Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 3: Hệ Thống Không Dễ Xơi!



Chương 03: Hệ Thống Không Dễ Xơi!

“Ong.. Ong!”

“Rắc..! Rắc!”

“Đây chính là Võ Đạo thất trọng cảnh giới!”

Quá mạnh, đây là cảm nhận đầu tiên của Dương Nguyên Lãng, hắn nắm trong tay một khối đá, thử bóp nhẹ một cái, khối đá trong tay của hắn đã tan thành mảnh nhỏ, với lực lượng bây giờ hắn có cảm giác, chỉ cần mình đấm một phát, cả căn nhà này liền sẽ bị sụp đổ mất, đây chính là Võ Đạo thất trọng lực lượng.

Võ đạo thất trọng, có mười ngàn kg lực lượng, đừng nói là đánh sập căn nhà này, ngay cả khối đá cao mấy mét cũng có thể dễ dàng phá toái, đây cũng là sự khủng bố của Võ Giả, cũng là vì sao, Võ giả sẽ được người ta tôn kính như vậy.

“Với thực lực của ta hiện tại, nếu như đến cho Trấn trưởng biết được, sẽ được thăng lên làm Phó Trấn Trưởng sẽ không có khó đi!” Dương Nguyên Lãng ve cằm một cái.

Theo như hắn biết, Dương gia trấn ngoài Dương Thái Thu là Trấn trưởng ra, còn có hai vị Phó Trấn Trưởng nữa, hai người này tu vi đều là Võ Đạo thất trọng, cũng là cùng với hắn cảnh giới như thế này, một khi hắn để lộ tu vi, không có gì bất ngờ xảy ra.

Hắn sẽ là vị thứ ba Phó Trấn Trưởng, cũng là trẻ nhất một vị Phó Trấn Trưởng.

Ở đâu cũng như vậy mà thôi, đều là lấy thực lực làm đầu, không màn tuổi tác, với lại hắn cũng là người lớn lên ở Dương gia trấn, thân phận trong sạch, có ấm đầu mới không để cho hắn làm Phó Trấn Trưởng.

“Thôi quên đi!”

Nghĩ một chút, Dương Nguyên Lãng liền lắc nhẹ đầu, bỏ qua cái ý nghĩ làm Phó Trấn Trưởng kia.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn là muốn giấu tài.

Dương gia trấn là một trấn lớn, nhưng kẻ thù cũng là không ít, không những đố thủ xung quanh nợi này, mà còn có sơn tặc đạo phỉ xung quanh.

Như bọn chúng mà biết được Dương gia trấn xuất hiện một tên mới mười tám tuổi đã là Võ Đạo thất trọng cảnh giới, bọn họ không ra tay diệt hắn đi mới là quái sự.



“Ong..!”

“C·hết..? Chuyện gì?”

Dị biến trong cơ thể làm cho Dương Nguyên Lãng sắc mặt biến đổi khó coi.

Mấy trăm cái huyệt vị hắn vừa công phá, Chân Khí có chút hỗn loạn, có vài cái sắp khép lại.

Một khi huyệt vị khép lại, không phải nói cảnh giới của hắn liền phải rơi xuống Võ Đạo lục trọng hay sao.

“Không được?”

Cũng không suy nghĩ nhiều lắm, Dương Nguyên Lãng lập tức vận chuyển công pháp, điều động Chân Khí toàn thân, đem những bất ổn trong cơ thể trấn áp lại.

“Ân! Công pháp hơi yếu kém.!”

Dù cho đem Chân Khí trấn áp lại, cũng đem huyệt vị khai mở trở lại, nhưng Dương Nguyên Lãng cũng không có bao nhiêu vui vẻ cho lắm.

Công pháp hắn đang tu hành là Nhiệt Nguyên Công, một bộ Phàm Giai hạ phẩm, còn là thiếu hụt công pháp, có chỉ dẫn từ nhập môn luyện thể sử dụng khí huyết nhen nhóm Chân Khí cho đến đột phá cao nhất là Võ Đạo tứ trọng cảnh giới.

Môn công pháp này là do cha của hắn Dương Nguyên Niên truyền lại, là bảo bối đời đời tương truyền của Dương gia bọn hắn.

Nghe đâu năm đó vì chống lại Dị Tộc, gia gia của hắn được lệnh động viên từ Bất Dạ Thành đến đối kháng Dị Tộc, trong chiến đấu lập được chút công lao, g·iết được tên tiểu binh của Dị Tộc, thế cho nên mới được thành chủ ban thưởng cho một quyển công pháp này, từ đó xem như bảo vật truyền thừa, không phải con cháu trực hệ không được tu hành.

Vấn đề nằm ở đó, Nhiệt Nguyên Công chỉ là Phàm giai hạ phẩm công pháp, căng hết sức cũng chỉ có thể đột phá Võ Đạo tam trọng, tứ trọng là đỉnh tiêm rồi, cao hơn nữa cực khó.

Hắn hiện tại là Võ Đạo thất trọng cảnh giới, đi tu luyện môn công pháp này có gì dùng, ổn định cảnh giới là may rồi, đời này nếu không thay đổi công pháp, cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến thêm một bước.



Bây giờ hắn khá là nhớ môn Dịch Nguyên Kinh bên trong giấc mộng kia, nó tốt xấu gì cũng là một môn Phàm Giai Thượng Phẩm công pháp, tu luyện tối cao có thể đột phá đến Võ Đạo thập trọng cảnh giới.

Đó là môn công pháp mà hắn cùng Dương Chí đạt được trong hành trình đi lên Liên Hoa Thành cầu đạo.

Cũng nhờ có môn công pháp này, hắn cùng Dương Chí mới có thể được đặc cách nhận vào Dương gia làm hộ vệ.

Không thì với tư chất của hai người bọn họ, đừng nói là hộ vệ, ngay cả lao công cũng đừng nghĩ làm.

Đáng tiếc vừa rồi hắn đã chọn cảnh giới tu vi mà không phải công pháp hay võ kỹ, môn Dịch Nguyên Kinh kia cũng vì vậy biến mất tiêu luôn, cái Hệ Thống này tương đương khó chơi, không có lỗ hổng cho hắn xen vào nhặt tiện nghi đâu.

“Từ từ nghĩ cách vậy?”

Dù mất đi Dịch Nguyên Kinh, nhưng nếu được chọn lại, hắn cũng sẽ chọn lấy tu vi mà thôi.

Thế gian này có thực lực vẫn là số một.

Đưa cho hắn Dịch Nguyên Kinh, với điều kiện hiện nay của hắn, làm gì có tài nguyên mà tu hành, thêm vào tư chất rác rưởi trong rác rưởi này, có cho hắn mười năm, cũng khó mà đột phá đến Võ Đạo tứ trọng chứ đừng nói đến Võ Đạo thất trọng như hiện nay.

“Ân! Mình nhớ không nhầm thì lão Trấn trưởng Dương Thái Thu kia tu hành là một môn Phàm Giai Thượng Phẩm công pháp thì phải!” Dương Nguyên Lãng bỗng nhớ đến một chuyện.

Trưởng Trấn Dương Thái Thu, người mạnh nhất Dương Gia Trấn nơi đây tu hành công pháp lên đến Phàm Giai Thượng Phẩm.

Năm đó cha của Dương Thái Thu cũng theo hiệu lệnh tham gia tác chiến, ông ta thực lực cao cường, g·iết địch cũng nhiều hơn ông nội của mình nhiều lắm, được ban thưởng nhiều hơn cũng là đương nhiên.

Cũng nhờ bộ công pháp đó, cha của Dương Thái Thu thực lực mới tăng mạnh, nghe đâu trước khi cưỡi hạc về với ông bà thì tu vi của ông ta đã là Võ Đạo thập trọng cường giả, chỉ thiếu chút nữa đã đột phá Võ Đạo Tiên Thiên cường giả, có thể nói là cường giả mạnh nhất mười mấy cái thôn trấn quanh Bất Dạ Thành nơi này.

Huyền Khí Kinh chính là môn công pháp đó, nếu như hắn mà có được nó, liền có thể giải quyết được nan đề hiện tại mình gặp phải rồi.



Có đôi chút khó khăn, nhưng ít ra vẫn là có con đường mà.

“Đại ca! Đại ca..!”

“Trời..! Ma..!”

Dương Nguyên Lãng giật nãy cả mình, trời còn chưa có sáng, trong phòng của hắn không tiếng động xuất hiện một âm thanh, không hù hắn mới là lạ.

"Đại ca! Không phải ma! Là muội..!"

Dương Tư Nguyệt nhíu mày.

Tay đại ca này của nàng không những là phế vật, thua nhị ca quá xa, mà lá gan cũng còn quá là nhỏ đi.

“Nguyệt Nha nhi! Sao lại là muội, dọa ta hết hồn!”

Dương Nguyên Lãng vuốt nhẹ trái tim, bình ổn lại lo lắng trong lòng một chút.

Nhìn xuống bên dưới một cô bé nhỏ chỉ cao tầm nửa mét, năm nay chỉ mới lên ba tuổi, xinh xắn như một búp bê thiên sứ, hắn không khỏi có chút tức giận.

Tiểu nha đầu này, giờ này không có về lại phòng của mình ngủ, chạy qua đây tìm hắn để mà làm cái gì.

“Đại ca! Phụ thân từng nói qua, chỉ có những người làm nhiều điều xấu, mới bị người ta dọa sợ mà thôi, không lẽ ca cũng làm những điều xấu xa kia?”

Dương Tư Nguyệt cũng học theo Dương Nguyên Lãng ve nhẹ cái cằm nhỏ của mình, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn lại Dương Nguyên Lãng.

Chắc là không có sai đâu, mọi hôm mình vẫn thường vào phòng của anh ta, có thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy bao giờ đâu.

Chắc chắn trăm phần trăm là đang làm chuyện xấu rồi.

“Nói bậy! Đại ca của ngươi làm người quang minh chính đại, luôn lấy việc trừ gian diệt ác làm đầu, sao có thể làm chuyện gì xấu được chứ.!”

Dương Nguyên Lãng mặt không đỏ, tim không hề đập nhanh lên tiếng đáp lời.