“Dương Nghiệp Khôi! Dừng lại đi! Ngươi đã hết đường chạy trốn rồi, nhanh theo ta về Dương gia!”
Dương Chí phất tay một cái, mười mấy tên Dương gia hộ vệ đem Dương Nghiệp Khôi vây quanh, ép hắn đến bờ vực thẳm, không đường có thể chạy.
“Đạp!”
“Phốc..!”
“Híc..! Ực!”
Dương Nghiệp Khôi dừng lại, nhìn xuống bên dưới vực thẳm sâu không thấy đấy, khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn ước chừng đâu đó từ trên đỉnh núi này xuống bên dưới cũng tầm cả ngàn mét chứ không nói chơi.
Nếu mà rơi xuống bên dưới, đừng nói hắn bây giờ chỉ có võ đạo lục trọng tu vi, dù cho có là võ đạo thập trọng, cũng phải c·hết không nghi ngờ.
“Dương Chí đội trưởng! Hai chúng ta nói thế nào thì cũng là huynh đệ trong suốt mười năm qua, ngươi cần gì phải ép ta đến tuyệt lộ như vậy chứ?”
Dương Nghiệp Khôi đưa mắt qua nhìn Dương Chỉ, nụ cười khá là khó coi.
Không thể nhảy xuống bên dưới được, vậy cũng chỉ có thể đánh lên cảm tình bài.
Nói sao hai người bọn họ là người quen từ nhỏ, từ một trấn đi ra, bên nhau cũng đã được mười năm trời.
Mười năm qua tuy là ở bên trong Dương gia không được thoải mái cho lắm, nhưng quan hệ của hai người bọn họ cũng xem như không hề tệ, nói ra Dương Chí có thể đột phá võ đạo thất trọng, thăng lên làm đội trưởng đội hộ vệ của Dương gia, Dương Nghiệp Khôi hắn đây cũng giúp đỡ không ít sức lực đâu, giờ này cũng là lúc Dương Chí giúp đỡ lại hắn thì mới đúng chứ.
“Dương Nghiệp Khôi! Ta cũng không làm khó ngươi, chỉ cần khoanh tay chịu trói, theo ta về lại Dương gia, ta sẽ không làm gì ngươi cả!”
“Dương Chí?"
"Quay về Dương gia ta chỉ có một con đường c·hết, ngươi làm như vậy so với lại g·iết ta thì có gì khác nhau?”
Dương Nghiệp Khôi giận dữ vô cùng, chỉ thẳng vào mặt Dương Chí mà mắng.
Trong tay hắn có cầm một cây ba trăm năm nhân sâm, là lấy được từ bên trong dược khố của Dương gia.
Dương gia quy định cực nghiêm, phàm là gia nô, hộ vệ hoặc thậm chí là gia tộc đệ tử, nếu như giám lấy trộm đồ vật của Dương gia, chỉ có một con đường c·hết.
Với tội danh của hắn, một khi b·ị b·ắt quay trở lại, không có bất ngờ gì xảy ra, hắn sẽ bị người của chấp pháp đường đưa đi, sau đó kêu gọi toàn bộ gia đinh hộ vệ đến chứng kiến, rồi trước mặt bọn họ xử lý hắn, lấy đó làm gương.
Ở Dương gia mười năm này, hắn là đã quá quen thuộc với chuyện như thế này rồi mà.
“Dương Nghiệp Khôi! Là ngươi tự làm tự chịu, sao có thể trách đội trưởng của chúng ta?”
Dương Chân bên cạnh không nhịn được nổi nữa.
Hắn thấy qua nhiều người vô sỉ, còn chưa có thấy người nào vô sĩ như Dương Nghiệp Khôi, rõ ràng là lấy cắp bảo vật của Dương gia, còn đi trách mắng người khác, đúng là thứ không biết tốt xấu.
“Hắc! Đừng có nói đường hoàng như vậy, ta hỏi các ngươi, nếu như các ngươi là ta, ở vào hoàn cảnh nhìn thấy bảo vật có thể tăng cao tu vi trước mắt, lại không có người phát hiện, các ngươi sẽ làm như thế nào?”
Dương Nghiệp Khôi có đôi chút khinh thường đám người này.
“Dương Nghiệp Khôi.! Ngươi.!”
Dương Chân đám người giận lắm, nhưng cũng không nói gì được.
Thế giới tu luyện chính là như vậy, vì có thể để gia tăng tu vi, tu luyện giả có thể làm bất kỳ chuyện gì, bao gồm mạo hiểm tính mạng.
Huống chi tình cảnh lúc đó khá hỗn loạn, Dương gia bị đối thủ t·ấn c·ông, canh phòng không còn nghiêm mật, mình nếu là làm ở Dược Phòng như Dương Nghiệp Khôi, trông thấy cơ hội đến, cũng sẽ ra tay.
Nói sao một gốc trăm năm nhân sâm, ở Dược Phòng Dương gia cũng không phải quý hiếm gì cả.
“Haiz! Dương Nghiệp Khôi ta cũng giống như các vị, tư chất thiên phú chỉ là cửu giai hạ đẳng, nếu như không có kỳ ngộ gì, cả đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở võ đạo lục trọng mà thôi! Ta không có cam lòng a.!”
Dương Nghiệp Khôi bắt đầu bán thảm.
Mà hắn nói cũng không có sai biệt gì mấy đâu, Thần Hoang Cổ Địa nơi này, tư chất thiên phú cực kỳ quan trọng, thường phân từ nhất giai đến cửu giai, trong đó bên trong còn phân thượng trung hạ.
Trên nhất phẩm còn có cao hơn thiên phú, nhưng cái này Dương Nghiệp Khôi là không có biết rồi.
Dương Nghiệp Khôi được đo ra là cửu phẩm hạ đẳng tư chất, loại tư chất này, không có kỳ ngôn cực lớn xảy ra, đời này cao nhất chắc cũng chỉ tu đến võ đạo thất trọng là đỉnh điểm.
May đụng phải cơ duyên nghịch thiên lắm mới có thể lấy loại thiên phú này đột phá Tiên Thiên.
Nhưng hắn đến Dương Gia mười năm, đừng nói là nghịch thiên cơ duyên, ngay cả cơ duyên bình thường cũng chưa thấy qua.
Võ đạo lục trọng.
Đó cũng là nhờ vào hắn gia nhập được thế lực lớn như Dương gia, còn không nếu vẫn ở thôn nhỏ bên kia, đến giờ này hắn có thể đột phá được võ đạo nhất trọng, đạp chân vào con đường võ đạo hay không cũng khó mà nói được lắm.
“Dương Nghiệp Khôi! Ngươi nói đúng, tuy nhiên ngươi cũng nên hiểu, hôm nay nếu như ta để cho ngươi rời đi, người phải c·hết chính là chúng ta!”
Dương Chí bước đến phía trước mấy bước, khí thế trên người dâng lên, một thân võ đạo thất trọng hiện ra không chút bỏ sót.
“Xẹt.! Rầm!”
“Phốc!”
“Dương Chí..! Ngươi.!”
Võ đạo thất trọng! Là khí tức của võ đạo thất trọng cường giả?
Hắc! Cuối cùng hắn cũng đột phá.
Dương Nghiệp Khôi trong lòng mừng như điên.
Nhưng..!
“Dương Nghiệp Khôi! Cảm giác đột phá Võ Đạo thất trọng thế nào?”
Dương Chí đến bên cạnh Dương Nghiệp Khôi, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Ngươi đã biết?”
Dương Nghiệp Khôi thật sự kinh ngạc.
Hắn từ khi bị phát hiện rồi rời khỏi Dương gia đã đem cây ba trăm năm Nhân Sâm ăn mất, trong tay hắn chiếc hộp cũng chỉ là ngụy trang, hắn muốn dựa vào dược lực của Nhân Sâm, cùng với lại uy h·iếp bên bờ sinh tử, giúp mình đột phá Võ Đạo thất trọng cảnh giới.
Hắn nghĩ việc mình làm thần không biết, quỷ không hay, nhưng vẫn là không thể nào qua được mắt của Dương Chí.
“Dĩ nhiên là biết.!”
Làm bằng hữu với Dương Nghiệp Khôi mười năm qua, hắn quá hiểu con người của Dương Nghiệp Khôi, một chút hành động nhỏ của y, làm sao qua mắt được hắn.
“Tại sao lại không bỏ qua cho ta?”
C·hết tiệt Dương Chí, đúng lúc mình đột phá Võ Đạo thất trọng thì liền ra tay, làm cho hắn ngay cả cũng cố cảnh giới cũng không có đã b·ị đ·ánh cho tàn phế mất rồi.
“Bỏ qua cho ngươi? Hắc hắc..? Như vậy chuyện ta từng lấy trộm Đàm Khí Đan của Dương Nghị, không phải sẽ bị lộ ra hay sao?”
Đàm Khí Đan là Đan Dược cực tốt dành cho Võ Đạo cảnh giới sử dụng, võ đạo nhất trọng đến lục trọng sử dụng, đều có thể tăng lên tu vi rất lớn, như tại lục trọng tích lũy cũng đủ mạnh, phục dụng Đàm Khí Đan, liền có ba phần cơ hội đột phá đến Võ Đạo thất trọng cảnh giới.
Dương Chí chính là người như vậy, tích lũy sung túc, dừng lại ở Võ Đạo lục trọng cũng đã hơn ba năm, chỉ cần có kỳ ngộ sẽ có rất lớn khả năng đột phá, một tháng trước y chính là dùng Đàm Khí Đan đột phá, cũng từ tỷ võ bên trong dành lấy cái chức đội trưởng.
“Khục.! Phốc!”
“Dương Chí? Không phải ta đã nói với ngươi. Ta sẽ không có đem chuyện này nói ra hay sao?”
Hai người bọn họ khi ấy cũng đều là hộ vệ như nhau, hắn là người phát hiện Dương Chí động tay chân với lọ đan Dược của Dương Nghị, nhưng hai người bọn họ quan hệ rất tốt, hắn dĩ nhiên là không có đi bán đứng Dương Chí rồi.
“Hắc..! Hắc..!”
“Dương Nghiệp Khôi? Không lẽ ngươi không nghe qua câu nói, chỉ có n·gười c·hết mới có thể bảo đảm bí mật tuyệt đối hay sao?”
Hắn tin vào nhân phẩm của Dương Nghiệp Khôi, tuy nhiên Dương Nghị không phải là người bình thường, tên đó là con của một vị trưởng lão trong Dương gia.
Nghe đâu vì sử dụng Đan Dược có vấn đề, tuy là đột phá được Võ Đạo thất trọng, nhưng cũng để lại thương tổn cực lớn, đời này khó mà tiến lên cái cảnh giới kia.