Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 88: Hồi ức



Cố Dĩ Nguy nghe cô nói , hắn đau khổ cúi đầu, cổ họng lăn lộn , hiển nhiên là đang kiềm chế cảm xúc.

    Đàm Trăn nhẹ nhàng mở miệng: "Ly hôn."

    Nếu như chuyện này không có xảy ra thì kết cục sẽ rất hạnh phúc, nhưng khi hắn lựa chọn phản bội vợ thì không có tư cách có được tình yêu. Người phụ lòng sẽ không được tha thứ mà chỉ xứng nuốt vào nghìn cây kim.

    Cố Dĩ Nguy theo bản năng nói: "Không được!"

    Đàm Trăn không dao động nhìn hắn,cho  đến khi người đàn ông trước mặt khóc.

    Quen biết hơn mười năm, Đàm Trăn chưa bao giờ nhìn thấy Cố Dĩ Nguy khóc. Lúc hắn khóc không khác gì với người khác cả, nước mắt nóng ẩm trong cặp mắt bình tĩnh kia trào ra bên ngoài, khuôn mặt đẹp trai kia tràn đầy nước mắt.

    Đàm Trăn không biết cảm giác bây giờ là gì, bây giờ cô chỉ tin rằng, cô và hắn đã xong rồi. Người yêu cô sớm đã chết.

    "Anh sai rồi,anh biết lỗi rồi.." Cố Dĩ Nguy đau khổ ôm đầu.

    Hắn hối hận, mỗi lần sau khi làm tình , hắn đều cảm thấy trống rỗng và áy náy. Cho dù loại cảm giác đó trải qua nhiều lần ngoại tình đã giảm đi rất nhiều nhưng lúc nào cũng chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn. Lúc đêm khuya, hắn ôm cô vào lòng , hắn đã hối hận, khi nhìn cô tuyệt vọng đến phát khóc, hắn cũng hối hận.

    Vì sao lại đi đến bước này, Cố Dĩ Nguy không có Đàm Trăn , sẽ còn là hắn sao? Hắn không có cách lừa gạt bản thân mình, không có loại bỏ được sự tổn thương của cô, cũng như bây giờ không có cách nào giữ lại bước chân của cô.

    Một chiếc khăn quàng cổ màu xám bị ố vàng lắc lư trong không trung.

    Kiểu dáng của nó rất xinh đẹp, vừa nhìn liền biết đã lâu rồi, hai người đều giống như là rơi vào hồi ức của bản thân, bọn họ im lặng không nhúc nhích.

    Đàm Trăn nhìn chiếc khăn quàng cổ mà cô quý trọng, nhắm hai mắt lại, khóe mắt lại ướt át.

    Từ trước đến nay , Đàm Trăn chưa nói với bất kì ai, cô yêu Cố Dĩ Nguy ngay từ cái nhìn đầu tiên , còn yêu thầm hắn một năm.

    Khi đó Cố Dĩ Nguy lúc nào cũng thanh lãnh lễ phép, đối với thiếu nữ cũng lãnh đạm. Vì thế cô cho rằng mỗi ngày nhìn thấy thiếu niên mang tai nghe ở trên xe buýt chỉ là trùng hợp , cho rằng trước khi kiểm tra , hắn bỏ lại tư liệu học tập là vì nặng , cho rằng mỗi lần hai người đối mắt với nhau chỉ là ảo giác.

    Cho đến Lễ Giáng Sinh năm kia, cô về nhà xem quà mà mình được tặng, xuất hiện một trái táo đỏ rất đáng yêu cùng với một tấm thiệp chúc mừng, phía trên còn ghi: Nếu như muốn ở bên anh vậy thì xuống lầu.

    Người kia rất chắc chắn và tự tin, thậm chí kí tên cũng không có.

  Lúc ấy cô sửng sốt rất lâu, những dòng chữ ấy cô rất quen thuộc.

    Cô nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu, nhìn thấy thân ảnh màu đen của thiếu niên giữa trời tuyết.

    Hắn đeo chiếc khăn quàng cổ màu xám, nhìn chằm chằm cô.

    Bên trong ánh mắt kia giống như là tuyết vậy, trong chớp mắt hòa tan cả trái tim của thiếu nữ.

    Thiếu niên nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô,bất đắc dĩ đi vài bước, cởi khăn quàng cổ ra rồi đeo lên cho cô, không nói trước mà cúi đầu hôn cô.

    "Có chấp nhận không?" Hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào gò má của cô, không biết điều mà ngậm môi cô, "Không chấp nhận cũng đã chậm."

    Đàm Trăn sớm đã quên những chuyện phía sau, chỉ nhớ rõ môi cô bị một đôi môi lạnh bao bọc và tim đập nhanh.

    Chuyện cũ nhanh chóng xẹt qua, Đàm Trăn rất nhanh tỉnh táo lại. Cô theo bản năng xoa  lồng ngực của mình, bây giờ chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

    Cô rất hoài niệm người thiếu niên nghiêm túc nhưng vì cô mà mặt đỏ, cũng sẽ cho cô tất cả sự thiên vị, mỗi lần quay đầu liền có thể nhìn thấy người thiếu niên ấy.

    Có thể hắn không thấy.

    Cô xoay người nhìn bóng lưng của hắn.

    "Thư thỏa thuận ly hôn tôi sẽ nhanh chóng  gửi , đồ vật trong phòng vẽ tranh, tôi cũng sẽ kêu người đến lấy."

    "Hy vọng anh đừng  để tôi đi đến bước khởi tố ly hôn."

    "Cố Dĩ Nguy, đã đủ khó coi rồi , anh nên có chừng mực đi."

————————————-

Mn ơi truyện gần hết rồi, mn có thể follow fb của em coi như ủng hộ em để em nhanh chóng ra hết lun đc k ạ, yêu mn