Hắn và Đàm Thơ cấu kết với nhau làm việc xấu, phản bội tình cảm chân thành của người khác.
Hai người làm chuyện xấu nhất định sẽ ít áp lực hơn khi làm một mình, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Đàm Trăn, họ lại cảm thấy áp lực gấp đôi.
Đàm Thơ trào phúng nói: "Anh rể, bây giờ anh nói câu này, hình như đã chậm rồi".
Cố Dĩ Nguy liếc nhìn cô một cái: "Đúng vậy. Nếu em là một người em gái tốt thì sao có thể không biết xấu hổ mà câu dẫn anh rể em?".
Đàm Thơ im lặnh trong chốc lát, trong mắt không thấy sự hoảng loạn hay hối hận, cô mỉa mai:" Vậy còn anh? Lúc chị ấy không biết anh ngoại tình nhiều lần như vậy, cũng không thấy anh có một chút hối hận nào. Hiện tại chị ấy không cần anh, anh bày ra bộ dáng này cho ai nhìn?".
Cố Dĩ Nguy nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Anh đã sa thải Tống Hòe, Đàm Thơ em cũng mau chóng rời đi".
Đàm Thơ chậm rãi nở nụ cười: "Anh đây là đang bịt tai trộm chuông, muốn đuổi hết những người anh đã ngủ à? Anh rể anh đuổi được à? Hay là nói anh tính sao đây? Đuổi rồi thì anh cho rằng chị em sẽ liếc nhìn anh một cái à?".
Câu thành ngữ "Yểm nhi đạo linh" (Bịt tai trộm chuông), ẩn dụ về những người tự cho mình là thông minh, tưởng rằng có thể lừa dối được người khác, nhưng thực ra chỉ là tự mình lừa mình mà thôi.
Cố Dĩ Nguy lạnh lùng giương mắt: "Đàm Thơ,đừng không biết xấu hổ."
Không khí lâm vào yên tĩnh, đôi nam nữ này ngày xưa từng tằng tịu với nhau, bây giờ lại lạnh lùng nhìn đối phương, không có một chút dịu dàng nào.
Thật ra cũng không có ôn nhu. Khi dục vọng biến mất, thì ngày xưa thân thể quấn quýt với nhau bây giờ cũng hóa hư không.
"Anh thấy hình như chị em cũng không tìm em" Cố Dĩ Nguy nói.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên người Đàm Thơ , cười trào phúng: "Cô ấy đã không quan tâm anh rồi, thì cũng có thể sẽ không cần em?" ——————————
Sau khi nói chuyện không vui với Đàm Thơ , cuối cùng cô nói một câu "xin lỗi" rồi kết thúc.
Hai giờ chiều, Cố Dĩ Nguy đi đến cục dân chính.
Đàm Trăn đứng ở đó, không biết đợi bao lâu rồi , nhìn thấy hắn đến, cũng không có biểu cảm gì.
"Vào thôi ."
Hai người tới sớm, nhưng vẫn có không ít người đang xếp hàng. Vợ chồng cười với nhau nhưng lại có sự lạnh lùng, nên không ít người nhìn Cố Dĩ Nguy và Đàm Trăn.
Hai người trai tài gái sắc, nên không ai nhìn ra bọn họ đã kết thúc hôn nhân.
Đàm Trăn và Cố Dĩ Nguy ngồi cách nhau im lặng, bất quá chỉ là khoảng cách của một cánh tay.
Cố Dĩ Nguy ngửi được mùi thơm trên người Đàm Trăn, tâm hơi dừng lại.
Có bao nhiêu lần khi tỉnh lại vào buổi sáng, Cố Dĩ Nguy theo bản năng sờ bên cạnh, chỉ chạm vào không khí.
Hắn không biết đã bao lâu không ngửi được mùi thơm trên người Đàm Trăn rồi, hắn không biết mùi này, nhưng hắn có thể cảm nhận được khi ngửi thấy mùi này, trái tim hắn rung động.
Đó là hương vị làm hắn quyến luyến.
Không biết ai đã nói rằng, khi bạn thích một người, bạn rung động không chỉ là với cô ấy mà còn mùi của cô ấy.
Hương hoa hồng sẽ làm trái tim đập rộn ràng, hương hoa nhài sẽ dẫn tới sự biến hóa của sóng não, mà khi bạn thích một người, bạn cũng sẽ bị mùi của cô ấy hấp dẫn.
"Trăn Trăn." Cố Dĩ Nguy phá vỡ im lặng.
Từ nãy cho tới bây giờ, Đàm Trăn không có nói một chữ, khi nghe hắn kêu, cô nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt kia không hề có cảm xúc.
"Mẹ anh...bà ấy nói muốn gặp em".
Đàm Trăn nhìn hắn rất lâu, ôn hoà nói: "Không có tiện nha , giúp tôi gửi lời hỏi thăm đến cô chú".
"Bọn họ rất nhớ em."
"Cố Dĩ Nguy, anh tỉnh lại đi." Đàm Trăn quay mặt, lại một lần nữa nhìn về phía quầy chật chội, "Đó là ba mẹ của anh , không phải tôi".
Cố Dĩ Nguy nhìn gò má lạnh lùng của cô, tuy rằng đã trễ nhưng nếu hắn có con với cô thì sao? Nếu vậy hắn sẽ có lí do để tìm đến cô.
"Vậy sau khi ly hôn, em tính thế nào ?"
Thân thể cứng đờ , Cố Dĩ Nguy theo bản năng nghĩ đến Kiều Ứng Thành. Không phải là không nghĩ đến Đàm Trăn sẽ đi với những người khác, nhưng đó giống như lấy đi một miếng thịt trên người hắn vậy. Mà bây giờ hắn mới phát hiện, hắn không có tư cách hỏi cô cho dù là một câu.
Ngoài dự tính chính là, Đàm Trăn trả lời : "Tôi tính ra nước ngoài ."
Cố Dĩ Nguy không khỏi nhíu mày: "Ra nước ngoài?" Là công tác, hay là du lịch?
Đàm Trăn như hiểu suy nghĩ của hắn: "Tôi được học viện nghệ thuật ở X quốc mời, không có chuyện gì nữa thì qua mấy tháng nữa, tôi sẽ đi".
Đàm Trăn cười với hắn: "Nghe rất quen phải không? Lúc đại học tôi đã từng xin vào, khi đó tôi nói với anh tôi chưa nhận được offer nhưng tôi đã nhận được".
Cố Dĩ Nguy sửng sốt, tay nắm chặt thành quyền.
"Tôi định nói với anh vào ngày hôm đó, nhưng không ngờ anh lại cầu hôn tôi".
"Khi đó tôi ngu quá" Đàm Trăn cười nhìn vào không trung , giống như là muốn xuyên qua thời không mà ôm bản thân ngu ngốc.
"Buổi tối hôm đó, sau khi chấp nhận anh cầu hôn, tôi đã cắt bỏ bưu kiện đó, quyết định làm một người vợ hiền".