Thiết kế được trưng bầy bên trong , tường đỏ ám sắc và tủ kiếng trong suốt bày ra từng bức tranh sinh động , mực có mùi hương chảy xuôi trong không gian nghệ thuật yên tĩnh.
Đàm Trăn vì triển lãm tranh này mà bận rộn mấy tháng, nhìn đám đông giống như những đứa trẻ mới lớn mà nhìn những bức tranh, cô liền có cảm giác thành công.
Bên cạnh là Cố Dĩ Nguy cố ý tới đây với cô .
Đàm Trăn nói chuyện với các họa sĩ và bạn bè , Cố Dĩ Nguy cũng không nhiều lời, mà là đứng bên cạnh Đàm Trần , ánh mắt lấp lánh nhìn vợ.
Người bạn của Đàm Trăn là Tần Hạm Đạm cũng tới triển lãm tranh này, nhìn hai vợ chồng bọn họ, chậc chậc hai tiếng rồi lắc đầu, cô theo chủ nghĩa độc thân nhưng cũng cảm thán về sự may mắn của Đàm Trăn, nghe nói hai người bọn họ là từ đồng phục học sinh đến váy cưới, là một đôi hạnh phúc nhiều năm trong mắt bạn bè.
Thì tính sao, Tần Hạm Đạm chỉ là hâm mộ, nhưng chưa bao giờ muốn có.
Không có người so với cô hiểu biết rõ ràng về thói hư tật xấu của đàn ông.
Cửa chính không ngừng tràn vào người tham quan, hoạ sĩ tư nhân lại có thể có được nhiều như vậy là một chuyện khó có được. Thật ra là Cố Dĩ Nguy cũng giúp đỡ hết mức cho triển lãm tranh của Đàm Trăn, người tham quan có không ít là bạn bè của bọn họ.
Kiều Ứng Dương cũng nhận được lời mời của hắn, nhưng người đến lại làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Đó là một người chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ để hấp dẫn mọi chú ý của người khác, không phải bởi vì khuôn mặt của anh mà là khí chất của anh. Sống lưng người đàn ông thẳng tắp, mặt mày kiên nghị, ánh mắt sáng ngời, chỉ đơn giản là áo sơ mi và quần dài cũng đủ để chống lên khí chất không thể xem nhẹ.
Đàm Trăn chú ý tới anh, mỉm cười : "Kiều tiên sinh, không nghĩ ngài cũng tới?"
Đàm Trăn cố gắng làm chính mình tự nhiên nhất có thể, nhất thời làm cho Cố Dĩ Nguy nhìn không ra có cái gì.
"Kiều thiếu tá?" Cố Dĩ Nguy giật mình. Mặc dù khuôn mặt của Kiều Ứng Thành và Kiều Ứng Dương khác nhau, nhưng tổng thể hình dáng là giống nhau. Từ hồi cao trung, Kiều Ứng Dương liền nói rất nhiều về anh trai của bản thân, hắn cũng có nghe được, nhưng mà bởi vì năm nào Kiều Ứng Thành cũng tham gia quân ngũ, nên hai người chưa từng gặp mặt.
Kiều Ứng Thành mỉm cười với Đàm Trăn, đôi mắt trong trẻo dừng trên người Cố Dĩ Nguy , trong chớp mắt Cố Dĩ Nguy cảm thấy như là đụng đến một thanh lưỡi dao.
Nhưng nhìn sự lễ phép của Kiều Ứng Thành, anh khách khí vươn tay: "Cố tiên sinh, cửu ngưỡng đại danh ."
– Cửu ngưỡng đại danh: nghe danh đã lâu
Hai người đơn giản bắt tay, vừa chạm vào liền tách ra.
"Ứng Dương có việc tới không được, vừa lúc tôi cảm thấy hứng thú với vẽ, nên đến đây xem thử" Kiều Ứng Thành giải thích với hai vợ chồng bọn họ .
Cố Dĩ Nguy nhạy bén phát hiện Kiều Ứng Thành và Đàm Trăn hình như không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng hắn vẫn chưa biểu lộ : "Lần trước ở hôn lễ của Ứng Dương vốn là có cơ hội làm quen với Kiều thiếu tá , chẳng qua là lúc đó có việc nên bỏ lỡ, thật sự là rất tiếc nuối."
Kiều Ứng Thành cười nhẹ: "Không sao, bây giờ cũng đã gặp mặt rồi. Sớm đã nghe nói đến Cố tiên sinh , đáng tiếc bây giờ mới làm quen được."
Đàm Trăn không cảm thấy giữa hai người có mùi thuốc súng, khách khí nói vài câu với Kiều Ứng Thành rồi kéo Cố Dĩ Nguy đi.
Kiều Ứng Thành đứng đó, nhìn bóng dáng của Đàm Trăn ,cúi đầu lẩm bẩm : "May mắn còn không có trễ."
"Em quen anh ta?" Đi ra một khoảng cách dài , Cố Dĩ Nguy hỏi Đàm Trăn.
Đàm Trăn không hiểu: "Không tính là quen cho lắm , ở hôn lễ lúc trước, anh không có mặt, em gặp mặt Kiều tiên sinh một lần" Đàm Trăn theo bản năng không nghĩ nói cho Cố Dĩ Nguy biết nhiều, cô và Kiều Ứng Thành vốn là không có cùng xuất hiện nhiều , lần trước cái ngoài ý muốn kia , cô cũng không muốn nhắc tới.
May mà Cố Dĩ Nguy vẫn chưa truy cứu vấn đề này, chỉ là cúi đầu trầm tư.
Cố Dĩ Nguy không biết có cảm giác gì. Đàn ông và đàn ông ngang nhau về lực lượng không phải chỉ có tình hữu nghị, mà là cạnh tranh chính là bản năng của giống đực.
Hắn có cảm giác nguy cơ trên người Kiều Ứng Thành, ánh mắt của anh ta làm cho hắn rất không thích.
Nhưng mà loại cảm giác này không hề có lí do, hắn cũng không có khả năng làm gì với một người đàn ông phong độ như vậy.
Hắn lắc lắc đầu, cái gì cũng không nói.
Đàm Trăn còn muốn đón tiếp nhiều bạn bè khác, Cố Dĩ Nguy liền đến chỗ cà phê gọi một ly cà phê.
Một mình đang tận hưởng thì nghe được một giọng nữ quen thuộc.
"Cố ca ca, em tìm anh đã lâu."
Cố Dĩ Nguy ngẩng đầu, nhìn đến Đồng Tiêu Tiêu xinh đẹp mặc váy ngắn. Hiện giờ đã cuối thu nhưng thiếu nữ lại ăn mặc mỏng manh, lộ ra bên ngoài đôi chân dài thẳng tắp của bản thân, làn da sáng bóng như ngọc , nhìn không ra buổi tối hôm đó, Cố Dĩ Nguy lưu lại một đống hỗn độn.
Cố Dĩ Nguy theo bản năng liếc mắt nhìn Đàm Trăn , cà phê ấm áp đầu ngón tay của hắn, làm hắn không tự giác được mà gõ vào ly.
"Tìm anh làm gì?." Cố Dĩ Nguy cúi đầu tiếp tục uống cà phê, âm thanh trầm thấp, "Anh nói rồi , đó là một lần cuối cùng."
"Nha, thật vô tình a." Đồng Tiêu Tiêu không chút nào bị khuôn mặt lạnh của hắn dọa sợ , nhấc mông ngồi đối diện Cố Dĩ Nguy.
Khu cà phê là ở riêng biệt một khu, xung quanh còn có hàng rào che chắn, nhưng tầm mắt lại không có chỗ nào để che giấu, vì thế Cố Dĩ Nguy không muốn liên quan đến Đồng Tiêu Tiêu trước công chúng.
Cho dù là buổi tối hôm đó điên cuồng cỡ nào,thì đều đã qua.
Nhưng mà Đồng Tiêu Tiêu lại không nghĩ vậy , trên mặt vẫn mỉm cười tự nhiên , chân cũng đã lặng lẽ đặt lên bắp chân của người đối diện .Vị trí của hai người gần hàng rào, động tác lại ở dưới bàn, ai cũng sẽ không chú ý tới.
Đồng Tiêu Tiêu ma sa vài cái, khóe miệng vẫn cười , đôi mắt càng sáng : "Cố ca ca, hôm nay em là khách của Cô Đàm, nhưng mà anh lại lạnh lùng với em như vậy, có phải hay không không tốt lắm."
Cố Dĩ Nguy thay đổi tư thế, cách xa chân không an phận của Đồng Tiêu Tiêu , nhìn cô như một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Tiêu Tiêu, anh không có nghĩ... ."
"Không có nghĩ tiếp tục vụng trộm yêu đương với em?" Đồng Tiêu Tiêu cắt đứt hắn, "Hay là tính không tiếp tục ngoại tình ?"
Cô chống cằm, lơ đãng lộ ra rãnh vú sâu , mặt nhỏ lại thuần mỹ vô tội: "Cố ca ca, anh nói như vậy, bản thân anh có tin không?"