Lúc nãy Cố Dĩ Nguy cũng nghĩ rằng nếu Đàm Trăn đi vào, thì hắn nên giải thích thế nào. Từ trước tới nay, hắn đều thích nắm quyền chủ động trong tay, cho dù là đối với người hay đối với chuyện gì, lần đầu tiên ngoại tình, hắn liền nghĩ mọi cách để che giấu, về sau không có lần nào là thất bại,lúc này, không có khả năng hắn không tự tin.
Cố Dĩ Nguy biết không phải là bởi vì hắn cẩn thận, không bỏ xót thứ gì mà là vì Đàm Trăn thương hắn, tin tưởng hắn, vì thế không có nghi ngờ hắn.
Lần này có thể che giấu được, lần sau cũng sẽ qua, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu lần nữa ? Vô số lần sao? Sẽ có một ngày bị phát hiện, mà ngày đó, hắn nên đối mặt với Đàm Trăn như thế nào?
Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với những vấn đề mà bản thân hắn thường hay trốn tránh.
Như Đồng Tiêu Tiêu nói, Đàm Trăn xinh đẹp xuất chúng, có tài hoa , cho dù cô đã kết hôn rồi nhưng vẫn có người theo đuổi. Lúc nào Cố Dĩ Nguy cũng tự tin, không thèm để ý tới những người theo đuổi đó, nhưng mà ai cũng không biết, mỗi một người theo đuổi đều giúp hắn đâu.
Bao gồm người tặng hoa cho Đàm Trăn vào tháng trước mà Đồng Tiêu Tiêu đã nói.
Kia chỉ là một bó hoa tất nhiên Đàm Trăn sẽ không nhận. Thực ra ngày hôm sau Đàm Trăn liền nhận được số lượng hoa Hồng gấp đôi, là do hắn đưa.
Vừa mới Cố Dĩ Nguy nhìn thấy Đàm Trăn cùng người khác . Người đàn ông trong xe, hắn nhìn không rõ là ai, nhưng hắn chán ghét Đàm Trăn dùng ánh mắt như vậy nhìn người khác, mỉm cười trò chuyện vui vẻ với người khác.
Nhưng là cỡ nào châm biếm a , hắn ghét Đàm Trăn nói chuyện lễ phép với người khác, còn bản thân lại phát tiết bừa bãi trên thân thể của người phụ nữ khác.
Cố Dĩ Nguy nhìn vào cặp mắt trong suốt của thiếu nữ , thấy được bóng dáng của mình, khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông, mặt mày anh tuấn, năm tháng đã cho hắn sự thành thục cùng tao nhã, giống như khắc vào xương tủy.
Hắn biết đây chỉ là bề ngoài.
Đồng Tiêu Tiêu không biết người đàn ông trước mặt đang suy nghĩ cái gì, chỉ là nhìn gương mặt của hắn, cô càng ngày càng hưng phấn, thân thể theo tầm mắt của hắn mà run rẩy.
Cô thẳng thắn tiếp nhận dục vọng của bản thân , cầm tay của hắn đưa vào trong cổ áo ngủ của cô.
"Cô Đàm đã đi rồi , chúng ta có cần tiếp tục nữa không ?"
"Anh nên đi." Cố Dĩ Nguy bất vi sở động, nhưng vẫn đang hưởng thụ cặp vú trắng mịn.
Bất vi sở động – 不为所动 – bù wéi suǒ dòng (tiếng A là unmoved, unswayed; nói chung là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi).
Đồng Tiêu Tiêu như là không nghe được Cố Dĩ Nguy từ chối , tay nhỏ duỗi tới chỗ cổ áo đã cột chặt của Cố Dĩ Nguy , không hài lòng nói: "Mặc quần áo làm gì."
Cố Dĩ Nguy bắt lấy cái tay nhỏ không an phận của Đồng Tiêu Tiêu : "Em muốn vẽ hay là muốn làm gì đó?"
Đồng Tiêu Tiêu nhíu mày: "Làm như thế nào?."
"Cách mười hai giờ còn có sáu tiếng , Cố ca ca không được à ?" Cô liếc nhìn quần của hắn, sau đó duỗi tay dò xét.
Cảm nhận được hình dạng phía dưới của hắn dần dần phồng lên , Đồng Tiêu Tiêu cười nhẹ nhàng xoa nó.
Khóe miệng hắn cong lên , bỗng nhiên đè Đồng Tiêu Tiêu lên tường, một bàn tay nắm hai cái cổ tay của cô đặt lên đỉnh đầu cô .
Lại là tư thế không hoạt động được, Đồng Tiêu Tiêu từ chối mà vặn vẹo, phía dưới không cẩn thận đội lên tính khí cứng rắn trong quần của hắn.
Tiểu huyệt đã mất đi đau đớn nhưng bị bắt buộc nhớ lại , vừa sợ hãi vừa mong chờ mà co rút lại.
Đồng Tiêu Tiêu đã có suy nghĩ muốn đổi ý rồi, nhưng Cố Dĩ Nguy không cho cô từ chối, cứ vậy mà đè lên.
Ngày đó còn lại sáu tiếng, Cố Dĩ Nguy không cho cô tiếp tục hoàn thành bức tranh kia, hai người chiến đấu liên tục trong phòng vẽ tranh rồi đến Sofa và phòng ngủ, dâm thuỷ và tiếng rên rỉ văng đầy trong biệt thự.
Thân thể giống như đã không phải là của cô , chỉ có khoái cảm và đau đớn mới có thể làm cho cô tỉnh lại.
Cô mơ mơ màng màng nghe được tiếng thở gấp của hắn, còn có những lời hắn lẩm bẩm.
"Một lần cuối cùng."
Nhưng mà một lần lại một lần, Đồng Tiêu Tiêu không biết một lần cuối cùng là khi nào.
Đến 12 giờ , thân thể Đồng Tiêu Tiêu xụi lơ, trên người cô còn có hỗn hợp chất lỏng khô cạn của hai người.
Cố Dĩ Nguy không lưu luyến chút nào mà rút ra ngoài,mang ra một đợt dâm dịch.
Hắn mặc lại quần áo, nhíu mày nhìn dấu vết lưu lại trên người thiếu nữ.
"Nhớ rõ thực hiện lời hứa , coi như chuyện gì cũng không xảy ra."
"Bằng không....." Cố Dĩ Nguy vỗ khuôn mặt ửng hồng của Đồng Tiêu Tiêu , âm thanh trầm thấp vô cùng rõ ràng trong đêm yên tĩnh,"Tuy rằng quan hệ của em với bác Đồng chẳng ra gì nhưng cũng không hy vọng công ty trong nhà xảy ra chuyện đi."
"Đừng lại uy hiếp anh, thủ đoạn của em, anh còn không thèm nhìn."
Đi tới cửa, Cố Dĩ Nguy bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó.