Cô nhớ tới lúc mẹ bị té chân bị thương, Đàm Thơ ở trong nhà mình một vài ngày.
Ánh mắt Cố Dĩ Nguy buông xuống, cánh mũi phát ra âm thanh nặng nề.
Đàm Trăn khống chế không được , lại tát lên gương mặt đó một lần nữa.
"Anh có phải con người không vậy! Cố Dĩ Nguy , anh làm tôi quá thất vọng rồi, anh và Thơ Thơ......" Đàm Trăn điên cuồng đánh lên người Cố Dĩ Nguy , cô cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng khóc.
Trong chớp mắt cô cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này đối với cô . Dĩ vãng biểu hiện giả dối và tình yêu dối trá đều biến mất thành hư vô, ngay cả người bạn tốt nhiều năm của cô cũng phản bội cô. Không có ai giúp cô, cũng không ai yêu thương cô, vì vậy cô không thể yếu đuối được, càng không thể khóc.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Trăn Trăn, xin lỗi em....." Cố Dĩ Nguy đứng im , mặc cho cô phát tiết, ngoại trừ nói xin lỗi, hắn không nói được gì khác.
Đối với chuyện của Đàm Thơ , Cố Dĩ Nguy không thể giải thích được nữa.
Lần đầu tiên gặp Đàm Thơ , hắn liền cảm giác được có đồ vật gì đó khống chế không được. Hắn ức chế loại dục vọng này rất nhiều năm, cuối cùng biến thành chấp niệm mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện. Loại chấp niệm này không liên quan đến tình ái , chỉ là dục vọng thành thật nhất của một người đàn ông.
Trước đó, ở thời thiếu niên hắn có đạo đức mãnh liệt và trách nhiệm, ngoại trừ Đàm Trăn , hắn không có ý nghĩ gì với người khác. Thật ra lúc đó bản tính của hắn đã bắt đầu rục rịch, nhưng mà khi đối diện với khuôn mặt của Đàm Trăn, hắn liền lựa chọn từ bỏ và kiềm chế.
Khi đó hắn vô cùng tin tưởng gặp được người mình yêu cả đời, đương nhiên hiện tại ý nghĩ đó cũng chưa từng dao động. Hắn cũng không nghi ngờ việc hắn yêu Đàm Trăn, nhưng lúc này lại không dám nói ra khỏi miệng, hắn sợ sẽ nhìn thấy sự lạnh lùng và sự khinh thường trong mắt của Đàm Trăn.
Có lẽ hắn chính là một người đàn ông tồy. Do từ nhỏ bị giáo dục nghiêm khắc nên đã trói buộc nội tâm tăm tối của hắn, gặp Đàm Trăn quá sớm nên đã tiêu hao thời kỳ trưởng thành của hắn. Vì vậy mà dần dần , hắn cũng cho rằng hắn là một người tốt.
Nhưng giả thì vẫn là giả , cho nên hắn lựa chọn cúi đầu trước dục vọng, hoàn toàn lộ ra bộ mặt ghê tởm.
Kỳ thật khi đó sao hắn lại không biết được , phát sinh quan hệ với em vợ là một chuyện vi phạm đạo đức. Nhưng sự kích thích của ngoại tình lại đem sự vi phạm đạo đức ấy biến thành xuân dược kích thích dục vọng của hắn, một bên đau khổ rối rắm, một bên trầm luân trong đó.
Đàm Trăn dần dần không có sức , nhưng vẫn kiên quyết mà im lặng đẩy hắn ra.
Chuyện tới lúc này , Cố Dĩ Nguy đã ngoại tình nhiều với ai nữa , cô đều không muốn biết.
Đàm Trăn đứng lên, trực tiếp xông về phòng ngủ.
Cô nhanh chóng lấy ra hành lý thu dọn đồ đạc, sắc mặc tĩnh táo như là không có gì , nhưng ngón tay run rẩy lại làm rơi quần áo nhiều lần.
Thật là mệt mỏi, cô không muốn ở chỗ này từng giây từng phút nào. Hôm nay cô nhận sự đả kích rất lớn, cô kinh sợ với chuyện em gái lên giường với chồng mình, sau cùng chỉ có chết lặng.
Cố Dĩ Nguy đuổi kịp, hoảng loạn đè lại tay cô.
"Trăn Trăn,em muốn đi đâu, không cần đi..."
Đàm Trăn dùng sức né tránh hắn, tiếp tục thu dọn.
Cố Dĩ Nguy biết cô đã hoàn toàn thất vọng với hắn, nhưng hắn vẫn không muốn để cô ra khỏi tầm mắt của bản thân. Ngay lúc này hắn biết rõ, có người nếu đã buông bỏ thì nhất định sẽ không trở về.
Cố Dĩ Nguy giữ chặt tay cô, cô ngẩng đầu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy.
Liếc nhìn một cái, trong ánh mắt chỉ có bình tĩnh không có gì cả.
Đàm Trăn lẩm bẩm nói: "Tôi cảm thấy may mắn khi quan hệ với anh , anh đều mang bao"
Bằng không, sẽ rất dơ.
Cố Dĩ Nguy dừng lại động tác, như là bị nhấn tạm dừng.
Nói như thế nào đây, Cố Dĩ Nguy biết hắn chính là người đàn ông tồy. Còn cô là người mà hắn yêu, là báu vật mà không muốn chia sẻ với bất kì ai. Nhưng mà hắn đã quên, hắn không chấp nhận được việc cô ở bên người khác, vậy thì cô sao có thể chấp nhận hắn lên giường với nhiều người phụ nữ khác?
Thân thể bị người khác ngủ qua, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
Đàm Trăn ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh lạnh lùng mà châm biếm: "Anh và người phụ nữ khác lên giường có mang bao không? Lên giường với nhiều người phụ nữ có nghĩ tới tôi không?" Cô nói tiếp : "Tôi là vợ của anh, cho dù anh sớm đã chán ghét tôi hay không thương tôi nữa, thì cũng không cần làm nhục tôi như vậy chứ".
—————————Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn