Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 5: Nhuyễn Khí Tán



Chương 05: Nhuyễn Khí Tán

“Thả cô ra? Sao có thể được kia chứ? Phải biết rằng bản thân của cô hiện tại có giá một ngàn viên Linh Thạch đó nha!”

Một ngàn viên Linh Thạch? Cũng ổn!

Nhờ có một trăm viên Hạ Phẩm Linh Thạch t·rấn l·ột của Hạ Uyển, hắn mới có thể đi vào Mộng Cảnh lần đầu tiên.

Dù chưa hiểu nhiều về Mộng Đạo Hệ Thống này, Nhưng theo như theo lẽ thường, Mộng Đạo Hệ Thống mỗi lần nhập mộng cần có một trăm viên Linh Thạch, vậy một ngàn viên Linh Thạch, hắn là có thể sử dụng mười lần nhập mộng, khi đó hắn đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới từ khi nào rồi.

“Một ngàn viên Linh Thạch???”

“Dương Nguyên Lãng? Ngươi có phải bị nghèo làm cho điên rồi hay không?”

Hạ Uyển có chút hoài nghi nhân sinh nhìn Dương Nguyên Lãng.

Võ Giả bình thường, làm công một tháng cũng chỉ kiếm được mười viên Linh Thạch trở xuống.

Một ngàn viên Linh Thạch, vậy phải làm việc không ngừng mười năm mới góp đủ.

Số tiền lớn như vậy, nàng làm gì có thể lấy ra được?

“Cô cứ nói đi?”

“Không có! Ngươi có bán ta đi cũng không có!”

Lần này trốn nhà ra đi, nàng mang theo có hơn trăm viên Linh Thạch, đều đã bị tên khốn kiếp Dương Nguyên Lãng này c·ướp hết rồi còn đâu.

Hiện tại nàng ngay cả lấy môt viên Linh Thạch còn khó khăn, chứ đừng nói gì đến ngàn viên Linh Thạch.

“Đúng là trên người của cô hiện tại không có, nhưng Hạ gia của cô thì có đó nha!”

Dương Nguyên Lãng như cười như không nhìn chằm chằm vào Hạ Uyển.

“Ngươi! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào đây?”



Hạ Uyển đưa ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Dương Nguyên Lãng.

Tên này nói không có sai, nàng là thiên kim tiểu thư của Hạ gia, vì trốn chạy hôn nhân sắp đặt, nên mới chạy ra bên ngoài này, nhưng Hạ gia cũng đã đưa ra thông báo treo thưởng, ai có thể đưa nàng trở lại Hạ Phủ, liền có thể được thưởng một ngàn viên Linh Thạch.

Đây là một số tiền không hề nhỏ, dù nhà của Dương Nguyên Lãng nơi này có chút tiếng tăm, nhưng một ngàn viên Linh Thạch cũng là con số lớn, phải tích lũy thời gian rất lâu mới có được.

Vì số tiền này, đưa một người không mấy quen thuộc như nàng đưa đến Hạ gia, cũng chẳng phải chuyện gì quá hiếm lạ.

“Vậy cũng phải xem Hạ tiểu thư đây có thể lấy ra được cái giá tiền tương đương với lại một ngàn viên Linh Thạch hay không cái đã!”

Dương Nguyên Lãng cũng là nói thẳng ra mục đích của mình.

Nói trắng ra, sở dĩ hắn có thể khởi động Mộng Đạo Hệ Thống, cũng là nhờ vào một trăm viên Linh Thạch trên người của Hạ Uyển.

Không phải Mộng Đạo Hệ Thống cảm ứng được trên người của Hạ Uyển có Linh Thạch, hắn cũng chẳng có quan tâm gì đến cô ta, để cho cô ta giả trang làm danh kỹ bên trong Dạ Hoa Lâu kia rồi.

“Dương Nguyên Lãng? Ta đây có một cách tốt hơn nhiều lắm! Vừa không cần giao ra một ngàn viên Linh Thạch, vừa có thể không phải trở lại Hạ gia!”

“Hả! Đó là cách gì?”

Dương Nguyên Lãng có chút hứng thú lên tiếng hỏi.

“Rất đơn giản! Chỉ cần đem ngươi g·iết đi, không phải có thể giải quyết được mọi chuyện rồi hay sao?”

“Giết ta..! Ha ha ha! Ngươi làm...!”

Dương Nguyên Lãng ngưng nụ cười lại, ánh mắt ngưng trọng, đem những lời mình vừa muốn nói vừa rồi nuốt trở lại.

“Cô không phải đã trúng Nhuyễn Khí Tán rồi hay sao?”

Nhuyễn Khí Tán, có thể làm cho tay chân vô lực, toàn thân bủn rủn, ngay cả Võ Đạo một đến tam trọng một khi trúng phải, không có thuốc giải, cũng phải mất đến ba ngày ba đêm thì mới có thể khôi phục lại như thường, cao giai Nhuyễn Khí Tán, có thể hạ độc luôn cả Võ Đạo thập trọng cường giả.



Dương Nguyên Lãng hắn vì muốn có được loại thuốc này phòng thân, ở bên trong chợ đen cũng bỏ ra không ít Linh Thạch mảnh vỡ đâu.

“Xẹt.Rào!”

“Nếu là Nhuyễn Khí Tán chính tông, ta thật có thể mặc cho ngươi chém g·iết, chỉ đáng tiếc.!”

Đem đống giây thừng đứt từng đoạn quăng xuống dưới đất, Hạ Uyển bình thản đi đến trước mặt của Dương Nguyên Lãng, một bộ trêu tức nhìn hắn.

“Mẹ kiếp cái tên Trọc Tử! Ta sẽ không bỏ qua cho hắn.!”

Dương Nguyên Lãng ánh mắt âm trầm, tên Trọc Tử kia bán thuốc giả cho hắn, vậy mà dám hố hắn hơn hai mươi miếng Linh Thạch mảnh vỡ, lát sau nhất định phải tìm tên khốn kia tính sổ thì mới được.

“Chỉ trách ngươi ngu mà thôi!”

Nhuyễn Khí Tán tuy không tính là Đan Dược cao siêu gì, nhưng nó cũng có thể làm cho Võ Giả mất đi khả năng chiến đấu trong một thời gian, giá cả cũng phải mười viên Linh Thạch trở lên.

Dương Nguyên Lãng này có được số tiền đó hay sao?

Dù có tên này chắc cũng nướng vào sòng bạc hết rồi ấy chứ.

“Khốn kiếp! Thằng trọc! Ta nhớ kỹ nhà mày!”

Hạ Uyển có thể nghĩ ra, Dương Nguyên Lãng đương nhiên cũng có thể nghĩ ra được rồi.

“Vậy thì ngươi cũng phải có mạng mới có thể đến tìm tên đó trả thù được a!”

“Ong!”

Nói xong, Hạ Uyển vận chuyển Chân Khí bên trong cơ thể, Võ Đạo tam trọng kinh khủng khí tức tràn ra, cải biến hoàn toàn khí chất của Hạ Uyển, xem cô ấy bây giờ không khác gì một vị nữ chiến thần.

“Cô..! Ý cô muốn làm gì?”

Dương Nguyên Lãng cũng khá là kinh ngạc.

Võ Đạo tam trọng cảnh giới?



Đây là cùng lão già của mình một cấp độ cảnh giới đó nha.

Nhưng mà Hạ Uyển năm nay mới có mười lăm mười sáu tuổi mà thôi, tiềm lực to lớn không phải là một người bốn mươi tuổi lão cha của hắn có thể so sánh.

Nghe nói Hạ Uyển là thiên tài trăm năm có một của Hạ gia quả là không có sai.

“Làm gì?”

Hạ Uyển ánh mắt ác liệt.

“Phi Ưng Tróc Thố!”

Hạ Uyển cười gằn, xuất ra một trải, hướng Dương Nguyên Lãng chộp tới.

“Ong! Rầm! Phốc!”

“Cô!”

“Dương Nguyên Lãng! Có trách thì nên trách ngươi quá tham lam đi!”

Hạ Uyển từng bước một đi đến.

Nàng cũng không nghĩ sẽ ra tay với Dương Nguyên Lãng thế nào, nói sao tên này đưa mình từ Hoa Viện về đây cũng không có làm gì vượt quá lễ nghĩa.

Nhưng mà Dương Nguyên Lãng quá sức tham lam, lấy đi trên người của nàng một trăm viên Linh Thạch thì cũng thôi, còn có ý định đem nàng giao cho Hạ gia nữa, đúng là không thể nào tha thứ.

“Xẹt!”

“Ân! Cô.! Sao cô lại không có ra tay?”

Dương Nguyên Lãng nhìn trảo công kinh khủng của Hạ Uyển dừng lại tại yết hầu của mình vài giây lại không có hành động gì kế tiếp, hắn là có đôi chút sinh nghi.

Khí thế vừa rồi của cô nàng này cực kỳ ác liệt, trong mắt còn có sát khí, rõ ràng là muốn g·iết hắn cho bằng được, thế nhưng đến cuối cùng cô ta lại dừng tay, hắn cũng không biết trong bình hồ lô của cô gái này đang bán thuốc gì nữa đi.

“Bỏ đi! Ngươi dù sao cũng là đại ca của hắn, nếu như ta g·iết ngươi, hắn sẽ hận ta cả đời!”