Dương gia trấn ở Bất Dạ Sơn cũng có thuộc về mình khu vực săn bắn, bên trong khu vực cũng phân cấp rõ ràng.
Thực lực như cha của hắn thuộc về Võ Đạo cấp thấp, cũng chỉ được phân đến những khu vực có cấp thấp h·ung t·hủ sinh sống để săn g·iết mà thôi.
Con yêu thú Bạch Ngưu này hắn cũng nghe nói qua, Trung Giai Hung Thú, thực lực tương đương với lại Võ Đạo tứ trọng đến lục trọng.
Bạch Ngưu có huyết mạch không tệ, sức chiến đấu kinh người, bình thường Võ Đạo lục trọng là không phải đối thủ của nó, thậm chí nghe nói nó còn từ trong tay Võ Đạo thất trọng đánh ngang tay, rồi chuồn đi.
Loại hung thú cấp bá chủ thế này, chạy đến khu vực cấp thấp để mà làm gì?
“Chuyện này?”
“Đàn Thúc! Xin thúc nói ra sự thật, không cần che giấu ta làm cái gì?”
“Haiz! Không phải Bạch Ngưu chạy đến khu vực cấp thấp hung thú tìm chúng ta, mà là chúng ta chạy đến khu vực trung cấp tìm bọn nó!”
Đối diện với ánh mắt của Dương Nguyên Lãng, không hiểu sao Dương Đàn có chút ớn lạnh, không dám trước mặt đối phương nói dối.
“Nguyên nhân gì?”
Chuyện này có chút kỳ lạ.
Lão cha của hắn không phải là người lỗ mãng, lấy thực lực của ông ta cùng mười mấy huynh đệ đi theo, ở khu vực cấp thấp Hung Thú có thể thắng trận thua trận đều đều, nhưng nói chung cũng có ăn.
Nhưng đến trung cấp khu vực vậy thì không xác định được, hay nói đúng hơn là chịu c·hết.
Nơi đó vận khí không tốt, gặp phải một con bình thường trung cấp hung thú, cũng đủ để đem đám người này đánh bại, chứ đừng nói những loại bá chủ như Bạch Ngưu.
“Đây là vì tài nguyên tu hành của Nguyên Sinh cùng Nguyên Sơn mà ra!”
Dương Đàn cũng nói thật.
Dương Nguyên Niên muốn đi khu vực trung cấp săn lấy hung thú cao cấp hơn để bán lấy tiền không phải hắn không có khuyên qua.
Tuy nhiên Dương Nguyên Niên rất là cố chấp, một hai phải săn lấy hung thú cao cấp lấy tiền mua tài nguyên tu hành cho hai người con tại Bất Dạ Học Viện, hắn cũng không có cách.
Ban đầu bổn ý của bọn họ cũng chỉ nghĩ săn g·iết những con cấp thấp hung thú nơi đó mà thôi, ai cũng biết trung cấp khu vực cấp thấp hung thú nhiều gấp mấy lần khu vực cấp thấp.
Với thực lực của bọn họ, dù có gặp phải Trung Giai Hung Thú vừa mới đột phá, bọn họ cũng không sợ, ai mà nghĩ đến lại đụng phải Bạch Ngưu kia chứ.
“Thì ra là vậy?” Dương Nguyên Lãng xem như đã hiểu.
Theo như hắn biết, Dương Nguyên Sinh ở Bất Dạ Học Viện hiện nay tu vi đã đến bình cảnh, bước tiếp theo là phải đột phá Võ Đạo thất trọng rồi.
Nhưng mà Võ Đạo thất trọng sao có thể dễ dàng đột phá như vậy, ở bên trong mộng cảnh kia hắn đã từng trải qua, có người dùng vài chục năm cũng chưa chắc đột phá được.
Dương Nguyên Sinh đúng là thiên tài trăm năm khó gặp của Dương gia trấn, nhưng y đột phá Võ Đạo lục trọng đâu đó chỉ mới mấy tháng mà thôi, giờ đây không lo tích lũy, lại ham đột phá, chỉ sợ là thất bại thảm hại mà thôi.
“Khục..! Khục..!”
“Đàn thúc! Đa tạ thúc đã đưa cha của ta về đây!”
Dương Nguyên Lãng nhìn qua rồi.
Dương Nguyên Niên b·ị t·hương rất nặng, không biết gãy bao nhiêu cái xương sườn, kinh mạch cũng đã đứt gãy rất nhiều.
Loại thương thế này có thể giữ được một hơi xem như kỳ tích rồi.
Còn về tu vi, thôi đừng có mơ mộng nữa.
“Không có gì? Nguyên Niên đại ca cũng vì bảo hộ chúng ta nên mới b·ị t·hương, chuyện này là chúng ta nên làm.!”
“Dương Đàn thúc! Thúc không cần nói như vậy, ân tình này Dương Nguyên Lãng sẽ ghi nhớ!”
Nói đùa gì vậy, lần này lên khu vực trung cấp là do lão già của hắn chủ động dẫn đội, gạt bỏ ý kiến khuyên can của mọi người, ông ta phải bảo vệ mọi người là chuyện đương nhiên, mọi người không quan tâm đến sống c·hết của ông ta cũng dễ hiểu.
Nhưng Dương Đàn không có làm như vậy, còn mạo hiểm đưa lão cha trở về, tình nghĩa này đáng quý biết bao.
“Vậy được rồi! Chúng tôi cũng không làm phiền các ngươi nữa, ta phải đến báo cáo với Trấn trưởng một chuyến đây!”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đội của bọn họ c·hết mất ba người, b·ị t·hương nặng một người, người này còn là Dương Nguyên Niên, đây không phải là chuyện nhỏ đâu.
“Đàn thúc cùng các vị đi thong thả!”
Hắn cũng đúng là không có thời gian mời bọn họ ăn cơm, nhìn bộ mặt ngơ ngác cùng sợ hãi của đám người này, e là chỉ mong rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi trị thương cùng khôi phục tâm lý đi.
“Di Nương! Phụ thân tạm thời không có chuyện gì! Để ta đưa ông ấy vào phòng trước đi!”
“Được! Được! Nghe ngươi sắp xếp!” Hạ Kiều bây giờ mới tỉnh hồn lại.
Chuyện hôm nay đối với nàng mà nói đã kích quá lớn, trong lòng nàng ngoài lo lắng vẫn là lo lắng, không có chủ ý gì.
“Khục..! Khục..!”
“Đại ca! Phụ thân không sao chứ?”
Dương Tư Nguyệt cũng không tốt hơn Hạ Kiều là bao, nàng hiện tại quá nhỏ, tuy có chút khôn vặt, nhưng đối mặt với chuyện cha mình b·ị t·hương nặng, nàng cũng là lo lắng không yên.
“Tư Nguyệt ngoan.! An tâm đi, có đại ca ở đây, phụ thân sẽ không có chuyện gì đâu.!”
Tính mạng đúng là không có chuyện gì thật, nhưng mà từ nay về sau muốn tự hành thì khó khăn lắm, trừ khi là có Tục Mạch Đan kia mới được.
Nhưng Tục Mạch Đan là Tứ Giai Đan Dược, ở Bái Quốc này chưa chắc gì có một viên, dù có xuất hiện, giá cả cũng cực cao, ngay cả những đại gia tộc trên Bái Quận kia cũng chưa chắc mua nổi, huống chi là bọn họ.
“Ân! Ân!”
Dương Tư Nguyệt gật đầu liên tục, nàng trông chừng vị đại ca này không đáng tin, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh ta.
“Lão cha! Người đã đi hết rồi! Ngài có thể mở mắt rồi!”
Đuổi đi Dương Tư Nguyệt đám người, Dương Nguyên Lãng đến bên cạnh Dương Nguyên Niên, nhẹ nhàng nói.
“Nguyên Lãng! Cảm ơn ngươi đã trấn an người nhà!”
Dương Nguyên Niên cũng đã tỉnh lại từ lâu, nhưng hắn là không dám mở mắt ra đối diện với người nhà, những anh em đi theo mình mấy chục năm qua.
Ba mạng người cứ như vậy không có, cũng đều là hắn hại.
Hắn b·ị t·hương nặng như vậy, sau này người nhà không trông cậy vào được, hắn không những không giúp gì, còn là gánh nặng cho bọn họ.
Đáng sợ hơn, từ nay về sau hắn đã là phế nhân, chỉ nằm một chỗ chờ người đến chăm sóc, nghĩ đến những chuyện này. Hắn đã nghĩ đến t·ự t·ử quách cho rồi.
“Lão cha! Không cần lo lắng, còn sống liền còn hy vọng!”
Dương Nguyên Lãng lên tiếng an ủi.
Thế giới này sợ nhất là phế vật không làm được gì, tâm trạng của Dương Nguyên Niên hiện tại, hắn là người rõ ràng hơn ai cả.
“Cảm ơn!”
Dương Nguyên Niên nhắm chặt mắt, hắn cũng hiểu, đây là Dương Nguyên Lãng đang an ủi hắn.
“Lão cha! Ta biết bây giờ trong lòng ngài đang rất khó chịu, cũng muốn t·ự s·át, nhưng ngài cũng nên nghĩ lại, nếu như ngài c·hết, Nguyên Bảo sẽ làm sao? Hạ Di Nương sẽ có kết cục gì?”
“Ngươi...?”
Dương Nguyên Niên trợn mắt lên.
Thằng nhóc này nói vậy, không phải chờ khi hắn c·hết..
“Ấy! Ngài cũng đừng nghi oan cho ta! Ta không phải là người nhẫn tâm như vậy.!”
“Nhưng mà Nguyên Sinh cùng Nguyên Sơn bọn nó sẽ không cho là như vậy, bọn họ sẽ cho Hạ Di Nương là tai tinh, sau đó đuổi hai người ra ngoài..!”
“Ngài cũng biết, ta tuy là đại ca, nhưng thực lực thấp kém, bọn họ sẽ không có nghe lời của ta!”
Dương Nguyên Lãng cười nhạt.
Lão già, ta đem người mà lão quan tâm nhất hiện nay ra uy h·iếp, xem lão còn muốn t·ự s·át nữa hay là không?