Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 94: Em nên biết anh không từ chối em được



Không khí  lâm vào sôi trào, hai người đều tác động lên đối phương.

    Kiều Ứng Thành rất nhanh liền đảo khách thành chủ , anh gắt gao áp chế cô, tiếng nước và tiếng hô hấp của hai người nhẹ nhàng giao thoa. Thân thể Đàm Trăn nóng lên, cách chăn bông bị thân thể cường tráng của anh ép lấy, miệng lưỡi dây dưa làm cô thở không nổi.

    Tay cô vòng qua lưng của Kiều Ứng Thành, tính kéo hắn càng hướng về phía mình hơn . Bàn tay của Kiều Ứng Thành dạo chơi trên tóc của cô, sau đó vòng qua đầu cô.

  Lúc hô hấp giao thoa, não của Đàm Trăn giống như bị khai phá ra một đường ranh giới. Thân thể nóng cháy của cô dưới miệng lưỡi và tay của amh đều hóa thành tro bụi, mà linh hồn lại chết  lặng nhìn đôi nam nữ không tính là quen thuộc lại giống như người yêu mà làm chuyện thân mật. 

    Cảm nhận được sự cứng rắng ở giữa hai chân, thân thể cô bắt đầu run rẩy , thái dương đã toát ra nhiều mồ hôi.

    Lúc Đàm Trăn muốn cởi dây lưng của anh thì bị anh ngăn cản.

    Anh rời khỏi môi cô, mang ra dịch nhờn. Ánh mắt của anh còn lưu lại độ ấm, nhưng âm thanh lại rất rõ ràng.

    "Trăn Trăn, nếu như không thích thì không nên như vậy."

    "Không thể được sao? Kiều Đại ca." Đàm Trăn thở hổn hển, ánh mắt hư vô dừng ở trên mặt Kiều Ứng Thành.

    Kiều Ứng Thành nhìn cô giống như rơi vào suy nghĩ luẩn quẩn gì đó, anh thở dài một hơi.

    "Trăn Trăn, em không cần dùng cách này để trừng phạt chính mình." Anh đứng dậy cố gắng bình tĩnh thân thể đang dao động, dùng bàn tay xoa đầu cô  , "Có người bất trung với hôn nhân, là do nhân phẩm bại hoại , em không có làm gì sai cả".

Bất trung: Không trung thành, không hết lòng.

Bại hoại: Hư hỏng, mất hết phẩm chất.

    "Em nên biết anh không từ chối em được". Kiều Ứng Thành nhìn chăm chú Đàm Trăn, hoàn toàn nói thẳng tâm tư của bản thân.

    "Nhưng anh hy vọng em tự nguyện làm chuyện này , chỉ bởi vì em thích mà không có lí do gì khác". 

    Đàm Trăn chỉ cảm thấy tâm tựa như mềm đi.

    Kỳ thật cô không có bình tĩnh như vậy.

Ngoại trừ lúc bắt gian thì cảm xúc không khống chế được, cô cũng không điên cuồng hỏi tại sao Cố Dĩ Nguy ngoại tình , cũng sẽ không hối hận. Cô cho rằng bản thân không thèm để ý, kết quả của một lần phản bội đã được quyết định, huống chi là nhiều lần. Đêm khuya cô đều trằn trọc trăn trở,  gối ngủ đều thấm ướt nước mắt, tất cả nói cho cô biết, thật ra là do cô không chiếm được.

    Cô liều mạng hỏi bản thân, có phải là do cô không tốt không, có phải hay không do có thói quen ỷ vào người khác, có phải hay không do cô không muốn sinh con....Nên người bên gối cô mới làm ra những chuyện như vậy, trơ mắt nhìn bản thân bị trêu đùa, còn thờ ơ, thậm chí là đổ thêm dầu vào lửa.

    Cảm giác đó thật không tốt chút nào, cái loại tự ghét bản thân này giống như có thể ép con người đi vào con đường tuyệt vọng. 

    Cô tìm không thấy lý do, cho nên cô nghĩ thử một lần, cảm giác ngoại tình là như thế nào, có thể làm cho Cố Dĩ Nguy không biết mệt mà làm miết.

    Tối nay vốn nên là một đêm phóng túng.

    Nếu như không gặp Kiều Ứng Thành thì cũng có khả năng cô đi với người khác.

Nhưng lại gặp anh.

    Đàm Trăn nhắm mắt, yết hầu  nuốt trọn nghẹn ngào, ướt át theo khóe mắt chảy ra.

    Cảm giác say lại trào lên , cô buồn ngủ nhắm mắt lại, khóe miệng  vẫn không quên mà lẩm bẩm .

    "Kiều Đại ca, anh đang tội nghiệp em sao?"

Nếu như nói hiện tại còn không thấy được tâm tư của Kiều Ứng Thành thì cô sống nhiều năm như vậy quá uống phí rồi.

    Nhưng mà cô lại không hiểu, thời gian cô quen Kiều Ứng Thành rất ngắn , cô tự nhận cô không có mị lực đến nỗi người ta đối với cô rễ tình đâm sâu. Mà Kiều Ứng Thành lại thấy được bộ dáng chật vật của cô, có thể hắn nhầm lẫn giữa cảm giác tội nghiệp và tình cảm, cũng có thể vì quá yêu thích tác phẩm của cô mà yêu ai yêu cả đường đi.

    Kiều Ứng Thành lau nước mắt của cô, trầm mặc rất lâu.

    "Không phải."

Đàm Trăn không có nghe thấy những lời này, cảm giác say ăn mòn thần kinh của cô, làm cô rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Trong phòng rơi vào yên tĩnh, vừa mới còn không khí mập mờ và nóng cháy lúc này lại im lặng, anh chỉ nghe thấy trái tim mình đang đập nhanh.

Kiều Ứng Thành không biết đứng cạnh giường bao lâu, sau đó anh xoay người đi đến ngăn kéo rồi lấy ra một bức thư. 

Màu hồng nhạt nhưng đã cũ , nhìn qua không  giống với của anh.

Anh mở ra phong thư, rút ra một bức tranh. 

Phía trên chính là bộ dáng của một cô bé.

Hình như là dùng bút máy vẽ, bút pháp non nớt nhưng lại có thiên phú, chỉ vài nét bút nhưng rất sinh động.

Đó là lúc Đàm Trăn còn là thiếu nữ.

Kiều Ứng Thành chạm vào bức tranh rất lâu,anh  nhìn bức tranh rồi lại nhìn Đàm Trăn đang ngủ, khóe mắt lộ ra ý cười. 

"Quả nhiên, lúc nào cũng quên sạch anh".

——————————-

Mn ơi follow fb mình với ạ với như là ủng hộ mik, mik có để link trong phần hội thoại ạ.https://www.facebook.com/profile.php?id=100075420765953&mibextid=LQQ