Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 67: Không gặp không về



Văn phòng im lặng.

Chỉ có đồng hồ báo thức là đi lại không ngừng nghỉ, phát ra âm thanh rầu rĩ.

Cố Dĩ Nguy ngồi ở  bàn làm việc,  giơ tay lên nhìn đồng hồ: 12 giờ trưa.

Cách thời gian gặp mặt là 2 tiếng.

Thật ra chẳng phải là gặp mặt mà chỉ là đơn phương báo một tiếng.

Cố Dĩ Nguy dựa vào ghế làm việc  xoa thái dương, thở dài một hơi. 

Ngày đó Đàm Trăn đến đã cắt đứt đối thoại của hắn và Đồng Tiêu Tiêu.

Đồng Tiêu Tiêu giống như không có việc gì mà thân thiện nói chuyện với Đàm Trăn. Tuần sau Đàm Trăn và bạn bè muốn mở một cái triển lãm tranh, tác phẩm của Đồng Tiêu Tiêu  cũng có trong đó. Đàm Trăn rất thích sự tài hoa của thiếu nữ, tất cả đều là khen Đồng Tiêu Tiêu.

Ánh mắt Cố Dĩ Nguy nhìn Đồng Tiêu Tiêu, thật sự không biết được rốt cuộc cô muốn làm cái gì.

Cô nói "lễ vật trưởng thành" —— xem hắn như " lễ vật trưởng thành", lời nói  thật sự rất mập mờ, nhưng nếu như cô tốn bao nhiêu công sức là vì ngủ với hắn , thì cũng không cần phiền toái như vậy.

Cố Dĩ Nguy không có xen vào cuộc đối thoại của hai người , một mình  trầm tư. Hắn sửa soạn xong, liền lái xe đi công ty, vừa mới mở cửa xe, Đồng Tiêu Tiêu đã mở cửa bên kia, chui vào ghế phụ ngồi.

Sắc mặt cô tự nhiên giống như là chưa xảy ra cái gì : "Cố ca ca, đường đến công ty anh hình như rất  thuận đường về nhà em, đưa em về nhà được không?"

Một tay Cố Dĩ Nguy vuốt phẳng tay lái, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng phía trước: "Không tiện."

"Không tiện à." Đồng Tiêu Tiêu tiếc nuối, ánh mắt lại tràn đầy hứng thú nhìn cằm hắn:, "Được rồi, vậy thì em đi lên nói chuyện với cô Đàm đây, có một số chuyện có lẽ cô Đàm rất muốn nghe".

Cô đứng dậy liền muốn mở cửa xe, lại phát hiện cửa xe sớm  đã khóa lại.

Khóe miệng Đồng Tiêu Tiêu cong lên, tâm tình thoải mái mà buông lỏng thân thể , dựa vào ghế phụ, đôi chân dài bắt chéo.

Cả người Cố Dĩ Nguy tỏa ra hơi thở lạnh lùng, ngón tay bóp tay lái sắp trở nên trắng bệch: "Địa chỉ."

"Cố ca ca đang tức giận?" Đồng Tiêu Tiêu không trả lời hắn, mà là dựa gần hắn , đột nhiên vươn tay xoa đôi lông mày đang nhíu lên của hắn.

Cố Dĩ Nguy nghiêng đầu tránh né, thản nhiên nói: "Địa chỉ."

Đồng Tiêu Tiêu  thu tay về, âm thanh ngọt ngào: " biệt thự Gấm Thành".

Xe ầm vang một tiếng khởi hành.

Hôm nay tốc độ xe không giống như bình thường, nhiều lần Cố Dĩ Nguy đều tăng tốc độ, Đồng Tiêu Tiêu còn nghĩ nếu cứ như vậy miết có khi là sẽ gặp cảnh sát giao thông mất.

Cũng may trong chốc lát tốc độ xe lại bình thường.

Lúc đèn đỏ , tay Cố Dĩ Nguy đặt phía trên tay lái , khi lái xe , lúc nào hắn cũng tập trung cao độ, còn suy nghĩ thì lại hướng về nơi khác.

Đồng Tiêu Tiêu không quan tâm quay đầu thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ , cho đến khi Cố Dĩ Nguy mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Tiêu Tiêu, em còn chưa trưởng thành đúng không?"

"Tuần này còn có ba ngày là sẽ tròn 18 tuổi".  Đồng Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Cố Dĩ Nguy, rõ ràng là đang ám chỉ cái gì đó.

Cố Dĩ Nguy nhíu mày, cảm thấy do dự.

"Em còn nhỏ, thì tại sao..." Cố Dĩ Nguy mở miệng, hướng dẫn từng bước.

Đồng Tiêu Tiêu  vô tội: "Em thì sao, chỉ là mời anh tham gia sinh nhật của em,  có vấn đề gì à?".

Nếu như không phải là Đồng Tiêu Tiêu uy hiếp, thì nhìn khuôn mặt ngây thơ của thiếu nữ,  Cố Dĩ Nguy còn cho rằng chỉ là tham gia sinh nhật bình thường.

Nếu Đồng Tiêu Tiêu cứng mềm không ăn , chỉ giả vờ ngốc, Cố Dĩ Nguy cảm thấy cũng không cần thiết lãng phí thời gian với cô , binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn thôi.

—— chỉ cần Đàm Trăn không biết.

Cố Dĩ Nguy rũ mắt, che khuất cảm xúc mãnh liệt ở đáy mắt.

Xe lại rơi vào im lặng.

Nhìn Đồng Tiêu Tiêu hoạt bát vậy thôi, chứ thực ra cô là người ít nói, phần lớn đều ở trong thế giới của chính mình, quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.

Đến nơi, Đồng Tiêu Tiêu cười: "Cố ca ca, hôm đó 2 giờ chiều ở nhà em, không gặp không về nha".

Ngón tay của cô chỉ căng biệt thự ba tầng kia.

Ngôi biệt thự này ở giữa sườn núi, cũng không cao quý, ngược lại mang theo vẻ điềm tĩnh, sáng ngời, sân có hai hàng lá trúc chằng chịt, phiến lá xanh biếc quấn quýt kéo dài đến cửa, tạo thành một cái vòng tròn, giống như là đào nguyên rời xa thành thị ồn ào.

Cố Dĩ Nguy nhìn theo ngón tay của cô, chỉ cảm thấy đây là miệng của vực sâu khổng lồ sắp cắn nuốt hắn.

Mà nụ cười của thiếu nữ trước mặt giống như là sương của sáng  sớm, như vầng sáng của thái dương, đẹp không thể tả.