cảm thấy vui, đương nhiên, lời này anh sẽ không nói cho Kiều Mộc biết, có vẻ có chút mất mặt.

"Không gây rắc rối là tốt, tôi sợ ảnh hưởng đến anh." Kiều Mộc yên tâm cong mi cười.

Cố Hàn Thanh mỉm cười: "Đừng lo lắng cho tôi, nếu tôi cảm thấy bị mạo phạm, tôi sẽ nói với em."

Kiều Mộc gật đầu, "Được, chúng ta ước định như vậy đi, có không vui thì nhất định phải nói cho đối phương, chúng ta sẽ không chiến tranh lạnh."

Cô vươn tay nhỏ, chính thức muốn bắt tay ước định với Cố Hàn Thanh.

Cố Hàn Thanh nheo mắt thoáng nhìn, mỉm cười nắm lấy tay nhỏ của cô, vừa chạm tới liền buông ra, nhưng xúc cảm mềm ấm trong lòng bàn tay dù thế nào cũng không thể tiêu tan.

Ăn xong cơm trưa, hai người trực tiếp ra biển, ở trên biển không cần sợ bị người khác chụp lén, Kiều Mộc đặc biệt thả lỏng, đeo kính râm ngồi trên boong tàu, dang tay cảm nhận gió biển.

Cô còn chụp rất nhiều ảnh, có ảnh tự sướng, ảnh phong cảnh, còn ảnh một mình Cố Hàn Thanh, anh không quá thích chụp ảnh, chụp mấy tấm liền cầm điện thoại nói chụp giúp cô.

Đưa cho Cố Hàn Thanh làm nhiếp ảnh gia, Kiều Mộc ngay từ đầu có chút câu nệ, nhưng dần dần cũng thả lỏng, còn chỉ huy anh chụp như thế nào để cô cao một chút, gầy một chút, đẹp một chút.

Hai người ở chung xưa nay chưa từng thoải mái, tối hôm qua Kiều Mộc còn lo lắng hôm nay bọn họ hẹn hò sẽ xấu hổ, kết quả căn bản không có, bọn họ rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới bị cưỡng ép đến với nhau, nhưng đề tài nào cũng có thể nói cùng nhau.

Ngày này có thể nói sau khi Kiều Mộc xuyên tới là ngày cô có cảm giác thân thuộc nhất đối với thế giới này, nơi đây giống như quê hương của cô, cô và Cố Hàn Thanh là người một nhà, cô ở chỗ này từ từ bén rễ.

Đêm khuya, Kiều Mộc nằm ở trên giường, lặng lẽ đánh giá Cố Hàn Thanh đã ngủ dưới đất từ lâu, cũng không biết nhớ lại cái gì, mỉm cười ngọt ngào.

-

Mạnh Hàm làm việc càng ngày càng năng suất, trong hai ngày, cô đã thu thập được rất nhiều tin tức liên quan đến ông chủ của Phong Hải, nội dung bao gồm những địa điểm ăn chơi của đối phương, cùng những tai tiếng lan truyền trong giới, còn có người đại diện kim bài kia dường như đã cứu mạng hắn.

Kiều Mộc ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn đến trang cuối cùng, kinh ngạc nói: "Trần Ba đã cứu mạng anh ta?"

Mạnh Hàm ngồi ở đối diện gật đầu: "Tin tức này 90% là sự thật, hình như là Hải tổng thiếu chút nữa bị tai nạn xe cộ, Trần Ba đúng lúc tiến lên một bước đẩy anh ta ra, chính là bắt đầu từ đây, trong công ty Trần Ba từ người đại diện nhỏ một bước lên mây, một đường thành người đại diện kim bài."

"Vậy thì khó khăn rồi, nếu có quan hệ như vậy, chỉ cần Trần Ba không mở miệng, Hải tổng khẳng định không nguyện ý đem người cho chúng ta, nếu kiện, chúng ta căn bản sẽ lãng phí thời gian." Kiều Mộc chỉ chỉ cằm, nhíu mày nói.

Mạnh Hàm thở dài: "Đúng vậy, đây không phải chuyện tiền bạc, cũng không phải một số tiền nhỏ, tuy rằng Đồng Phi khá tốt, nhưng không thể không cân nhắc lợi hại mà tiêu tiền vì cậu ta."

"Chuyện có thể sử dụng tiền đều là chuyện nhỏ, chỉ sợ bị người ta cố ý làm khó dễ." Kiều Mộc chống cằm suy nghĩ, "Trần Bác kia lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu hắn biết tớ muốn ký hợp đồng diễn nam chính với Đồng Phi, tuyệt đối sẽ không nguyện ý buông tay, cháu trai hắn đến bây giờ cũng còn chưa hồng đâu."

"Cho nên đây là báo ứng, dù có người khen ngợi thế nào, cũng không nổi được." Mạnh Hàm căm giận nói.

Cháu trai Trần Ba mấy năm nay cũng không có khởi sắc, nhân khí không lạnh không nóng, tuy nói vẫn luôn diễn nam chính, nhưng vồ vập, phẳng lặng, bọt nước cơ bản không có.

Cộc cộc cộc ——

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Đồng thời giọng nói hoạt bát của Kỳ Anh truyền đến: "Chị Mộc Mộc, em có thể vào không?"

Kiều Mộc nhăn mặt, "Là Anh Anh tới."

Cô nói lớn: "Vào đi."

Kỳ Anh đẩy cửa ra, thò cái đầu nhỏ vào trước, nhìn thấy Mạnh Hàm, cô bé chào: "Chị Hàm Hàm cũng ở đây sao?"

Mạnh Hàm cười nói: "Ừm, vào đi."

Cô đứng dậy, nhường chỗ mình cho cô bé, sau đó kéo một cái ghế khác lại, "Mau tới đây ngồi."

"Hắc hắc, chị dâu, chị đang nói chuyện gì với chị Hàm Hàm thế?" Kỳ Anh không khách khí đi qua ngồi xuống, "Em có thể nghe không? Sẽ không quấy rầy hai chị."

"Việc công ty chị có cái gì mà em không biết? Có cái gì không thể nghe." Kiều Mộc buồn cười, một chút cũng không thấy ngại đem tư liệu trong tay cho cô bé xem, giải thích một chút việc cô muốn ký hợp đồng với Đồng Phi.

Kỳ Anh nghe xong, buột miệng thốt ra: "Các chị muốn tìm Hải Thiên Duyên, có thể tìm anh Thẩm Ngọc giúp nha."

"Hả? Thẩm Ngọc?" Kiều Mộc nghe thấy cái tên quen thuộc, nhướng mày, "Bọn họ quen nhau?"

"Đương nhiên quen rồi, anh Thẩm Ngọc có rất nhiều mối quan hệ." Kỳ Anh giải thích: "Anh Thẩm Ngọc và Hải Thiên Duyên này quan hệ không tồi, em từng thấy rất nhiều lần bọn họ anh em tốt kề vai sát cánh, đương nhiên, chị có thể tìm anh em cũng được, Hải Thiên Duyên sợ anh em, nếu để anh em ra mặt bảo Hải Thiên Duyên thả người, khẳng định được."

"Vẫn không nên tìm anh em, ngày nào anh ấy cũng làm việc bận rộn như vậy, sao có thể để vì chuyện của chị mà nhọc lòng." Kiều Mộc hai mắt sáng ngời nói: "Chúng ta tìm Thẩm Ngọc đi, em giúp chị liên hệ với Thẩm Ngọc, nếu xong chuyện, chị mời anh ta ăn cơm, hoặc anh ta thích gì chị mua cho anh ta cái đó."

"Được ạ, có thể giúp chị dâu là vinh hạnh của em, em lập tức gọi điện cho anh ấy, anh Thẩm Ngọc và em giống nhau, đều là người rảnh rỗi, mỗi ngày thời gian không phải chơi này thì chính là chơi kia, cũng không hiểu sao anh ấy có thể trở thành anh em tốt với anh em." Kỳ Anh một bên phàn nàn một bên gọi điện cho Thẩm Ngọc.

Kiều Mộc cùng Mạnh Hàm liếc nhau, đồng thời cười, thật là 'liễu xanh hoa thắm lại một thôn'*.

* Liễu xanh hoa thắm lại một thôn: Là một câu thơ trong bài thơ "Du sơn tây thôn" của Lục Du, được sử dụng như một phép ẩn dụ cho sự xuất hiện đột ngột của một tình huống tốt đẹp mới.

Thẩm Ngọc bên kia sau khi biết được chuyện này, rất tích cực đồng ý, buổi chiều liền giúp các cô hẹn gặp mặt ở hội sở Bốn Mùa, Kiều Mộc dẫn theo Kỳ Anh cùng luật sư Vương trong công ty qua đàm phán.

Hải Thiên Duyên không cao bằng Thẩm Ngọc và Cố Hàn Thanh, nhìn ra chỉ 1m75, nhưng ngũ quan mặt không tồi, xem như một soái ca, hơn nữa xuất thân của hắn càng soái.

Hắn không quen biết Kiều Mộc, hoặc là nói hắn không biết Kiều Mộc là vợ Cố Hàn Thanh, chỉ biết người phụ nữ này gần đây đang tham gia một gameshow rất bạo, hắn đã xem một số phân đoạn về cô.

Không nghĩ tới hôm nay vừa thấy, vị Kiều tổng này ngoài đời còn xinh đẹp hơn trên TV, đáy mắt hắn xẹt qua tia kinh diễm.

Đồng thời giật mình khi biết cô quen với em họ Kỳ Anh của Cố Hàn Thanh, vì vậy tìm được Thẩm Ngọc giúp cô nói chuyện.

Hải Thiên Duyên cho rằng Thẩm Ngọc nguyện ý giúp là vì nể mặt Kỳ Anh.

Hắn vươn tay chào hỏi Kiều Mộc, ánh mắt nhìn thẳng người ta, "Kiều tổng, trăm nghe không bằng một thấy, rất vui được gặp cô."

"Hải tổng, rất vui được gặp anh." Kiều Mộc khách sáo bắt tay với hắn.

Thẩm Ngọc ê răng hít hà một hơi, cà lơ phất phơ nói: "Đều quen biết nhau, đừng giả vờ đoan trang như vậy, ngồi xuống nói chuyện đi, nhìn hai người như vậy tôi chịu không nổi."

Hải Thiên Duyên buông tay Kiều Mộc, ánh mắt đảo qua trên dưới, cười nói đầy ẩn ý: "Thẩm Ngọc, cái này gọi là phép lịch sự cơ bản, gặp được bà chủ mỹ nữ, tôi khẳng định muốn đứng đắn một chút nha."



"Cậu thôi đi, cô ấy cũng không phải là người cậu có thể mơ ước đâu, đem tâm tư nhỏ của cậu thu lại cho tôi." Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm cảnh cáo Hải Thiên Duyên, tên này cậy mình có vẻ ngoài, thấy mỹ nữ liền muốn tiếp cận, thật muốn nói cho hắn biết vị Kiều Mộc trước mặt này là vợ Cố Hàn Thanh, xem có hù chết hắn không!

Kiều Mộc cũng đã nhận ra ánh mắt Hải Thiên Duyên không được lễ phép, cô không thoải mái nheo mắt.

Kỳ Anh trực tiếp phản bác: "Hải Thiên Duyên, lịch sự với chị Mộc Mộc một chút, chị ấy khác với những người phụ nữ mà anh biết, hơn nữa chúng tôi hôm nay tới đây là để cùng anh bàn chính sự."

"Em gái Anh, đừng hung dữ như vậy, tôi cũng chưa làm gì mà." Hải Thiên Duyên làm bộ ủy khuất vô tội, trong lòng lại càng thêm tò mò về xuất thân của Kiều Mộc, sao có thể khiến Thẩm Ngọc và Kỳ Anh bảo vệ như vậy.

Cô có quan hệ với Cố Hàn Thanh sao?

Không phải là họ hàng của cô vợ thần bí của Cố Hàn Thanh chứ?

Hải Thiên Duyên trong lòng suy đoán lung tung, không tự giác đối với Kiều Mộc càng thêm kính trọng, không dám lại dâng lên suy nghĩ tiếp cận cô, hai người ngồi xuống, bắt đầu nói chuyện về việc chấm dứt hợp đồng của Đồng Phi.

Hải Thiên Duyên quả nhiên không muốn thả người, nói chuyện vòng tới vòng lui, nhìn như đang suy nghĩ, kỳ thật là kéo dài thời gian, Thẩm Ngọc đá cẳng chân hắn: "Cậu ấp úng cái gì, muốn thả người thì thả người, không thả thì không thả, dong dài cái gì? Nếu nguyện ý thả người, vậy thì nói chuyện về trình tự bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng không phải không trả cậu."

"Ai nha, Thẩm Ngọc, loại chuyện này không phải một chốc là có thể quyết định." Hải Thiên Duyên khó xử.

"Có cái gì không thể quyết định, các người ký với người ta, không nâng người ta thì thôi, còn chèn ép, hiện tại có Bá Nhạc* phát hiện người ta tốt, các người còn không muốn thả người, lương tâm cậu ở đâu?" Thẩm Ngọc dỗi nói.

* Bá Nhạc: Theo truyền thuyết, vị thần quản loài ngựa gọi là Bá Lạc. Trong dân gian, người tinh thông nhận biết tính chất của loài ngựa cũng được gọi là Bá Lạc, ông luôn nghiên cứu phát hiện ra những con ngựa tốt, nên dùng để ẩn dụ cho việc người phát hiện ra nhân tài.

Hải Thiên Duyên buông tiếng thở dài, trong lòng nói tôi oan uổng mà, Trần Ba vì cháu trai không muốn nâng Đồng Phi, hắn có thể làm gì, Trần Ba đối hắn có ơn cứu mạng, mấy năm nay cũng tạo rất nhiều lợi ích cho công ty, hắn không thể không bận tâm đến ý kiến của thần tử* có công lao chứ?

* Thần tử: Bầy tôi đối với vua, con đối với cha.

Vì một minh tinh từng có chút khởi sắc mà đắc tội với công thần*, đầu óc hắn cũng không phải bị nước vào.

* Công thần: Quan có công lớn đối với triều đình thời phong kiến, có tư tưởng dựa vào công lao đóng góp của mình mà sinh ra kiêu ngạo và đòi hỏi đãi ngộ quá đáng.

Lại nói, công ty hắn rất nhiều nghệ sĩ, không có Đồng Phi này thì sẽ có một Đồng Phi khác, hắn không để bụng đến một tuyết tàng*.

* Tuyết tàng: Nghệ sĩ bị chính công ty quản lý đóng băng hoạt động.

"Hải tổng, các người nếu chướng mắt Đồng Phi, không bằng giúp người thành đạt, nhường cho chúng tôi, tiền vi phạm hợp đồng cũng dễ nói." Kiều Mộc đúng lúc mở miệng.

Kỳ Anh trực tiếp đấm mạnh vào cánh tay Hải Thiên Duyên: "Anh mau đồng ý cho tôi, nếu không tôi gọi anh tôi tới chỉnh đốn anh!"

"Ai u, Em gái Anh đại tiểu thư của tôi, em đây không phải nói chuyện làm ăn, hoàn toàn là cướp bóc!" Hải Thiên Duyên che cánh tay lại, làm bộ làm tịch kêu đau.

Thẩm Ngọc nhíu mày, biểu tình nghiêm túc vài phần: "Thiên Duyên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, chút mặt mũi này cậu cũng không cho anh em? Tôi lại không phải muốn cậu vô cớ chấm dứt hợp đồng, đã nói tiền vi phạm hợp đồng sẽ thanh toán như thường."

Hải Thiên Duyên vừa thấy Thẩm Ngọc nghiêm túc, bản thân cũng nghiêm túc hơn, hắn móc ra một điếu thuốc rồi châm lửa, rít vài hơi, ước chừng suy nghĩ thời gian nửa điếu thuốc, hắn khẽ cắn môi nói: "Được, tôi có thể chấm dứt hợp đồng trong hoà bình, nhưng tiền vi phạm hợp đồng muốn từng này."

Hắn đưa ra một con số, luật sư Vương liền nói ngay: "Hải tổng, anh đây là sư tử há rộng mồm*, cho dù dùng giá thị trường trong vòng thì con số này của anh cũng nhiều hơn một nửa."

* Sư tử há rộng mồm: hình dung người đưa ra giá tiền, yêu cầu, hoặc đề ra điều kiện rất cao.

Kiều Mộc không hiểu lắm về phương diện này, cô nghe luật sư nói như vậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hải tổng, chúng ta thực lòng tới nói chuyện với anh, anh cứ đòi vượt giới hạn nửa giá như vậy, thật sự làm tôi khó xử."

"Kiều tổng, con số này thật sự không nhiều, phải biết rằng Đồng Phi ở công ty chúng tôi còn bốn năm hợp đồng đó." Hải Thiên Duyên người này thật sự khôn khéo, hắn nhìn ra Kiều Mộc rất muốn Đồng Phi, tự nhiên lên giá.

Nhưng có Thẩm Ngọc và Kỳ Anh hai vị Phật lớn ở đây, hắn bị ép tới lui lại một bước, "Được được được, vậy giảm 100 vạn."

Luật sư Vương nhíu mày, lặng lẽ lắc đầu với Kiều Mộc, tỏ vẻ giá này vẫn là cao, sau đó hướng Hải Thiên Duyên nói: "Hải tổng, các người ký hợp đồng với Đồng Phi, nói như vậy lúc trước trong hợp đồng cũng hứa sẽ cấp cho cậu ấy tài nguyên, kết quả mấy năm nay các người không chỉ không cho, còn cố tình chèn ép, nếu theo trình tự tư pháp, có lẽ các người một nửa tiền vi phạm hợp đồng cũng không lấy được."

"Luật sư Vương nói đùa rồi, chẳng lẽ các người muốn kiện công ty chúng tôi sao? Nếu là như vậy, thời gian có thể sẽ rất dài, một hai năm có kết quả cũng là ngắn." Hải Thiên Duyên gian thương cười nói, như thể hắn đã ngồi vững chắc trên Điếu Ngư Đài*.

* Ngồi chắc trên Điếu Ngư Đài: có nghĩa là tuân theo các quy tắc cũ bất kể những thay đổi ở thế giới bên ngoài. Rất bình tĩnh, điềm tĩnh và vững vàng ở vị trí của mình.

Thật ra Kiều Mộc có thể trả số tiền vi phạm hợp đồng này dễ như trở bàn tay, nhưng nhiều tiền không có nghĩa là bản thân coi tiền như cỏ rác, cô cười nói: "Hải Tổng nói đúng, nếu có kết quả cũng khá tốt, Đồng Phi không phải còn bốn năm với công ty các người sao? Cứ như vậy đi, cậu ta cũng coi như là kiếm lời hai năm, tôi nghĩ cậu ta cũng sẽ vui."

Hải Thiên Duyên sửng sốt, không ngờ Kiều Mộc lại nói như vậy, "Kiều tổng, ý của cô là?"

Kiều Mộc đứng lên, ưu nhã gật đầu: "Ý của tôi là chúng ta làm thủ tục pháp lý đi, mọi chuyện cứ giao cho pháp luật quyết định, hôm nay tôi không quấy rầy Hải tổng nữa."

Hải Thiên Duyên ngược lại nóng nảy, "Không phải cô muốn ký hợp đồng với cậu ta để diễn một bộ phim mà cô sắp khai máy sao? Cô không cần cậu ta diễn nữa?"

Kiều Mộc vô tội nhún vai nói: "Không còn cách nào khác, Hải tổng anh không thả người, vậy chỉ có thể bỏ đi, cũng may Đồng Phi còn trẻ, 2 năm sau cũng mới 25 tuổi, đến lúc đó tôi lại cho cậu ta một bộ phim mới, không phải chuyện lớn gì. Là vàng thì sẽ toả sáng."

"Không phải......" Hải Thiên Duyên kinh ngạc, cánh môi mấp máy, hắn cười, dơ tay đầu hàng: "Kiều tổng, được thôi, tôi nhận thua, là tôi coi thường cô, không ngờ thấy cô tuổi còn nhỏ, ít kinh nghiệm nhưng tâm kế lợi hại như vậy. So với tôi còn bình tĩnh hơn."

Hắn vốn tưởng rằng gần đây Kiều Mộc nóng lòng như vậy, là rất vội vàng muốn Đồng Phi, không nghĩ khi nói chuyện, cô căn bản không vội, giống như có Đồng Phi cũng được mà không có cũng chả sao.

Định lực* này, hắn đều bội phục.

* Định lực: Một trong Năm lực. Lực này xuất phát từ Nhất tâm và được phát triển qua các phép Thiền định. Ðịnh lực giúp hành giả tuỳ cơ ứng biến, làm đâu đúng đó mà không cần phải suy nghĩ đắn đo.

Đương nhiên, nguyên nhân chính hắn nhả ra chủ yếu là không muốn đắc tội Thẩm Ngọc và Kỳ Anh, cho bọn họ mặt mũi, bản thân về sau có việc cũng có thể bảo họ giúp, ân tình này, hắn không cho cũng phải cho, đến nỗi Trần Ba bên kia hắn chỉ có thể dùng chút tiền thưởng an ủi.

Cuối cùng, Kiều Mộc ngồi trở lại, một lần nữa nói chuyện tiền vi phạm hợp đồng, có cao thủ luật sư Vương ở đây, tiền vi phạm hợp đồng cuối cùng chỉ thanh toán một phần năm giá Hải Thiên Duyên ra lúc ban đầu.

Hải Thiên Duyên vẻ mặt đau khổ, khiến Kiều Mộc biết giá này thật sự phải chăng, cũng bội phục luật sư Vương lợi hại, có một vị luật sư cẩn trọng tiết kiệm tiền cho công ty như vậy là may mắn của công ty cô!

Nói xong chính sự, luật sư Vương cùng Hải Thiên Duyên đến công ty hắn ký thoả thuận liên quan, trên ghế chỉ còn Kiều Mộc, Kỳ Anh và Thẩm Ngọc.

Kiều Mộc đối với Thẩm Ngọc cảm kích nói: "Cảm ơn anh đã giúp, nếu không có anh, hôm nay khẳng định không thể thuận lợi như vậy."

"Chị dâu đừng khách khí, tôi với Hàn Thanh là bạn thân từ nhỏ, chuyện của vợ cậu ấy chính là chuyện của tôi." Nhìn Thẩm Ngọc không đứng đắn nhưng nói chuyện làm việc vẫn

rất đúng mực.

Kiều Mộc cười nói: "Mặc kệ nói như thế nào, dù sao cũng cảm ơn anh, anh muốn ăn gì không? Cứ việc nói, tôi mời khách."

"Không cần không cần, chỉ giúp một chút, cảm ơn gì chứ." Thẩm Ngọc xua xua tay, lấy điện thoại nhìn thời gian, phỏng chừng là có sắp xếp khác, anh ta nói: "Hai người tùy tiện chơi đi, tôi có việc phải đi nơi khác."

"Đi đâu vậy?" Kỳ Anh tò mò.

Thẩm Ngọc xoa nhẹ tóc cô bé: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng hỏi."

"Ai là trẻ con chứ, Thẩm Ngọc anh......" Kỳ Anh vừa định mắng, Thẩm Ngọc đã phất tay đi ra ngoài.

Kỳ Anh chán nản, khoanh tay trước ngực nói: "Anh Thẩm Ngọc thật phiền phức, luôn coi em là trẻ con, em cũng 22 rồi được không!"

Kỳ Anh 22 tuổi quả thực rất trẻ giống vị thành niên, cô bé được bảo vệ quá tốt, anh chị em bên cạnh cũng đều sủng cô bé, cho nên cô bé rất đơn thuần, Kiều Mộc có đôi khi rất hâm mộ cô bé, cũng rất may mắn khi quen biết cô.

"Được rồi, đừng tức giận nữa, chúng ta ra ngoài chơi một lát đi, đã tới rồi cũng không thể không chơi." Kiều Mộc lôi kéo em gái đang tức giận lên, Kỳ Anh dẩu miệng: "Anh Thẩm Ngọc thật phiền, hôm nào em sẽ mách anh em."

Kiều Mộc buồn cười, dỗ cô bé: "Ừm, được, mách anh em."

Ngay sau đó, cô hỏi thăm: "Anh Anh, em biết Thẩm Ngọc đặc biệt thích gì không?"

"Hả? Sao ạ? Chị dâu, không phải chị định mua quà cảm ơn cho anh ấy chứ?" Kỳ Anh lập tức đoán trúng.

Kiều Mộc gật đầu, "Đúng vậy, người ta giúp như vậy, tuy rằng nói không cần cảm ơn, nhưng chúng ta không thể thật sự không cảm ơn được."

"Cảm ơn cái rắm, đừng mua, không được mua cho anh ấy." Kỳ Anh hiện tại còn một bụng tức giận, tất nhiên sẽ không chịu nói Thẩm Ngọc thích cái gì, hơn nữa chủ yếu cô bé cũng cảm thấy không cần cảm ơn.

Người trong vòng này bọn họ, cơ bản đều là cái dạng này, bạn tìm tôi giúp, ân tình này tôi ghi nhớ, lần sau lúc tôi tìm bạn giúp, một lần hai lần, vòng này càng ngày càng vững chắc.

Mua quà những cái đó đều là giả, ngược lại chứng minh quan hệ không đủ thân thiết.

Kiều Mộc thấy Kỳ Anh thật sự không muốn nói, nghĩ nghĩ, cô cũng không hỏi nữa, có thời gian hỏi thăm Cố Hàn Thanh bên kia một chút vậy, bọn họ là bạn thân từ nhỏ, nói không chừng Cố Hàn Thanh biết nhiều hơn.

Nếu hợp đồng bên Đồng Phi đã xong, Kiều Mộc bên này cũng đẩy nhanh tiến độ chọn diễn viên, bọn họ bây giờ còn nữ chính là chưa quyết định, Kiều Mộc liền bảo đoàn phim tranh thủ thứ sáu cô không đi quay chương trình tống nghệ, mau chóng gọi các ứng cử viên đến thử vai, cô muốn đích thân xem qua, chọn một nữ diễn viên có cảm giác CP với nam chính.

Các nữ diễn viên đến thử vai có tiểu hoa mới Hà Viện, một số tiểu hoa tuyến ba, còn có hai người mới từ học viện. Đạo diễn Lý biết Kiều Mộc không để bụng đến độ nổi tiếng của diễn viên mà để ý độ thích hợp với nhân vật, cho nên ông mới có thể từ học viện chọn ra hai người mới để Kiều Mộc lựa chọn.

Hà Viện ca vị* lớn nhất, cô ta yêu cầu bản thân muốn thử vai áp trục*, điều này không có gì đáng trách, Kiều Mộc tôn trọng cô ta.

* Ca vị: là địa vị của minh tinh trong vòng tròn giải trí, ca vị càng cao, lực ảnh hưởng càng lớn.

* Áp trục (压轴): xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục đếm ngược thứ 2 từ cuối lên, là tiết mục chủ chốt nhất

Trước bảo những người khác thử vai, sau khi xem một vòng, cô không có người vừa lòng nhất, chỉ có một người mới từ học viện lúc đối diễn với Đồng Phi rất có cảm giác CP, khiến cô ghi tạc trong lòng.



Loại phim cổ trang tiên hiệp này cảm giác CP của nam nữ chính rất quan trọng, có đôi khi kỹ thuật diễn hơi yếu một chút nhưng chỉ cần có cảm giác CP cũng có thể khiến người xem nhập tâm.

Học viên kia kỹ thuật diễn không tốt, cho nên Kiều Mộc không thể dứt khoát quyết định.

Cô quyết định xem Hà Viện trước rồi tính sau, vị tiểu hoa mới này bạo từ một bộ cổ trang thuần tuý, kỹ thuật diễn trong một đám thần tượng cổ trang cũng tính là tốt, người cũng xinh đẹp, cô ta mặc tạo hình ra chụp ảnh, đôi mắt của Kiều Mộc, đạo diễn và phó đạo diễn, còn có nhà làm phim tất cả đều sáng lên.

Không hổ là đẹp nhất, hoá trang này thật sự thích hợp với cô ta.

Cảnh thử vai phối hợp cùng với cùng Đồng Phi cô ta đều hoàn thành rất khá, là người thử vai tốt nhất trong số các ứng cử viên, cảm giác CP với Đồng Phi CP rất đủ.

Trong lòng Kiều Mộc trên cơ bản đã quyết định chọn cô ta, thử vai xong, những người khác đi ra ngoài, Hà Viện ở lại cùng Kiều Mộc và nhóm đạo diễn nói chuyện hợp tác.

Thấy kết quả trận chiến này, Hà Viện biết bản thân đã thông qua, trong lòng cô ta có chút đắc ý và kiêu ngạo, quả nhiên Kiều tổng kia đã nói muốn cùng cô ta ký hợp đồng, còn nguyện ý cho cô phiên* một.

* Phiên vị: là cách sắp xếp tên diễn viên trong một bộ phim, từ đó khẳng định tầm quan trọng của diễn viên đó đối với thành tích phim.

Hà Viện khách khí nói câu cảm ơn vì đã đánh giá cao, sau đó ra vẻ khó xử nói: "Kiều tổng, tôi có thể ký hợp đồng, nhưng tôi có yêu cầu nho nhỏ."

Tính từ "nho nhỏ" này khiến Kiểu Mộc tê liệt trong chốc lát, cô còn tưởng rằng thật sự rất nhỏ, vui vẻ nói: "Cô nói đi, không vi phạm nguyên tắc thì tôi đều đáp ứng cô."

Hà Viện quay đầu nhìn Đồng Phi vừa đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nói: "Kiều tổng, tôi muốn đổi nam chính."

"A? Cô nói cái gì?" Kiều Mộc kinh ngạc.

Đạo diễn và phó đạo diễn cùng nhà làm phim cũng đều kinh ngạc.

Người này không lầm chứ, Đồng Phi chính là được Kiều tổng bọn họ bỏ ra số tiền rất lớn mới ký được hợp đồng, Hà Viện này vừa đến liền muốn trực tiếp đổi nam chính?

Hà Viện ngồi trên ghế, chân bắt chéo, có chút ngạo mạn: "Đồng Phi kia tôi đã tra trên Độ Nương*, xuất đạo hơn ba năm, chỉ nghiêm túc diễn bộ 《 Kiếm khách 》, hơn nữa bên trong còn không tính là nam bốn, người ngu ngốc như vậy, nếu để cậu ta diễn nam chính, chính là hạ thấp ca vị của tôi, sau này sẽ khó nhận được kịch bản, hơn nữa tôi làm nữ chính, chính là nâng ca vị cho cậu ta, tôi không thể chấp nhận, các người tốt xấu gì cũng nên tìm một nam chính tuyến ba chứ? Tuyến hai tôi cũng không hi vọng, ít nhất hãy là tuyến mười tám."

Kiều Mộc biết cô ta sẽ cân nhắc, nhưng người này cách nói chuyện khiến cô không vui, khoe khoang còn hơn nhà đầu tư lớn* của cô.

* Chỉ lão Cố:)))

Rõ ràng trong lòng đã quyết định chọn cô ta, nháy mắt đã phải nghĩ lại.

Kiều Mộc dựa lưng vào ghế, dùng đầu ngón tay câu được câu không xoay bút: "Cô cân nhắc tôi có thể hiểu, cho nên đoàn phim chúng tôi nguyện ý cho cô phiên một, nhưng cô muốn đổi nam chính, thứ tôi không thể đáp ứng, bộ phim này chúng tôi đã định trước nam chính, điều này cô hẳn là đã biết."

Hà Viện bĩu môi, ỷ vào bản thân là ứng cử viên có ca vị lớn nhất buổi thử vai, nói chuyện có chút không cố kỵ, "Đó là bởi vì lúc trước các người không ký hợp đồng với tôi, mà nếu ký với tôi, tôi sẽ mang đến cho đoàn phim độ chú ý, có thể giúp cô chiêu thương*, tôi không tin các người không bị những lợi ích này hấp dẫn, mà tôi chỉ yêu cầu các người đổi một nam chính có tên tuổi tốt hơn một chút, yêu cầu này không cao chứ?"

* Chiêu thương: Là hoạt động quảng bá, giới thiệu phim/show nhằm thu hút, kêu gọi đầu tư từ các doanh nghiệp.

Đạo diễn Lý Lập Huy thật bội phục tự tin của Hà Viện, cô ta mới hồng lên không lâu, thật sự nghĩ mình có thể so với những đại hoa và tiểu hoa khác sao? Còn mang đến chiêu thương*, năng lực chiêu thương của nữ minh tinh vốn dĩ khó có thể so với nam minh tinh mới hồng, những cái đó tiểu hoa đang hồng đều là sau khi tích lũy mấy bộ phim bạo mới có thể có, cô ta mới một bộ, cũng coi trọng bản thân quá.

Khó trách lúc trước ông từng nghe đồn sau khi Hà Viện đỏ có qua lại với những tên tuổi lớn, ông còn tưởng rằng người nổi tiếng nhiều thị phi, bây giờ xem ra, tám chín phần đều là sự thật.

Khoé mắt nhìn thấy biểu tình Kiều tổng không vui, Lý Lập Huy ho một tiếng, uyển chuyển khuyên Hà Viện, "Hà lão sư, cô vừa mới cùng Đồng Phi đối diễn hẳn là có thể nhìn ra cậu ấy trừ không đủ hồng ra thì kỹ thuật diễn cùng khí chất rất xứng với nam chính. Cô cũng đã đóng phim nhiều năm như vậy, hẳn là biết diễn viên và nhân vật có độ tương xứng càng cao, so với một diễn viên hồng nhưng không thích hợp càng tốt hơn."

"Tôi biết, nhưng cái gì cũng có lý do, một người không hồng như cậu ta khẳng định có nguyên nhân, không thể bởi vì có quan hệ không thể diễn tả được mà một hai phải tâng bốc cậu ta chứ?" Hà Viện càng nói càng kiêu ngạo.

Kiều Mộc nghe ra lời cô ta có ẩn ý, cười như không cười hỏi: "Lời này của Hà lão sư là có ý gì? Cái gì gọi là quan hệ không thể diễn tả?"

Hà Viện bĩu môi cười cười, cô ta vừa mới phát hiện Đồng Phi đối với Kiều Mộc rất cung kính, Kiều Mộc vừa nhìn cậu ta, cậu ta liền cười đến xán lạn.

Giới giải trí là cái dạng gì, cô ta rất rõ ràng, một hồ già* như Đồng Phi có thể phi thăng diễn nam chính một bộ phim đầu tư lớn, trừ đi cửa sau còn có thể có nguyên nhân gì?

* Hồ già: chỉ những minh tinh mờ nhạt, hoặc đã từng nổi tiếng nhưng danh tiếng hiện tại đang đi xuống, hết thời, thậm chí là bị ghét.

Mà cái cửa sau này, hôm nay tới xem, lại chính là Kiều Mộc, Kiều tổng.

Cô gần đây rất nổi tiếng, ở chương trình tống nghệ đại sát tứ phương, nhân khí rất có cảm giác muốn xuất đạo tại chỗ, nhưng thật ra không biết cô có sở thích bao dưỡng các nam minh tinh trẻ tuổi đấy.

Hà Viện búng búng móng tay, nhìn thẳng Kiều Mộc nói: "Kiều tổng, cô nói đi? Có một số việc không cần tôi nói quá rõ đúng không? Dù sao ý tôi chính là như vậy, các người nếu muốn ký hợp đồng với tôi, vậy cân nhắc đổi nam chính, nếu không tôi sẽ không diễn bộ phim này của các người."

Hà Viện chắc chắn đoàn phim này sẽ không dễ dàng từ bỏ cô ta, cô ta trước mắt đang lúc hồng, tình thế rất tốt, nếu cô ta tham gia, đoàn phim hỗn loại này tuyệt đối có thể nâng cao một bậc, lại nói, cô ta xinh đẹp, kỹ thuật diễn cũng tốt, chỉ cần đoàn phim có mắt sẽ luyến tiếc cô ta mà lựa chọn vứt bỏ hồ già.

Đương nhiên, cân nhắc đến Đồng Phi có thể được Kiều Mộc bao dưỡng, cô ta vẫn hào phóng nói: "Kiều tổng, như vậy đi, chúng ta mỗi người lùi một bước, cô đổi nam chính cho tôi, tôi để Đồng Phi diễn nam hai, như vậy cũng coi như là nâng đỡ cậu ta."

"Phụt ——"

Kiều Mộc cười, càng cười càng lớn tiếng.

Đạo diễn, phó đạo diễn và nhà làm phim bên cạnh biểu tình khác nhau, nhưng đều cảm thấy trong lòng vì Hà Viện châm lên một ngọn nến.

"Kiều tổng, cô cười cái gì?" Hà Viện khó chịu xụ mặt.

Kiều Mộc che miệng lại, vẫn cười một hồi lâu, thật vất vả ổn định cảm xúc, hốc mắt cô đều cười ra nước mắt, đầu ngón tay trắng nõn xoa xoa khóe mắt, cô nói: "Hà lão sư, tôi không biết ai cho cô tự tin ở trước mặt tôi nói mấy lời này, cô khả năng đã quên, là tôi đang chọn cô, chứ không phải cô đang chọn tôi."

Hà Viện sắc mặt cứng ngắt, ngạnh cổ nói: "Ở giới giải trí này, có nhân khí tự nhiên sẽ có tư bản, Kiều tổng, công ty các người cũng chỉ là một cái công ty nhỏ, nếu không phải kịch bản của các người đưa khiến tôi tương đối vừa lòng, theo lý mà nói, tôi cũng sẽ không tới thử vai, cô nhìn xem mấy người hôm nay tới thử vai nữ chính, trừ tôi ra, cơ bản đều là dưới tuyến ba, các người nếu vẫn từ bỏ tôi thì đây là một đoàn phim ngu ngốc. Về sau phim phát sóng cũng sẽ không có nhiệt."

"Về sau sẽ không khiến cô nhọc lòng, đây là chuyện bộ phận tuyên truyền của đoàn phim chúng tôi sẽ cân nhắc." Kiều Mộc lười biếng cười nói.

Cô trong lòng đã có quyết định, trước mắt người này vừa xinh đẹp vừa kỹ thuật diễn tốt, nhưng không thích hợp với đoàn phim các cô, càng không thích hợp với nhân vật này, để loại người này diễn nữ chính, quả thực là vũ nhục nhân vật trong sách.

Cô rất thích cuốn tiểu thuyết này nên mới không cho loại người như Hà Viện diễn, dù sao cô có rất nhiều tiền, cô tình nguyện để một đám nhớp nhúa* diễn, cùng lắm có thể tăng cường đầu tư tuyên truyền!

Kiều Mộc nâng ngón trỏ, chỉ ra cửa, "Nhìn thấy cánh cửa kia không?"

Hà Viện quay đầu lại, buồn bực nói: "Thấy cửa? Thì sao?"

Kiều Mộc cong môi mỉm cười: "Ra cửa rẽ trái, không tiễn."