Cô ở khách sạn nằm một ngày, cuối cùng ngày thứ 3 cô ngồi dậy.
Nhìn khuôn mặt cô ở trong gương, cô cảm thấy xa lạ và chói mắt.
Một mối quan hệ hạnh phúc mang cho người phụ nữ cái gì, một mối quan hệ thất bại mang cho người phụ nữ cái gì, sự đối lập quá rõ ràng.
Khóe mắt cô mệt mỏi, mí mắt sưng lên, lúc nào khóe miệng cũng mỉm cười bây giờ lại cười không nổi.
Cô chợt nhớ tới , năm nay cô cũng đã 29 tuổi. Bình thường cô sẽ không quan tâm đến tuổi tác, cô cảm thấy cô mãi mãi trẻ đẹp, mãi mãi đáng giá được yêu. Vài thập niên trước cuộc sống của cô rất hạnh phúc và thuận lợi. Hình như phải có sóng gió một chút thì cô mới có thể trưởng thành được.
Nhưng mà sóng gió này tới lại có chút vội vàng, không kịp chuẩn bị.
Đàm Trăn xoa mặt, thở dài một hơi.
Mở điện thoại lên, hơn mười cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn.
Trừ bỏ cái tên chói mắt kia, Tần Hạm Đạm gọi nhiều nhất, trừ cô ấy ra, còn có Kiều Ứng Thành.
Cô suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhớ tới cuộc nói chuyện với Kiều Ứng Thành.
Đàm Trăn gọi lại cho Tần Hạm Đạm.
Tần Hạm Đạm rất nhanh liền nghe máy. Cô nhớ lại ngày hôm đó, mọi chuyện diễn ra bình thường, cô cho rằng Đàm Trăn đã hài lòng rồi nhưng buổi chiều lại không thấy Đàm Trăn đâu, gọi điện cho Đàm Trăn, cô ấy cũng không nghe máy.
Đàm Trăn không phải là người bỏ việc giữa chừng như vậy. Tần Hạm Đạm oán giận nhưng rất lo lắng cho Đàm Trăn.
Đàm Trăn nghe bạn tốt quan tâm bản thân mình, cô cảm thấy tâm ấm áp hơn.
"Hạm Đạm, vị luật sư mà giúp cậu chuyện ly hôn ấy, có thể giới thiệu cho mình được không?"
Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại sửng sốt: "Trăn trăn, cậu ?"
"Cố Dĩ Nguy ngoại tình , mình muốn ly hôn."
Đàm Trăn không che giấu gì cả về cuộc hôn nhân này. Tuy rằng cuộc hôn nhân này được bạn bè xung quanh chúc mừng và hâm mộ , nhưng có được kết cục xấu như vậy, ít nhiều cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng người đó không phải cô.
Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại giống như mất âm thanh, hơn nữa ngày mới nói ra một câu.
Cô ngừng một chút nói: "Là Đồng Tiêu Tiêu đúng không?"
Tần Hạm Đạm cũng có một cuộc hôn nhân thất bại, đàn trai và cô ấy ở bên nhau 7 năm, cuối cùng lúc cô ấy mang thai thì đàn trai ngoại tình. Từ đó về sau cô ấy nghĩ thông suốt, cô ấy không tin vào tình yêu nữa, cô ấy trở thành phú bà và có một cô con gái đáng yêu.
Bởi vì từng có kinh nghiệm, nên cô ấy rất nhạy cảm với những người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai. Hôm triển lãm tranh , cô ấy cũng thấy được giữa Đồng Tiêu Tiêu và Cố Dĩ Nguy không thích hợp, nhưng nghĩ đến Đàm Trăn, cô ấy liền bỏ qua.
Nhưng mà Đàm Trăn nói cho cô , mọi chuyện đã có kết cục.
Đàm Trăn nghe nói như thế, vô ý thức cười cười: "Ừ, cũng không phải."
"Hả, chuyện gì nữa?"
Đàm Trăn không trả lời. Chẳng lẽ cô nói, chồng cô không chỉ ngoại tình với học sinh của cô, mà còn ngủ với bạn thân cô và em gái cô , thậm chí còn nhiều người nữa? Mặc dù cô không muốn che giấu giúp Cố Dĩ Nguy, nhưng cô cũng không muốn trở thành trò cười cho tất cả mọi người.
Tần Hạm Đạm ở bên kia điện thoại , chửi tổ tông của Cố Dĩ Nguy, sau đó gửi thông tin luật sư cho Đàm Trăn, còn nghĩ muốn tới xem Đàm Trăn.
Đàm Trăn từ chối. Không phải là cô không muốn gặp ai , mà là cô giống như một con thú bị thương muốn chôn vùi ở trong khách sạn để chữa lành vết thương.
Đàm Trăn không biết chính mình khi nào thì mới có thể đi ra, nhưng bây giờ nhiệm vụ cấp bách nhất chính là cuộc sống của bản thân mình và xử lí ổn thỏa mọi chuyện. Cho dù là nhanh chóng ly hôn, hay là công việc của triển lãm tranh, đều không có lý do gì làm cô chìm xuống.
Cúp điện thoại của Tần Hạm Đạm xong, ngoài ý muốn nhận được cuộc gọi của Kiều Ứng Thành.————————————————