Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 4: Hạ Gia! Hạ Uyển!



Chương 04: Hạ Gia! Hạ Uyển!

Dương Nguyên Lãng mặt không đỏ, tim không hề đập nhanh lên tiếng đáp lời.

Hắn ở trong mộng mười năm, dưới thân phận của Dương Nghiệp Khôi giúp Dương gia làm không ít chuyện xấu.

Nhưng đó chỉ là trong giấc mơ thôi, ngoài đời hắn ngoài chút ăn chơi vui đùa chọc ghẹo chút tiểu thư hay góa phụ ra, đúng là chưa làm chuyện gì xấu cả.

“Hứ!”

Dương Tư Nguyệt khịt mũi coi thường.

Ở Dương gia trấn nơi đây có ai mà không biết nhà nàng có một người con trưởng không học hành không nghề nghiệp, suốt ngày nghĩ ăn chơi phá làng phá xóm kia chứ.

“Cốc..!”

“Ây da..! Ca..! Đau..!”

“Nhóc con, không cần cùng ta chơi trò này, nói đi, lần này đến đây tìm ta là có chuyện gì?”

Dương Nguyên Lãng xách Dương Tư Nguyệt lên như đang xách một con gà con, nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

“Đại ca! Không phải vừa rồi muội lo cho huynh, nên mới chạy đến xem sao hay sao?”

Dương Tư Nguyệt khoanh tay trước ngực, một bộ không cao hứng nhìn qua Dương Nguyên Lãng.

“Lo cho ta?”

“Không sai! Không phải vừa rồi huynh kêu lên đau đớn hay sao?”

“Cái đó!”

Dương Nguyên Lãng thay đổi thái độ, ôm lấy Dương Tư Nguyệt vào trong lòng, hài lòng vuốt mái tóc dài đến tận hông của nha đầu này.

Có lẽ vừa rồi khi từ mộng cảnh quay trở lại, hắn đâm đầu ngã xuống đất kêu lên một tiếng đã bị nha đầu này nghe được.

Mới tỉnh ngủ chạy đến đây.

Cô bé này quả nhiên là tâm can bảo bối của hắn, không uổng công ngày bình thường hắn đối xử tốt với con bé chút nào.

“Đúng rồi! Huynh không sao chứ?”



Dương Tư Nguyệt một bên hưởng thụ sự quan tâm cưng chiều của Dương Nguyên Lãng, một bên lo lắng lên tiếng hỏi.

Trong nhà nàng chơi thân nhất với Dương Nguyên Lãng, người đại ca này cũng cưng chiều nàng nhất, nên khi chia phòng ngủ, nàng đặt biệt muốn ở sát gian phòng với đại ca, có chuyện gì nàng cũng có thể qua tìm đại ca sớm nhất.

“Không có gì? Chỉ là vừa rồi mơ thấy ác mộng mà thôi!”

Mộng Đạo Hệ Thống là bí mật của hắn, không thể nói với lại bất kỳ người nào khác được.

Với lại bây giờ mà hắn nói cho Dương Tư Nguyệt biết những chuyện xảy ra bên trong Mộng Cảnh cùng tu vi hiện tại, con nhóc này đoán chừng cũng sẽ không có tin tưởng đâu.

“Mơ thấy ác mộng?”

Dương Tư Nguyệt không tin, loại mộng nào có thể làm cho đại ma vương Dương Nguyên Lãng thất thanh kêu lớn đến như vậy chứ.

“Được rồi! Không có chuyện gì nữa, đi ngủ tiếp đi!”

Nha đầu này, hôm nay qua nơi đây, vậy cùng nhau ngủ đi, cũng khá lâu rồi hắn chưa có ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn này cùng nhau ngủ.

“Không được! Mẫu thân đã nói qua, muộn đã lớn rồi, không thể cùng người khác giới ngủ chung!”

Dương Tư Nguyệt lắc đầu quầy quậy, thoát khỏi vòng tay của Dương Nguyên Lãng, ra vẻ một bộ người lớn một dạng.

“Khục.! Người lớn?”

Má ơi, nha đầu này năm nay mới có ba tuổi mà thôi, lớn ở nơi nào chứ?

Theo phong tục ở Viên Hoang Đại Lục nơi này, nam nữ hài tử muốn phân ra ngủ riêng cũng phải năm sáu tuổi.

Trừ phi muốn con cháu tự lập từ khi còn nhỏ tuổi.

“Được rồi! Muội nhanh về phòng của mình đi !”

Dương Nguyên Lãng có chút chán nản, không muốn cùng nha đầu này tranh luận thêm nữa.

Nói thêm hắn sợ mình không nén được giận, cho nha đầu này vài cái tát vào mông cũng nên.

“Không được! Bây giờ đã sáu giờ rồi, mẫu thân cũng đã nấu cơm xong, chúng ta phải ra bên ngoài ăn sáng trước.!”



“Ây da! Nguyệt Nha Nhi, muội quản có phải nhiều quá hay không?”

Đôi khi hắn cũng cảm thấy phiền, cô bé nhỏ này đâu có sinh ra ngoài biển đâu, quản chuyện lại rộng như thế kia.

“Nhiều sao? Muội không có cảm giác như vậy?”

Trước khi đi săn, cha đã nói qua với nàng, phải nhìn chằm chằm vào vị đại ca này, không được để y lại gây họa.

Phải làm cho y nên người mới được.

Đáng lý nàng còn phải gọi y dậy lúc năm giờ sáng tiến hành luyện công nữa cơ, nếu không với tiến cảnh hiện tại, biết bao giờ y mới có thể đột phá được Võ Đạo cảnh giới.

Thế nhưng như vậy có chút cấp tốc, ngày đầu tiên làm như vậy sẽ phản tác dụng, vậy chỉ còn cách từ từ, nước ấm luộc ếch mới là đạo lý hay.

“Muội?”

Ấy! Có chút không đúng, chắc là lão già kia giở trò quỷ rồi, nha đầu này bình thường đâu có ép mình làm chuyện gì, ngược lại còn hay đeo bám mình dẫn nó đi chơi nữa kia.

Cũng không biết lão già kia dùng ra thủ đoạn gì, làm cho nha đầu này thay đổi chóng vánh như thế kia.

“Ca ca..! Ca ca..!”

“Nguyên Bảo? Sao nhóc lại đến đây! Cẩn thận một chút kẻo té!”

Nhìn đến nhóc tỳ này, Dương Nguyên Lãng không dám chậm trễ, chạy ra ngoài cửa đem nó bế lên.

Không có cách, nhóc con này chỉ mới hơn một tuổi chút thôi, xương cốt còn chưa cứng cáp, nếu mà ngã cũng sẽ có phiền toái không nhỏ.

“Ca ca..!”

“Được rồi! Tiểu bảo muốn nói gì?”

“Ca ca! Mẫu thân nói ra bên ngoài ăn cơm!”

Có đôi chút trúc trắc, nhưng Dương Nguyên Bảo vẫn đem câu mình muốn nói nói ra một cách tròn trịa, so với lại những đứa bé một tuổi bình thường thì mạnh hơn không ít.

“Được rồi! Tư Nguyệt đưa đệ đệ ra bên ngoài trước đi, ca sẽ ra sau!”

“Đại ca! Huynh không gạt muội chứ?”

Dương Tư Nguyệt hơi có đề phòng, lỡ như mình cùng Nguyên Bảo ra bên ngoài, đại ca lại nằm lười ngủ tiếp thì phải làm sao?



“Cốc..!”

“Ây da.! Lại đánh trán của muội!”

“Ai bảo muội dám nghi ngờ đại ca!”

“Yên tâm đi, ca rửa mặt xong rồi sẽ ra ngay?”

Hai nhóc bảo bối này chính là điểm yếu của hắn, dù trùng sinh đến thế giới này còn chưa đến một tháng, nhưng có thể cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp từ hai đứa bé này, cũng làm cho hắn nguôi ngoai phần nào nổi nhớ nhà tại Địa Cầu kia, học cách dần hòa vào thế giới này, ngôi nhà này.

Vì vậy hắn trong lòng đã thầm thề, sẽ bảo vệ hai bọn nó thật tốt.

“Ồ! Được! Vậy muội ra bên ngoài trước!”

Dương Tư Nguyệt tròng mắt xoay chuyển, nhanh chóng nắm tay của Dương Nguyên Bảo đi ra bên ngoài.

Nha đầu ý nghĩ khá đơn giản, nếu tên ca ca lười này của mình không chịu rời giường, vậy thì tiếp tục gõ cửa, không tin bên ngoài ồn ào như vậy mà y còn có thể giả vờ ngủ được.

“Trước đến thăm cô gái kia một chút cái đã!”

Dương Nguyên Lãng ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó cất bước ra khỏi gian phòng của mình, hướng phòng chứa củi đi đến.

“Két.!”

“Hạ Uyển cô nương! Vẫn còn khỏe đó chứ?”

Mở cửa ra, Dương Nguyên Lãng nhìn một cô gái mi thanh mục tú.

Tầm mười lăm mười sáu tuổi đang bị trói lại tay chân nằm một góc bên kia, nhàn nhạt lên tiếng hỏi thăm.

“Dương Nguyên Lãng?”

Hạ Uyển đưa mắt nhìn ra người thanh niên vừa mới đến, ánh mắt bên trong có đôi chút phức tạp.

Người thanh niên trước mắt này, theo như quan hệ mà nói, có thể xem là biểu ca của nàng, dù hai người cũng chẳng có chút quan hệ huyết thống nào cả.

“Ngươi..! Ngươi đến đây để làm gì? Muốn thả ta ra bên ngoài hay sao?”

Hạ Uyển lên tiếng hỏi.

Gặp phải tên tiểu nhân bỉ ổi như Dương Nguyên Lãng, nàng chỉ thầm trách bản thân mình xui xẻo.