Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 7: Lật Lọng! Giết Người!



Chương 07: Lật Lọng! Giết Người!

“Được thôi, cô nói nghe xem, cô có yêu cầu gì?”

Vì một ngàn viên Linh Thạch, Dương Nguyên Lãng hắn nhịn cô ta một lần cũng không có sao.

Sau khi lấy được tiền, vậy mọi chuyện sẽ không còn do cô ta quyết định nữa rồi.

“Ngươi phải lấy Võ Đạo Chi Tâm ra thề, sau khi lấy được một ngàn viên Linh Thạch liền đi, không được đánh chủ ý lên bất kỳ vật gì nữa.!”

“Được! Ta hứa với cô!”

Dương Nguyên Lãng gật đầu đồng ý, chỉ là khóe miệng hắn nở một nụ cười quỷ dị khó lòng mà phát hiện ra được.

“Ca ca! Huynh ở đâu!”

“Cô ở tạm nơi này chờ ta một chút!”

Mãi cùng Hạ Uyển nói chuyện, lại quên hai cái đuôi nhỏ kia không thấy mình ra liền đang đi tìm mình.

Bọn nó chạy lung tung đến nơi này, thấy Hạ Uyển, vậy phiền toái ghê gớm lắm.

Nói sao Hạ Kiều cùng Hạ Uyển cũng có quan hệ thân thích, cùng một gia tộc đi ra, bắt gặp chuyện này không có mấy phương án tốt để mà xử lý.

Trước ăn cơm cái đã, sau cùng Hạ Uyển rời đi tìm Linh Thạch sau.

“Đại ca! Nhanh vào ăn cơm thôi!”

“Di Nương!!”

Dương Nguyên Lãng đi vào phòng ăn, trước gật đầu chào hỏi Hạ Kiều một tiếng.

Thành tâm mà nói, hắn cũng không có chào đón Hạ Kiều cho lắm, đây không phải là mẹ ruột của hắn, chỉ là mẹ kế, là hai năm trước đây lão cha Dương Nguyên Niên ở bên ngoài đưa về.

Khi ấy mẹ của hắn cũng vừa mới c·hết tròn ba năm, ông ta liền lấy Hạ Kiều làm vợ luôn.

Việc này đưa đến sự phản đối kịch liệt bên trong gia đình, Dương Nguyên Sinh dọa không trở về nhà nữa để uy h·iếp, nhưng vẫn là không ngăn được quyết tâm của lão cha hắn.

Thành hôn không bao lâu, Dương Nguyên Sơn cũng vì gây sự với Hạ Kiều, liền bị lão cha của hắn tống ra khỏi nhà.

Bây giờ đang theo Dương Nguyên Sinh tu hành bên trên Bất Dạ Học Viện.

Còn hắn..!

Quên đi..!

Trước đây hắn không học hành không nghề nghiệp, không tương lai, như cứng đối cứng với lại Hạ Kiều, hậu quả chắc cũng không hơn Dương Nguyên Sơn.

Dương Nguyên Sơn thiên phú không tồi, đuổi đi ra còn có thể dựa vào Dương Nguyên Sinh lăn lộn.



Còn hắn chẳng có mặt mũi nào đến tìm Dương Nguyên Sinh, nói sao hắn cũng là đại ca mà.

Hơn nữa lão cha của hắn cũng đã hứa hẹn qua, chỉ cần hắn không có làm khó Hạ Kiều, hàng tháng liền sẽ cho hắn số tiền tiêu xài gấp đôi so với trước.

Dưới uy bức lợi dụ, hắn chỉ có thể đi vào khuôn khổ.

Ân! Phải nói là nguyên chủ trước đây, bây giờ hắn không phải đâu.

“Nguyên Lãng đến rồi sao? Cùng dùng cơm đi!”

Hạ Kiều năm nay hơn ba mươi tuổi, cũng là một thiếu phụ có nhan sắc hơn người, không thì cũng không có làm cho Dương Nguyên Niên mê mẩn thần hồn điên đảo, bất chấp sự phản đối của Dương Nguyên Sinh vẫn rước nàng về Dương gia.

Nhưng Hạ Kiều cũng rất là rõ ràng địa vị của mình bên trong Dương gia này là như thế nào.

Ngoài Dương Nguyên Niên cùng Dương Nguyên Bảo ra, không ai chào đón nàng cả.

Hai người Dương Nguyên Lãng cùng Dương Tư Nguyệt không rời đi, không phải là bọn họ thật tâm tiếp nhận nàng, mà là vì lá mặt lá trái với Dương Nguyên Niên, cũng như cho Dương Nguyên Bảo đôi chút thể diện.

Nếu như nàng dám cao cao tại thượng mà nói, kết cục của mình cũng sẽ không quá tốt.

Không nên quên, Dương Nguyên Sinh mấy người là con ruột của Dương Nguyên Niên, để bọn nó giận giữ rời đi đã làm cho Dương Nguyên Niên khổ sở lắm rồi, như còn làm cho hai đứa bé này cũng rời đi luôn, bản thân mình không cần nghĩ đến ở nơi này nữa.

Mà không có Dương Nguyên Niên che chở, thân là con thứ Hạ gia như nàng, từ nhỏ không ai thương, trong người cũng không có võ Đạo tu vi gì cao thâm, ra bên ngoài chắc chắn sẽ b·ị b·ắt bán làm nô lệ, chịu đủ lăng nhục mà.

“Di Nương! Cám ơn!”

Dương Nguyên Lãng gật đầu.

Nói thật mấy năm qua Hạ Kiều chăm sóc gia đình này cũng đủ tốt, cũng không làm ra chuyện gì quá đáng như ly gián tình cảm cha con bọn họ để chân chính lên làm chủ mẫu của nhà họ Dương, người như vậy cũng hiếm thấy lắm.

Hơn nữa thức ăn mà cô ta nấu khá là ngon, một tháng qua hắn cũng là có lộc ăn không ít.

“Đại ca! Huynh có bệnh sao?”

Dương Tư Nguyệt đang gắp miếng thịt liền dừng đũa ở không trung, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Dương Nguyên Lãng.

Không chỉ có Dương Tư Nguyệt, nhóc tỳ Dương Nguyên Bảo cùng Hạ Kiều cũng nhìn về phía Dương Nguyên Lãng với ánh mắt kinh ngạc.

Cám ơn Hạ Kiều a!

Đây là câu nói mà suốt hai năm qua Dương Nguyên Lãng không hề nói qua.

Dù Dương Nguyên Niên có uy h·iếp cắt đứt viện trợ cũng không có ngoại lệ.

“Cốc! A..!”



“Đại ca thúi! Huynh lại dám đánh muội!”

“Hừ! Ta cám ơn Di Nương thì đã sao? Còn muội nữa, từ nay về sau phải lễ phép với lại Di Nương, không được làm cho Di Nương tức giận có biết hay không?”

“Đại ca! Huynh..!”

Dương Tư Nguyệt ánh mắt như hình viên đạn nhìn chằm chằm Dương Nguyên Lãng.

Đổi trắng thay đen a.

Rõ ràng trước đây người luôn đối đầu với Hạ Kiều là Dương Nguyên Lãng mà.

Nàng dù không muốn, nhưng mà Dương Nguyên Lãng là đại ca ruột của nàng, cũng chỉ đành nhắm mắt làm theo.

Dù vậy nành cũng chưa làm gì quá phận cả nha.

"Thế nào? Muốn chống lại đại ca sao?"

"Không..! Không có..!"

Dương Tư Nguyệt đóng lại đôi mắt, một bộ chịu thua.

Dương Nguyên Lãng dù không có tu luyện ra Chân Khí, thành tựu Võ Giả, nhưng sức lực của y lớn, cũng không phải một con nhóc mấy tuổi như mình có thể chống lại.

Dương Nguyên Lãng có câu nói rất hay, người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Chờ xem!

Đợi khi nàng tu luyện ra Chân Khí, thành Võ Giả, đến lúc đó thù mới oán cũ sẽ cùng nhau tính với tên đại ca thúi này của nàng một lượt.

"Cám ơn Di Nương!"

Theo sau!

Dương Tư Nguyệt đôi môi nhỏ nhắn nở nụ cười thân thiện với lại Hạ Kiều.

"Ư!"

Dương Nguyên Bảo chớp mắt, nó có cảm giác không khí hôm nay có cái gì đó là lạ làm sao ấy.

“Được rồi! Các con ăn cơm đi, thức ăn nguội hết cả rồi!”

Hạ Kiều trong lòng ấm áp.

Thật không dễ dàng, hai năm rồi, nàng cố gắng hai năm rồi, cuối cùng con của chồng cũng đã công nhận nàng, nàng cảm nhận được hai năm qua không hề uổng phí.

“Hừ!”

Dương Tư Nguyệt ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, cũng không cùng Dương Nguyên Lãng gây chiến nữa.



Vậy cũng rất là tốt, đứng ở giữa mấy người này, hai năm qua mình cũng khó xử lắm chứ bộ, bây giờ gia đình đã hòa thuận, không còn gì tốt hơn, lão cha khi trở về sẽ rất là vui vẻ đây mà.

“Di Nương! Ta ăn xong rồi, ra bên ngoài một chút!”

“Được! Nhớ trưa quay lại dùng cơm!”

“Vâng!”

“Đại ca! Ta cũng muốn đi theo huynh!”

“Không được! Ta đi làm đại sự! Ở nhà ngoan đi!”

“Hừ! Đại ca xấu!”

Dương Tư Nguyệt chu môi nhỏ lên, một bộ khinh thường vô cùng.

Dương Nguyên Lãng thì làm được đại sự gì đâu kia chứ, không ra bên ngoài cùng đám bạn say sưa nhậu nhẹt thì cũng đến Dạ Hoa Viện trêu hoa ghẹo nguyệt mà thôi, nàng là biết quá rõ ràng mà.

Dương Tư Nguyệt đoán đúng được phân nửa, Dương Nguyên Lãng đúng thật là đã đến Dạ Hoa Viện, tuy nhiên hắn không phải đến nơi này trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là cùng Hạ Uyển đến nơi này làm đại sự.

“Chậc! Không nghĩ đến cô lại đem tài nguyên giấu tại bên trong chiếc bình hoa này?”

Quá nguy hiểm đi, nếu như có tên cuồng đồ nào làm loạn, lỡ may đem chiếc bình hủy đi, vậy chẳng phải là bao nhiêu công sức của cải kiểm trôi theo dòng nước hay sao.

“Ân! Quyển sách này..?”

“Dương Nguyên Lãng! Ngươi đã hứa với ta, sẽ chỉ lấy một ngàn viên Linh Thạch, những thứ khác không thể nào lấy đi!”

Hạ Uyển căm tức nhìn Dương Nguyên Lãng cầm trong tay quyển sách kia.

Đây là át chủ bài của nàng, cũng là tiền vốn mà nàng có thể đông sơn tái khởi, thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ gia, cũng có thể theo đuổi hạnh phúc mà nàng muốn.

“Xẹt!”

“Ngươi..! Ngươi muốn làm gì?”

Hạ Uyển nhìn lưỡi kiếm kề sát cổ của mình không đến một cm nơi này, trong lòng không khỏi có chút lạnh giá.

“Không nhìn rõ sao? Ta là muốn g·iết ngươi!”

“Dương Nguyên Lãng! Không phải vừa rồi ngươi đã thề đọc hay sao?”

“Đúng là ta có thề đọc qua, nhưng ta chưa hề nói sẽ không có g·iết cô!”

Thả người cùng g·iết người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, không thể góp chung một chỗ để nói được.

Dương Nguyên Lãng trong lòng rất là vô sĩ cho ý nghĩ của mình.

“Ngươi..! Ngươi muốn thế nào đây?” Hạ Uyển có chút chán nản.