Nàng cẩn thận nhớ lại, lúc tại nhà chứa củi, Dương Nguyên Lãng có hứa sẽ không có lấy gì khác ngoài một ngàn viên Linh Thạch, nhưng quả thật không hề nói không có g·iết nàng, là nàng đã quá sơ ý.
Cũng nói thêm, Dương Nguyên Lãng này quá vô sĩ.
Cùng một gương mặt, sao nhân phẩm giữa y cùng Dương Nguyên Sinh lại khác xa một trời một vực như thế kia chứ.
Đúng là phí phạm gương mặt quân tử phong độ của Dương Nguyên Sinh mà.
“Xẹt!”
“Đơn giản thôi! Cô tự mình đưa nó qua cho ta, như vậy là được rồi!”
Dương Nguyên Lãng đem chiếc túi không gian nắm qua cho Hạ Uyển, môi khẽ mỉm cười, ý nghĩ không cần nói cũng hiểu.
“Thì ra đây chính là mục đích của ngươi!”
Để nàng tự nguyện giao ra tài nguyên cùng công pháp cho Dương Nguyên Lãng, như vậy lời thề trước đây không còn tính toán gì hết rồi.
Đây là nàng cam tâm tình nguyện đưa cho y, mà không phải là do y c·ướp trong tay của mình đó a.
“Được! Ta có thể giao công pháp cùng tài nguyên cho ngươi, nhưng làm sao ta có thể nắm chắc sau khi ngươi có được thứ mình muốn sẽ bỏ qua cho ta đây?”
Tài nghệ không bằng người ta, nàng cũng đành chịu thua.
Đây nhìn chung cũng là quy tắc của thế giới này, thực lực của ngươi mạnh hơn, có thể làm được những gì ngươi muốn, người yếu ngoài phục tùng ra cũng không thể làm được gì khác.
“Hắc! Cái này cô có thể an tâm! Ta chỉ muốn công pháp cùng tài nguyên, mạng của cô trong mắt của ta không đáng một đồng!”
“Ngươi..!”
Sĩ nhục, đây là sĩ nhục cực lớn.
Nhưng nàng nghĩ lại cũng không sai!
Trong thời loạn thế này, thứ không đáng giá nhất là sinh mệnh, trong mắt cường giả, sinh mệnh của người thường không khác gì cỏ rác.
Trong mắt Dương Nguyên Lãng bây giờ mình rất yếu, là cỏ rác, g·iết hay không cũng không có sao.
“Cầm lấy đi!”
“Khoan đi đã!”
“Thế nào? Ngươi đổi ý, muốn g·iết ta hay sao?”
“Xẹt!”
“Cái này cô cầm đi!”
“Ngươi có ý gì?”
Bên trong Túi Không Gian nàng kiểm tra qua, ngoài Hỗn Nguyên Kinh Công Pháp bí tịch cùng một ngàn viên Linh Thạch bị lấy đi ra, trong đó vẫn còn lại bốn trăm viên Linh Thạch.
Những thứ này không phải Dương Nguyên Lãng muốn cho nàng đó chứ.
Không phải đâu?
Một người tiểu nhân bỉ ổi như Dương Nguyên Lãng, sao có thể trả lại thứ đã c·ướp đi của người khác cho được.
“Cô nghĩ đúng rồi, những tài nguyên đó trả lại cho cô! Nếu như cô muốn, có thể sao chép ra thêm một bản Hỗn Nguyên Kinh này nữa!”
Dương Nguyên Lãng trong lòng thở dài.
Thế giới này đúng là cá lớn nuốt cá bé thật.
Tuy nhiên để hắn đi bắt nạt một cô gái đang rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, hắn cũng có chút không đành lòng.
Thêm nữa không có nhờ Hạ Uyển, hắn cũng không có lấy được Hỗn Nguyên Kinh cùng một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch.
“Cảm ơn! Linh Thạch cùng dược thảo ta nhận, còn Hỗn Nguyên Kinh thì không cần!”
Hạ Uyển trong ánh mắt có đôi chút phức tạp.
Không nghĩ đến Dương Nguyên Lãng lại trả lại Linh Thạch cho nàng.
Số Linh Thạch này đúng thật nàng đang rất cần.
Hỗn Nguyên Kinh tuy là rất mạnh, nhưng tu luyện chậm chạp, cũng hao tổn thời gian rất nhiều, không có tài nguyên, nàng cũng không có dám chắc mình có thể tu hành đến cảnh giới đủ mạnh trước khi bị gia tộc bắt đi liên hôn với Hùng gia không nữa.
“Vậy ta đi trước một bước đây!”
Cô gái này không có chép lại Hỗn Nguyên Kinh, xem ra cô ta đã đem nội dung của bộ công pháp này nhớ vào trong đầu rồi.
“Ân! Còn nữa! Ta còn chưa muốn bại lộ thực lực của mình, vì vậy chuyện này..!”
“Ngươi yên tâm! Ta không phải là người nhiều chuyện..!”
Cũng phải, lòng người hiểm ác, ganh đua không ít, như có thể đem thực lực của mình che giấu đi, làm át chủ bài cũng không tệ.
Hiện tại giả heo ăn hổ cũng không có ít đâu.
Nếu như nàng là Dương Nguyên Lãng, nàng cũng sẽ làm như vậy.
“Nguyên Lãng công tử! Lần sau nhớ đến Dạ Hoa Viện chiếu cố nhiều hơn!”
“Hoa ma ma an tâm! Sau này ta sẽ thường xuyên đến Dạ Hoa Viện nơi này!”
“Vậy đa tạ Nguyên Lãng công tử!”
“Công tử đi thong thả!”
“Hoàng Giai Thượng Phẩm công pháp? Hạ Uyển làm sao có thể có được bộ công pháp này?”
Rời khỏi Di Hoa Viện, trên đường trở về nhà Dương Nguyên Lãng có chút trầm tư.
Bộ Hỗn Nguyên Kinh trong tay của hắn đây là Hoàng Giai Thượng Phẩm công pháp tu luyện.
Bên trong hắn nhìn qua rồi, có thể tu hành đến Tiên Thiên hậu kỳ Hóa Khí Cảnh.
Công pháp mạnh như thế này, chắc chỉ có thể xuất hiện ở Bái Quận mà thôi, mấy tòa thành như Bất Dạ Thành, tuyệt đối là không có.
Hắn nghe nói Thành Chủ của Bất Dạ Thành hiện tại thực lực cao thâm, đã là Tiên Thiên cảnh giới, nhưng công pháp ông ta tu hành, cũng chỉ là Hoàng Giai hạ phẩm.
“Phiền phức chắc chắn là có! Nhưng cũng không lớn!”
Công pháp này liên quan đến những thế lực lớn trên kia, một khi bị truy cứu, hắn cũng khó sống, nhưng để hắn từ bỏ, hắn cũng không có cam tâm.
Nên nhớ đây là Hoàng Giai Thượng Phẩm công pháp, có thể tu luyện đến Tiên Thiên viên mãn cảnh giới, nó cũng có thể đem Chân Khí hỗn loạn của mình trấn áp lại.
Là thứ mà hắn cần nhất hiện nay.
Còn về những thế lực kia, hắn cũng không có sợ, cho hắn chút ít thời gian, hắn cũng không ngán bọn chúng tìm đến hắn phiền toái.
“Oa..! Hu hu..! Phụ thân..!”
“Nguyên Niên..! Ông đừng có dọa tôi mà..!”
“Phụ thân..! Người mau tỉnh lại đi..!”
“Chuyện gì vậy?”
Vừa đến cổng nhà, Dương Nguyên Lãng trong lòng chợt động.
Tu vi của hắn hiện tại đã là cao giai Võ Đạo cường giả, nhãn lực cũng như thính lực vô cùng cao, những âm thanh phát ra từ vài chục mét cũng không thể nào thoát được cảm ứng của hắn.
“Âm thanh của Nguyệt Nha Nhi mấy người! Không ổn! Trong nhà đã xảy đả chuyện!!”
Không chút do dự, Dương Nguyên Lãng lập tức lấy nhanh tốc độ chạy vào bên trong.
Vừa nhìn thấy quang cảnh xung quanh, trong lòng hắn không khỏi trầm xuống.
Bên trong rất nhiều người, đều là người quen, hay nói đúng ra phần lớn đều là thuộc hạ của cha hắn.
Phía trước còn có một chiếc cán.
Trên đó có một người, chỉ cần nhìn qua, nắm cũng đã nhận ra đó là lão cha tiện nghi hiện tại của hắn.
Khác với bình thường khỏe mạnh lực lưỡng, hiện tại Dương Nguyên Niên đang nằm trên cán, gương mặt trắng xám, bên cạnh Hạ Kiều cùng Dương Tư Nguyệt kêu khóc thảm thiết, trong lòng của hắn có dự cảm không được tốt cho lắm.
“Di Nương! Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Nguyên Lãng bình tĩnh hơn mấy người này rất nhiều.
Hắn có chút đau lòng nhìn qua thảm trạng của Dương Nguyên Niên, nhưng để nói hắn đau khổ khóc lóc thảm thiết như Hạ Kiều mấy người là không có khả năng.
Hắn là nam nhi, huống chi hắn cũng không phải thật sự là con của Dương Nguyên Niên, hai người bọn họ chính thức quen nhau mới một tháng mà thôi, trong vòng một tháng qua, Dương Nguyên Niên thường không cho hắn đây chút mặt mũi nào.
Nên tình cảm đôi bên còn kém xa hắn cùng Dương Tư Nguyệt, Dương Nguyên Bảo hai tiểu bất điểm này.
“Nguyên Lãng..! Ngươi đã về..!”
“Hu..hu..! Chuyện này..!”
“Để ta thay đại tẩu nói cho..! Nguyên Lãng! Chúng ta lần này đi săn đụng phải trung giai hung thú Bạch Ngưu, Nguyên Niên đội trưởng vì bảo hộ chúng ta bình an rút lui, nên đã bị Bạch Ngưu đã thương!”
Vừa lên tiếng nói chuyện là Dương Đàn, năm nay bốn mươi lăm tuổi, tu vi Võ Đạo tam trọng cảnh giới, dưới tay của Dương Nguyên Niên làm một tên phó đội trưởng.
Hai người quen nhau đã mấy chục năm, tuy không phải là anh em, nhưng mà tình cảm còn hơn cả anh em nữa.
“Trung Giai Hung Thủ Bạch Ngưu?” Dương Nguyên Lãng nhíu mày.