Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 2: Hiện Thực! Võ Đạo Thất Trọng!



Chương 02: Hiện Thực! Võ Đạo Thất Trọng!

Nghe đến đó hắn sợ hãi vô biên, nếu như Dương Nghị điều tra được Đan Dược y dùng có vấn đề, cái mạng của hắn xem như xong rồi.

“Ngươi.?”

“Còn một chuyện nữa quyên nói cho ngươi, ta đã đem chuyện tráo đổi Đan Dược của Dương Nghị đổ hết cho ngươi, thêm nữa lần này ngươi trộm đi Nhân Sâm, cũng là do ta báo lên trên.!”

Trong ánh mắt của Dương Chí tràn đầy một sự thâm độc chỉ Dương Nghiệp Khôi mới có thể nhìn ra được.

“Ngươi thật độc ác.!”

Đổ tội cho hắn lấy Đàm Khí Đan, người khác có thể nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên nếu hắn lấy ba trăm năm nhân sâm chạy trốn, đã không còn hiềm nghi nữa.

Để cho chắc ăn, Dương Chí tuyệt đối sẽ không có để cho hắn còn sống để mà về đối chất, người này độc ác hơn những gì hắn nghĩ.

“Dương Nghiệp Khôi! Ta cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, không phải ngươi đã nói, tu luyện giả chúng ta vì đột phá cảnh giới có thể bất chấp thủ đoạn hay sao?”

“Ngươi..!”

Chuyện nào ra chuyện đó chứ, chúng ta là anh em sống c·hết có nhau mà.

Dương Nghiệp Khôi nghĩ lại, hắn giống như có tiêu chuẩn kép thì phải.

“Ấy! Ta đã giúp ngươi đột phá Võ Đạo thất trọng, cũng xem như trọn tình trọn nghĩa với ngươi rồi, có đúng không?”

“Xẹt..! Rầm,!”

Dương Nghiệp Khôi cực kỳ giận giữ, dùng hết sức bình sinh thoát khỏi sự khống chế của Dương Chí, nhìn lại xương ở vùng trái tim của hắn đã bị gãy gần hết, nhưng hắn vẫn là cố gắng nhịn đau, nhìn chằm chằm vào Dương Chí.

“Dương Chí.! Thật cám ơn ngươi đã dạy cho ta một khóa về sự tàn độc của tu luyện giới..!"

".. Dương Nghiệp Khôi ở đây cảm ơn ngươi.!”

“Không cần cảm ơn! Kiếp sau đầu thai nhớ rõ đừng có tin tưởng vào bất kì người nào là được rồi!”

Dương Chí cũng gật đầu tiếp nhận.



Dù Dương Nghiệp Khôi thoát khỏi một cước khống chế của hắn, nhưng hắn còn không có tin, ở điều kiện như vậy, Dương Nghiệp Khôi còn có thể sống rời khỏi nơi này.

“Được! Tuy nhiên ta sẽ không bao giờ c·hết trong tay của ngươi đâu,,!”

“Ân! Ý gì?”

“Hắc..! Hắc..!”

Dương Nghiệp Khôi chỉ cười lạnh lùng, sau đó lui đến sát bờ vực thẳm.

“Dương Chí? Ngươi cũng đừng nên quá đắc ý, nhìn vào ánh mắt của ta đi, hãy nhớ, ta sẽ không có để yên cho ngươi, ta còn sẽ quay trở lại nơi này tìm ngươi tính nợ.. Hãy nhớ lấy..!”

“Xẹt.. Ào.. Ào?”

Dương Nghiệp Khôi dùng hết sức lực bình sinh của mình, trốn thoát khỏi sự kiềm tỏa của Dương Chí.

Không chờ Dương Chí kịp phản ứng lại, đã nhảy xuống vách núi cao hàng ngàn mét bên dưới Hoàng Liên Sơn.

“Hừ! Dương Nghiệp Khôi! Khi ngươi còn sống ta còn không sợ, không lẽ lại sợ hồn ma của ngươi hay sao?”

Dương Chí đi đến bên bờ vực thẳm, nhìn xuống bên dưới sâu không thấy đáy, không khỏi hừ lạnh một tiếng.

“Tất cả các ngươi đi xuống bên dưới tìm kiếm t·hi t·hể của Dương Nghiệp Khôi đưa lên đây!” Dương Chí phất tay ra lệnh.

Hắn không cho là Dương Nghiệp Khôi còn có thể sống sót được, nhưng không hiểu sao, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng khi nhảy xuống bên dưới của Dương Nghiệp Khôi, hắn có chút sợ hãi.

...

Viên Hoang Đại Lục!

Bất Dạ Thành!

Dương Gia Trấn!

“Ực..! Rầm..! A..! Đau quá..!”



Dương Nguyên Lãng từ dưới đất bò lên, sờ vào cái đầu của mình, không khỏi rên la một tiếng.

“Mẹ kiếp.! C·hết trong mơ thôi mà, không ngờ cũng chân thật như vậy!”

Dương Nguyên Lãng tức giận mắng một câu.

Thứ gì vậy chứ? Trong mơ khi Dương Nghiệp Khôi nhảy xuống vực, cảm giác tan xương nát thịt kia đến bây giờ mỗi khi nghĩ lại hắn còn cảm thấy sợ hãi đây này.

“Đinh!”

“Mộng Đạo kết thúc.! Túc chủ có thể lựa chọn giữ lại một trong ba mục sau!”

“Thứ nhất: Giữ lại cảnh giới tu hành!”

“Thứ hai: Giữ lại công pháp võ kỹ tu hành!”

“Thứ ba: Giữ lại tài nguyên tu hành!”

Âm thanh máy móc vang lên, theo sau một màn hình tinh thể lỏng xuất hiện trước mặt của Dương Nguyên Lãng.

Đối với cái này, Dương Nguyên Lãng cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên, đây chính là ngón tay vàng của hắn, cũng là phúc lợi mà hắn từ Địa Cầu đi đến thế giới này mà.

“Giữ lại cảnh giới tu vi!”

Dương Nguyên Lãng không chút do dự liền chọn lựa hàng thứ nhất.

Nói đùa gì vậy.

Trước khi c·hết, hắn là đã đột phá được Võ Đạo thất trọng cảnh giới.

Đây là cao giai võ giả đó nha.

Nên nhớ rằng ở Dương gia trấn này, người có tu vi cao hơn Võ Đạo thất trọng cũng chỉ có một người mà thôi, đó là Trấn Trưởng Dương Thái Thu.

Nghe đâu Ông ta là Võ Đạo bát trọng cảnh giới, sắp đột phá Võ Đạo cửu trọng, cũng được xem là thủ hộ thần của Dương gia trấn bọn họ.



Mấy chục năm qua, nếu như không có Dương Thái Thu bảo hộ, Dương gia trấn đã bị các thế lực khác tiêu diệt từ lâu rồi, bản thân gia đình của hắn cũng đã b·ị b·ắt làm nô lệ hết, nên đối với lại Dương Thái Thu, không chỉ là Dương Nguyên Lãng hắn, mà toàn bộ Dương gia trấn hơn mười ngàn người cũng mang trong lòng cảm kích sâu đậm.

Bây giờ Dương Nguyên Lãng hắn chỉ mơ một giấc mơ, liền sắp có tu vi ngang bằng với lại Dương Thái Thu, hắn sao có thể không vui mừng cho được.

“Đinh! Lựa chọn kết thúc! Chúc mừng túc chủ tu vi đạt đến Võ Đạo thất trọng cảnh giới!”

"Hệ thống bắt đầu quán chú! Thỉnh Túc Chủ chờ trong giây lát!"

“Ong..!”

“Ân!”

Máy móc âm thanh kết thúc, Dương Nguyên Lãng bỗng nhiên cảm nhận được trong thân thể của mình xuất hiện một dòng nước ấm, cảm nhận được dòng nước ấm này, Dương Nguyên Lãng vui mừng như điên.

Đây chính là Chân Khí, võ đạo Chân Khí, chỉ khi nào võ giả tu luyện ra được tia Chân Khí đầu tiên, mới có thể bước chân vào hàng võ giả, từ đây địa vị so với lại người thường mạnh hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Dương gia trấn có hơn hai mười ngàn người, nhưng mà có thể tu hành ra Chân khí, thành tựu Võ Giả, chỉ có lác đác mấy trăm người, những người này đều là hạch tâm cao tầng của Dương gia trấn, bảo hộ Dương gia trấn bình an, địa vị cực kỳ cao cả.

Như cha của hắn hiện tại là Dương Nguyên Niên, chính là một vị Võ Đạo tam trọng cường giả, nhưng ở bên trong Dương gia trấn cũng được người người kính ngưỡng, còn lãnh đạo một chi mấy chục người binh sĩ, còn được phân đến một gian biệt viện khá lớn ở trung tâm Dương gia trấn nơi đây.

Đủ để thấy Võ Giả địa vị cao cả.

Chỉ cần có thể tu luyện ra Chân Khí, cơ hồ liền có thể gia nhập Dương Gia Quân, cũng có thể đi vào Trấn Phủ làm một quan lại.

“Ong..!”

Tuy nhiên đây chỉ mới là bắt đầu, không bao lâu sau, Chân Khí trong cơ thể của hắn ngày càng hùng mạnh, thoáng chốc đã đi qua công phá ba mươi sáu huyệt đạo bên trong cơ thể, cái này gọi là một tiểu chu thiên, một khi Chân Khí vận hành một tiểu chu thiên, liền là Võ Đạo nhất trọng cảnh giới.

Thường thì một khi Võ Giả tu luyện ra Chân Khí, việc đầu tiên là sẽ đem ba sáu huyệt vị công phá, trở thành Võ Đạo nhất trọng cao thủ, nếu như không, cũng chỉ mạnh hơn luyện thể cực hạn đôi chút mà thôi.

Quá trình này diễn ra tầm vài ngày cho đến vài tháng, tùy theo thiên phú tu hành, tài nguyên vốn có, danh sư chỉ điểm các loại mới có thể đột phá nhanh hay chậm.

Trong giấc mộng kia, Dương Nghiệp Khôi khi tu ra được tia Chân Khí đầu tiên, phải mất sáu tháng y mới có thể thành công đột phá được ba mươi sáu huyệt vị, thành Võ Đạo nhất trọng cường giả, đủ để nhìn xem thiên phú tu hành của y có bao nhiêu là rác rưởi.

Nhưng đến Dương Nguyên Lãng hiện tại, hắn không cần phiền toái như vậy, có hệ thống quán đỉnh, tu vi một đường thông thuận, so với lại nhất phẩm tu hành thiên phú càng thêm đáng sợ.

“Ong.. Ong!”

“Rắc..! Rắc!”

“Đây chính là Võ Đạo thất trọng cảnh giới!”