“Bỏ đi! Ngươi dù sao cũng là đại ca của hắn, nếu như ta g·iết ngươi, hắn sẽ hận ta cả đời!”
“Hắn..? Dương Nguyên Sinh?”
Dương Nguyên Lãng xoay chuyển đầu óc một chút, cuối cùng cũng hiểu ý của Hạ Uyển cô nàng này muốn nói đến là ai.
Dương Nguyên Sinh, là người em song sinh đời này của hắn.
Dù hai người là anh em sinh đôi, thế nhưng hoàn cảnh là trái ngược hoàn toàn.
Dương Nguyên Sinh từ nhỏ thiên phú tu luyện rất cao, mười hai tuổi tu luyện ra Chân Khí, cũng được đo ra là Lục Giai Thiên Phú, cũng cùng năm đó, đã được cha của hắn đưa đến Bất Dạ Thành bên trong Bất Dạ Học Viện tu hành, đến nay mười tám tuổi, theo thư từ gởi về thì Dương Nguyên Sinh bây giờ tu vi đã là Võ Đạo lục trọng cảnh giới.
Tức là trung bình mỗi tăng lên một cảnh giới ấy.
Y cũng là niềm tự hào lớn nhất ở Dương gia trấn nơi này.
Nhà bọn họ điều kiện hiện nay khá ưu việt, ngoài cha hắn là Võ Đạo tam trọng ra, phần lớn là dựa vào tiếng tăm của Dương Nguyên Sinh đến duy trì.
Còn hắn..!
Thôi.!
Không cần nói thêm, Cửu Giai hạ phẩm thiên phú rác rưởi, mười tám năm còn chưa tu luyện ra được một luồng Chân Khí, thật làm mất mặt gia tộc quá.
Người bên ngoài khi nhắc đến anh em bọn họ liền sẽ nói một đầu long một đầu trùng, chính là khắc họa rõ nét nhất về thiên tư cũng như thành tựu của đôi bên.
“Cô! Cô! Không phải cũng là tương tư Nguyên Sinh nhà ta đó chứ?”
Dương Nguyên Lãng đứng lên, như cười như không nhìn về phía Hạ Uyển.
Mỹ nhân yêu anh hùng, ở nơi nào cũng như vậy mà thôi.
Dương Nguyên Sinh xuất sắc như vậy, đừng nói những thiếu nữ xung quanh thôn trấn nơi đây, ngay cả những thiên kim tiểu thư ở Bất Dạ Thành cũng sẽ đem lòng yêu thương.
“Ngươi..! Ngươi nói cái gì vậy chứ?”
Hạ Uyển bị nói trúng tim đen, gương mặt đỏ gay.
Nàng đúng là có tình ý với lại Dương Nguyên Sinh.
Ba năm trước khi gặp Dương Nguyên Sinh ở Bất Dạ Học Viện, nàng đã đem lòng tương tư.
Nhưng mà khổ một nổi thiên phú của Dương Nguyên Sinh quá cao, nàng không đuổi theo kịp.
Bên trong Bất Dạ Học Viện những thiếu nữ theo đuổi Dương Nguyên Sinh nhiều như sao trên trời, thiên phú tu hành so với nàng cũng hơn không kém.
Nhan sắc cũng không có quá vượt trội, thế nên nàng cũng chỉ đem lòng ái mộ này của mình c·hôn v·ùi tận đáy lòng.
“Tốt nhất là như vậy đi! Ta nói cho cô hay, Nguyên Sinh nhà ta đã có người trong lòng, đối phương rất là mạnh, cô không phải là đối thủ của người ta đâu!”
Dương Nguyên Sinh thành thật khuyên nhủ.
Hắn không có lên Bất Dạ Thành, nhưng mà chuyện của Dương Nguyên Sinh hắn thông qua người em thứ ba Dương Nguyên Sơn cũng biết được đôi chút.
Nghe đâu Dương Nguyên Sinh đang yêu đương, còn là yêu thầm người ta nữa chứ.
Chuyện này nói ra có vẻ không ai tin, nhưng sự thật chính là như thế.
Đối tượng mà Dương Nguyên Sinh để ý nghe nói là tiểu thư nhà họ Lý trên Quận Thành.
Đến Bất Dạ Học Viện cũng chỉ rèn luyện một thời gian.
Quận Thành đó nha.
Đây là kinh đô của Bái Quốc, còn gọi là Bái Thành.
Bái Quốc chỉ là một trong số hàng ngàn hàng vạn quốc gia nhỏ trên Viên Hoang Đại Lục nơi đây.
Còn cái gọi là Quận Quốc.
Bái Quốc tổng cộng chưởng quản mười lăm tòa thành trì, Bất Dạ Thành thành là một trong số những tòa thành trì như thế, còn xếp hạng không mấy cao.
Dù Bái Quốc chỉ là Quận Quốc, nhưng bên trong cũng có Tông Sư cường giả tọa trấn.
Tông Sư cảnh?
Đây là đại cảnh giới, vượt qua Tiên Thiên cảnh giới tồn tại, không người nào dám khinh thường.
Lý tiểu thư đó là dòng chính của Lý gia, một gia tộc lớn trên Bái Quận, nghĩ thôi cũng đủ biết thực lực hay thế lực của đối phương không tầm thường, không phải là thế lực mà những gia tộc nhỏ ở Bất Dạ Thành nơi này có thể với tới.
Con đường truy thê của em trai hắn gian nan không kém Hạ Uyển từ hôn đâu.
“Hừ! Ai cần ngươi lo!”
Hạ Uyển giậm tím mặt.
Đúng là trước đây nàng không có hy vọng gì về chuyện này, nhưng hiện tại đã khác, trong tay nàng có át chủ bài, nàng tự tin trong tương lai mình có thể đuổi theo được bước chân của Dương Nguyên Sinh.
“Ấy! Từ từ đã! Ta đã nói để cho cô đi rồi sao?”
“Ngươi có ý gì?”
Hạ Uyển ánh mắt lộ ra lửa giận, cũng không có nghĩ đến sao tên Dương Nguyên Lãng này lại xuất hiện trước mặt của mình nhanh như vậy mà mình không có biết.
“Vẫn như cũ mà thôi, một là cô giao ra tài nguyên có giá trị một ngàn viên Linh Thạch, thứ hai là ta sẽ bắt cô giao cho Hạ gia để lấy tiền thưởng!”
Dương Nguyên Lãng đứng chắn ở cửa.
Thái độ vô cùng kiên quyết.
Nếu như hôm nay Hạ Uyển không có để cho hắn hài lòng, cô ta cũng đừng có mong có thể rời khỏi căn nhà này.
“Muốn c·hết?”
“Ong!”
Hạ Uyển không có lưu thủ nửa, một quyền đánh ra, không g·iết tên khốn kiếp này thì cũng phải đánh cho y tàn phế thì mới được.
Nàng vì nghĩ tình của Dương Nguyên Sinh, đã hết sức nhân nhượng với Dương Nguyên Lãng rồi, nhưng nếu y không biết sống c·hết, cũng đừng có nên trách nàng.
“Ong!"
Dương Nguyên Lãng cười nhạt.
Nhìn thấy Hạ Uyển ra tay.
Hắn cũng chỉ chầm chậm đem khí tức trên người bộc phát ra, dự định xuất ra một quyền.
"Rầm.! Phốc!”
“Ngươi..?”
Hạ Uyển chỉ tay nhìn về phía Dương Nguyên Lãng có chút không thể tin tưởng nổi.
Khí tức mà Dương Nguyên Lãng vừa rồi bộc phát, hoàn toàn vượt qua Võ Đạo tứ trọng cảnh giới, đạt đến hai ngàn kg, đây chính là Võ Đạo ngũ trọng mới có được thực lực đó a.
Võ Đạo ngũ trọng?
Dương Nguyên Lãng?
Nàng có phần không tin tưởng nổi vào mắt của mình.
Đây là phế vật trong miệng mọi người nói đó sao?
Nhìn qua Dương Nguyên Lãng còn chưa dùng hết toàn lực, nàng cảm thấy tu vi của y tuyệt đối sẽ không có dừng lại ở Võ Đạo ngũ trọng.
Chí ít cũng là Võ Đạo lục trọng, ngang bằng với Dương Nguyên Sinh.
Làm sao y có thể làm được vậy kìa?
“Chậc! Không khống chế được khí tức của bản thân!”
Dương Nguyên Lãng một trận đậu đen rau muống mắng bản thân mình.
Âu đây cũng là vì hắn mới đột phá cảnh giới cao như vậy, nắm giữ sức mạnh quá lớn, lại không có công pháp đủ mạnh để mà khống chế, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn cũng không làm được gì.
Về sau có thể không ra tay thì phải hết sức không cần ra tay.
“Hạ tiểu thư! Lời đề nghị vừa rồi của ta, cô cảm thấy thế nào?”
Dương Nguyên Lãng cũng chẳng có quan tâm đến thương thế của Hạ Uyển cho lắm.
Không phải cô ta ra tay không có dồn hắn vào con đường c·hết, bây giờ cô ta đã là một cái xác mất rồi.
“Được! Ta có thể giao cho ngươi một ngàn viên Linh Thạch, tuy nhiên ngươi phải hứa với ta một chuyện!”
“Hạ Uyển! Cô giống như không có biết hoàn cảnh hiện nay của mình thì phải?”
Dương Nguyên Lãng nhàn nhạt lên tiếng.
Yêu cầu hay điều kiện cũng là dựa trên đôi bên thực lực ngang hàng với nhau mới được.
Hạ Uyển chỉ là một con cá nằm trên thớt mà thôi, có tư cách gì cùng hắn nói điều kiện.
Nhưng qua đây, hắn cũng là hiểu được, Hạ Uyển thật sự có số tiền một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, thậm chí cao hơn nhiều, suy đoán của hắn quả nhiên chính xác mà.
“Vậy thì ngươi cứ việc giao ta cho Hạ gia để đổi lấy Linh Thạch đi!”
Hạ Uyển nhắm mắt, một bộ lợn c·hết không sợ nước sôi, Dương Nguyên Lãng muốn làm gì thì làm một dạng.