Ngoại Tình Vô Số Lần

Chương 97: Anh tiếc nuối rất nhiều năm, Trăn Trăn



Mỗi người thiếu nữ đã từng ảo tưởng gả cho người mình yêu nhất. Nhưng khi ảo tưởng và mộng tưởng ở trước mắt thì Đàm Trăn đã chọn cái trước.

    Khi đó cô nghĩ, thời gian và khoảng cách là thứ tàn nhẫn nhất trên đời , khi tình cảm đang mặn nồng thì khoảng cách và thời gian sẽ là đả kích rất lớn , nói không chừng sẽ thành công. Cô chính là muốn bắt lấy Cố Dĩ Nguy như vậy, và sau khi tốt nghiệp Cố Dĩ Nguy liền cầu hôn cô giống như cô nghĩ.

    Cố Dĩ Nguy tốt nghiệp trước cô một năm, khi đó hắn đang xây dựng sự nghiệp, mỗi ngày cuộc sống đều như nước sôi lửa bỏng, không biết bao nhiêu lần sứt đầu mẻ trán.

    Nhưng hắn vẫn lựa chọn mau chóng cưới được người con gái mình yêu, dùng một tờ khế ước trói buộc hai người thành một đôi.

    Nhưng mà hai người đều không nghĩ tới,  từ trước đến nay để cho hai người dắt tay cả đời không phải là kết hôn . Thậm chí có lúc , nó còn tàn nhẫn hơn so với thời gian.

    "Trăn Trăn... ." Âm thanh nghẹn ngào của Cố Dĩ Nguy.

    Khoảng thời gian này, rất nhiều lần hắn gọi hai chữ " Trăn Trăn", nhiều đêm không ngủ hắn đều gọi cô, hay bóng dáng cô lúc nào cũng xuất hiện trong đầu hắn, người mà hắn ngày đêm nhung nhớ lại đang đứng trước mặt hắn.

    Hắn đuổi đi tình nhân, liều mạng công tác, cố gắng chèn ép bản thân mình, nhưng giống như tiêm ma túy vào người vậy, thần kinh đau đớn. Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua bình thường, sự nhung nhớ đã hóa thành biển rộng. Chẳng lẽ hắn không nghĩ đến hậu quả của việc ngoại tình sao? Đương nhiên hắn có nghĩ.

Nhưng khi trải qua vô số lần ân ái hắn mới phát hiện trên đời này không có ai rời đi ai là sống không nổi nhưng linh hồn hắn lại khát vọng Đàm Trăn. Rời khỏi cô giống như là xé rách số mạng của hắn, những chuyện tốt đẹp lại biến thành một con dao đâm vào trái tim hắn.

    "Thực xin lỗi." Hắn nói.

    "Cố Dĩ Nguy, tôi nói chuyện này cho anh biết không phải là vì lưu luyến." Đàm Trăn nhẹ giọng nói, "Mà là nói cho bản thân tôi, từ trước đến nay tôi đã rất ngu ngốc".

    "Nếu như cảm thấy thực xin lỗi tôi thì về sau xin anh không cần xuất hiện trước mặt tôi, cảm ơn".

    Cố Dĩ Nguy im lặng.

    Hai người đã nói xong chuyện hiệp nghị ly hôn, thủ tục làm xong rất nhanh, rất nhanh trong tay mỗi người cầm một quyển sổ nhỏ màu hồng tím.

    Đi ra cục dân chính , cuối mùa thu bầu trời không mây, trong suốt xanh thẳm, một trận gió nhẹ lướt qua gò má cô, làm cô mỉm cười.

    "Bảo trọng." Đàm Trăn không quay đầu lại, từng bước đi xa.

    Cố Dĩ Nguy đứng đó sửng sốt rất lâu , ánh mắt dừng lại trên bóng dáng mỹ lệ của cô. Lúc trước Đàm Trăn đều mỉm cười chân thành với hắn, mà bây giờ  cô lại để cho hắn bóng lưng thương tâm của cô, bóng lưng quyết tuyệt, bóng lưng lạnh lùng.....

    Lúc trước bọn họ là một cặp vợ chồng hạnh phúc, mà bây giờ hắn chỉ là chồng cũ của cô.

    Thật lâu sau, hắn cúi đầu mở miệng: "Được ."

    Quyển sổ trong tay hắn bị hắn giữ chặt đã có vết nhăn cheo, hắn nhìn cô đi ra khỏi thế giới của hắn. Cô đi xa rồi ngừng lại bên cạnh một chiếc xe, một người đàn ông cao lớn mở cửa cho cô.

    Cách xa như vậy, hắn cũng có thể nhìn thấy Kiều Ứng Thành.

    Lúc đóng cửa xe, Kiều Ứng Thành quay đầu liếc nhìn Cố Dĩ Nguy một cái.

    Đó chỉ là liếc nhìn bình thường, không có khiêu khích, cũng không có khó chịu, giống như hắn là người qua đường, không cần phải chú ý.

    Rất nhanh, chiếc xe kia liền đi xa , ở trong tầm mắt của Cố Dĩ Nguy hóa thành nhỏ bé.

    ———————————-

    Trong xe, Kiều Ứng Thành đưa khăn giấy cho Đàm Trăn.

    Đàm Trăn lắc đầu, mở ra cửa kính xe, khóe mắt ướt át rất nhanh bị gió thổi đi .

    "Kiều đại ca,anh không nên tới."

    Kiều Ứng Thành lau tay , sau đó khởi động xe: "Tiện đường thôi."

    Đàm Trăn thở dài.

    Ngày đó cô ở trong nhà Kiều Ứng Thành ngủ một đêm, khi tỉnh dậy cô nhìn thấy một chén cháo và bên cạnh còn có một bức thư.

    Những kí ức đã bị lãng quên bỗng nhiên xốc lên não cô làm cô không kịp chuẩn bị , vì thế cô mới biết, thì ra cô đã sớm gặp Kiều Ứng Thành.

   Chỉ là khi đó gặp nhau đối với cô mà nói, thật sự không tính là tốt đẹp.

    "Bất quá, Kiều đại ca thay đổi rất nhiều nha." Đàm Trăn  buồn cười nói, "Nên không thể trách em không nhận ra anh nha".

    Kiều Ứng Thành bất đắc dĩ nói: "Khi đó không hiểu chuyện,em  không nhớ rõ cũng tốt."

    "Nhưng mà, " Đàm Trăn thở dài, nghiêm túc nói, "Em cũng không muốn làm trễ thời gian của anh , em vừa mới..... bây giờ không muốn nghĩ đến chuyện đó".

    Kiều Ứng Thành cười rất đẹp giống như là người thiếu niên năm ấy."Anh không muốn tạo áp lực cho em, chỉ là anh không muốn tiếp tục tiếc nuối nữa".

    "Anh tiếc nuối rất nhiều năm, Trăn Trăn."

    Tốc độ xe bình thường , làm cho cô đang chìm đắm trong suy nghĩ cũng không phát hiện đã đến gần chỗ ở hiện tại của cô.

    "Đợi một chút, Kiều đại ca, rẽ ở chỗ này ấy, em phải về nhà".

    Bây giờ nơi mà cô gọi là nhà cũng chỉ có một.

    Kiều Ứng Thành nhìn về phía cô, cô khẽ cười.

    "Chuyện gì thì cũng phải giải quyết tốt mới được".

   Cô cũng không muốn làm một người yếu đuối.

    Cùng lúc đó, Đàm Thơ đang thu dọn đồ đạc ở công ty thì nhận được một cuộc điện thoại.

    Tên: chị gái .