Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 92: Hôm nay là ly hôn?



Đã là cuối thu, sắc trời rất nhanh đã tối.

Đàm Trăn không có chỗ cần đến, cô đi trên con đường nhựa.

Chuyện y hôn cơ bản đã giải quyết, khối đá bị đè ép ở trong lòng cũng được xoa dịu một chút, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất, nhưng cô vẫn cảm thấy thở không thông.

Cô cứ như vậy theo hoàng hôn đi qua nhiều ngôi nhà rồi lại đi ngang qua một quán bar lạ , không biết cô nghĩ gì mà ma xui quỷ khiến làm cô bước vào trong .

Sống về đêm ở thành phố này mới bắt đầu, quán bar rất náo nhiệt, âm thanh nhức óc làm cô không quen.

Nhưng Đàm Trăn cố gắng thích ứng, âm nhạc lọt vào tai cô cũng đè ép những suy nghĩ lung tung của cô.

Thật ra đã gần 30 tuổi không phải là cô chưa đi quán bar mà là lần đầu tiên đi một mình.

Cô đi đến quầy bar kêu  một ly rượu, ánh mắt dừng lại trên trai và gái đang lắc lư trên sân nhảy.

Rượu có chút nóng , uống vài hớp liền nóng mặt. Cô dựa vào quầy bar không biết bây giờ trông cô ra sao , tóc dài phía sau tỏa ra ánh sáng, khuôn mặt trắng nõn, thân hình mỹ lệ giống như một bức tranh sinh động. Cô không có biểu cảm gì nhưng đa số người ở đây đều thấy được gò má hồng hào của cô làm cho không ít người rục rịch.

Cầm ly rượu uống cho tới khi nào xong thì thôi, bỗng nhiên một người đàn ông trẻ đi tới.

"Mỹ nữ, anh mời em uống một ly?"

Đàm Trăn nghe được âm thanh nghiêng đầu, làm người người đàn ông này cảm giác không yên.

Không phải là anh ta không tự tin, mà là người phụ nữ trước mặt rất cao quý nên có lẽ sẽ không thích loại mời rượu này.

Nhưng mà ngoài ý muốn chính là người phụ nữ xinh đẹp này lại giữ cằm của anh ta, dùng đôi mắt sương mù đánh giá anh ta.

Anh ta vui mừng trong bụng, nhưng ngay khi anh ta muốn chạm vào tay cô thì cô đã buông tay mình ra rồi quay ra chỗ khác: "Tránh ra."

Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta nhìn ra được cô đang mượn rượu giải sầu, nên biết đâu sẽ thành công thì sao? Anh ta định nói lời tán tỉnh thì tay bị một bàn tay rắn chắc ngăn lại.

Người đàn ông tức giận ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng.

"Xin lỗi , cô ấy không thích người lạ tới gần."

Giọng nói của anh xem như ôn hòa , nhưng người đàn ông lại cảm thấy tay của bản thân sắp bị bẻ nát.

Anh ta vội vàng cười ha ha : " Hiểu lầm, hiểu lầm." Cảm giác được cánh tay buông lỏng, anh ta lập tức chạy nhanh.

Đàm Trăn uống cạn ly rượu, giật mình nhìn bóng dáng quen thuộc, , đương nhiên âm thanh còn quen thuộc hơn bóng dáng.

"Kiều đại ca?"

Kiều Ứng Thành ừ một tiếng , duỗi tay lấy ly rượu trên tay của cô rồi vẫy tay với nhân viên phục vụ.

"Phục vụ lấy một ly nước tới đây."

"Sao anh lại tới đây?" Đàm Trăn dựa vào quầy bar ,chống cằm nhìn anh.

Kiều Ứng Thành thản nhiên nói: "Đi ngang qua."

Trước đó Kiều Ứng Thành đã giúp cô rất nhiều nhưng cô lại không nhớ được khuôn mặt của anh chỉ nhớ rõ khí chất không thể bỏ qua trên người anh.

Làm người ta vừa nhìn liền biết rất đáng tin cậy.

Lúc này ánh đèn sặc sỡ của quán bar chiếu vào khuôn mặt của Kiều Ứng Thành, tư thái anh vẫn cao ngất, trong quán bar xa hoa trụy lạc này vẫn không thể làm mất đi khí chất của anh , giống như là hạc trong bầy gà.

Lúc này Đàm Trăn mới phát hiện, Kiều Ứng Thành rất đẹp trai nhưng bộ dáng lại không phải nghiêm túc mà lại có chút lưu manh. Mặt mày thâm thúy , môi mỏng mũi cao vừa nhìn liền thấy giống với nhân vật phản diện trong TiVi.

Đàm Trăn nở nụ cười,  nhìn Kiều Ứng Thành.

Kiều Ứng Thành chịu không nổi Đàm Trăn nhìn chằm chằm , không được tự nhiên mà nghiêng đầu.

Đàm Trăn nói: "Kiều đại ca, em có nói với anh không, nhìn bộ dạng anh rất quen?"

Kiều Ứng Thành dừng lại: "Nhìn quen mắt?"

Đàm Trăn đau đầu, xoa huyệt Thái Dương: "Ừm , nhưng em không nghĩ ra."

Ánh mắt Kiều Ứng Thành rũ xuống,: "Em uống nhiều rồi."

Đàm Trăn không bỏ qua : "Không muốn đâu , em muốn uống rượu."

Kiều Ứng Thành còn muốn nói điều gì, Đàm Trăn đã tự mình kêu thêm một ly.

"Hôm nay em rất vui nha. " Đàm Trăn nói, "Uống cùng với em đi."

"Hôm nay, là ly hôn?"

"Ừm?" Đàm Trăn cười, "Em rất vui. Không có gì đâu.....So với hiện tại thì tâm em càng thoải mái hơn là được rồi."