Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 10: Hắc Cốt Cao



Chương 10: Hắc Cốt Cao

Lão già, ta đưa người lão quan tâm nhất hiện nay ra uy h·iếp, xem lão còn muốn t·ự s·át nữa hay là không?

“Được rồi! Không cần nói nữa! Ta sẽ không tìm c·ái c·hết!”

Dương Nguyên Niên có chút chán nản.

Hắn biết rõ Dương Nguyên Lãng là đang uy h·iếp hắn, nhưng hắn cũng không làm cách nào được.

Dương Nguyên Sinh cùng Dương Nguyên Sơn trong lòng oán hận Hạ Kiều từ lâu lắm rồi.

Cũng may có hắn trấn áp, bọn nó mới không làm chuyện gì quá phận,một khi hắn không còn, hai người kia chỉ sợ không bao lâu cũng sẽ xuống bên dưới tìm hắn.

Dương Nguyên Bảo năm nay mới có hơn một tuổi mà thôi, thằng bé đó vô tội mà.

“Lão cha! Lần này cha muốn mua thứ gì gửi lên cho Nguyên Sinh đây?”

Hỏa hầu cũng đủ, Dương Nguyên Niên sẽ không có ý định t·ự s·át nữa đâu, hắn cũng bình thản ngồi xem cùng ông ta trò chuyện.

“Nhân Sâm! Một gốc trăm năm Nhâm Sâm!”

Dương Nguyên Niên cũng không giấu.

Hắn nghe nói qua Dương Nguyên Sinh đang muốn trùng kích Võ Đạo thất trọng cảnh giới, cũng biết hiện tại nó không có thấm khá gì, cho nên hắn quyết định liều một phen.

Thứ nhất là giúp con mình trở thành cao giai võ giả, thứ hai cũng nhân cơ hội này hòa hoãn quan hệ giữa nó cùng Hạ Kiều.

Nhưng Nhân Sâm giá cả hiện tại quá cao, phải mấy trăm viên Linh Thạch, nếu mà cứ đi săn tại khu vực cấp thấp, không biết đến khi nào mới có thể gom đủ tiền mua Nhân Sâm cho Dương Nguyên Sinh sử dụng, cho nên hắn mới liều mạng một phen.

Thật không nghĩ đến, tiền hắn không có kiếm được, còn đưa luôn cả bản thân của mình đi vào.

“Lão cha..! Haiz..!”

Dương Nguyên Lãng muốn nói rất nhiều, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Trăm năm Nhân Sâm, không quý bằng cây ba trăm năm nhân sâm trong mộng cảnh của hắn, thế nhưng dựa vào thiên phú tu luyện ưu việt của Dương Nguyên Sinh, chỉ cần tích lũy thêm một đoạn thời gian, đúng thật có thể đột phá được Cao Giai Võ Giả.

Vấn đề là Dương Nguyên Sinh có thật sự cần trợ giúp từ Dương Nguyên Niên hay là không.

Đừng quên, hiện tại Dương Nguyên Sinh đã là Võ Đạo lục trọng cảnh giới, nếu muốn tài nguyên, y có thể tự mình đi kiếm, hiệu quả cũng như thu nhập cao hơn Võ Đạo tam trọng Dương Nguyên Sinh không biết bao nhiêu lần.



Thằng nhóc đó cũng đâu phải là loại con cháu được nuôi trong nhà hoa phòng kín gì đâu.

Ra bên ngoài Bất Dạ Thành, tùy tiện săn ít hung thú, hay bảo hộ thương đoàn cũng có thể kiếm được hàng trăm viên Linh Thạch đó chứ.

“Lão cha! Sau này cha cũng không cần gửi tài nguyên lên cho hai huynh đệ bọn nó nữa!”

Hai tên tiểu tử kia, nói như thế nào đây, bọn nó trong lòng đề phòng Hạ Kiều rất là nặng, luôn cảm thấy lão cha mình bị Hạ Kiều mê thất hồn vía, cô ta tiếp cận lão cha cũng hoàn toàn vì tiền.

Thế cho nên, dù muốn hay không, bọn nó năm ba hôm lại gởi thư về xin tiền trong nhà, mục đích là không để tiền lại cho Hạ Kiều quản.

Nói ra lần này lão cha này ra nông nỗi này, cũng có phần của hai tên tiểu đó.

Không phải bọn nó cần tiền mua cây nhân sâm trăm năm gì đó, lão già này cũng không liều mạng như vậy.

Để xem, khi gặp lại hắn sẽ cho hai tên bất hiếu kia biết tay.

“Ngươi xem ta hiện tại còn có thể gửi tài nguyên lên cho bọn nó được hay sao?”

Dương Nguyên Niên cười khổ một tiếng.

Tình cảnh của hắn bây giờ, có đứng lên được hay không cũng còn khó khăn, chứ đừng có nói đến chuyện ra bên ngoài tìm kiếm tài nguyên tu hành.

"Vậy cũng đúng.!"

Dương Nguyên Lãng không nhìn sắc mặt khó coi của Dương Nguyên Niên, không có tim mà cũng chẳng có phổi lên tiếng đả kích.

“Cốc..! Cốc..! Cốc!”

“Nguyên Lãng! Ta có thể vào bên trong hay không?”

“Di Nương! Ngài vào đi!”

Hạ Kiều này vẫn luôn như vậy, dù trên danh nghĩa đã là chủ mẫu của cái nhà này, nhưng làm việc trước giờ vẫn luôn rụt rè như thế kia.

“Nguyên Lãng! Ông ấy thế nào rồi?”

“Yên tâm! Tính mạng không còn đánh lo!”

Giả c·hết cái gì kia chứ, cùng là người nhà với nhau cả mà.

Dương Nguyên Lãng nhìn qua đang nằm giả c·hết bên cạnh Dương Nguyên Niên, rất là khinh thường.



“Vậy thì tốt! Cảm tạ trời đất!”

“Phải rồi!”

“Nguyên Lãng! Bên ngoài có Dương Lang Phó Trấn Trưởng tìm đến.!”

“Dương Lang Phó Trấn Trưởng! Mời ngài ấy vào! Không để con tự mình ra bên ngoài tiếp đón!”

Đến cũng thật là nhanh, Dương Nguyên Lãng không khỏi cảm khái.

“Nguyên Lãng! Không cần! Ta đã đến!”

Dương Lang đã đi đến bên ngoài gian phòng rồi còn đâu.

“Dương Lang thúc! Xin mời ngài vào bên trong!”

Đạo lý khách đến nhà nên mời vào phòng khách tiếp đón hắn cũng là biết.

Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn, Dương Lang đã chạy đến bên ngoài cửa phòng bệnh, nói rõ cũng không muốn làm mấy cái lễ nghi phiền toái kia.

Thêm nữa hắn cũng hiểu, trong lòng Dương Lang, dù hắn hay Hạ Kiều, đều không có tư cách tiếp chuyện ông ta.

“Nguyên Niên..! Ông ấy thế nào rồi!”

Dù đã được Y Sư thông báo từ trước, nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của Dương Nguyên Niên, hắn cũng không khỏi nhíu mày.

“Thưa Dương Lang thúc! Y Sư nói qua, hiện tại phụ thân không có an nguy đến mạng sống, chỉ là b·ị t·hương quá nặng, xương cốt gãy vỡ nhiều nơi, trong thời gian ngắn khó mà tỉnh lại!”

Như Dương Nguyên Niên thà c·hết không chịu gặp người ngoài,hắn cũng chỉ đành đứng ra nói chuyện mà thôi.

“Haiz! Thật là quá đáng tiếc!”

“Nguyên Lãng! Thứ này giao cho ngươi!”

“Dương Lang thúc! Cái này..!”

Lọ cao màu đen này như hắn đoán không sai là Hắc Cốt Cao thì phải.



Bôi nó lên xương cốt bị gãy, cố định vài ngày liền có thể không sao.

Đây là Thánh Dược chuyên trị xương cốt, giá cả rất là đắc, nghe đâu một lọ như thế này, cũng phải vài trăm miếng Tàn Phiến Linh Thạch, cũng là mấy viên Linh Thạch đồng dạng, nhiều khi có tiền cũng không thể mua, vì nó được các thế lực lớn lũng đoạn mất rồi.

“Dương Lang thúc! Cái này.!”

“Cầm lấy đi! Đây là trải qua chúng ta cùng Trấn Trưởng thương nghị rồi mới đưa ra!”

“Vậy đa tạ Dương Lang thúc.!”

Nói thì nói vậy thôi, nhưng hắn cũng hiểu, để cho Trấn Trưởng đưa ra Hắc Cốt Cao, Dương Lang cũng tốn không ít nước bọt.

“Ân! Cũng không cần như vậy, Nguyên Niên là thuộc hạ dưới tay của ta, tranh thủ chút lợi ích vì hắn cũng là điều nên làm!”

Bên trong Dương gia trấn cũng có lập ra một chi q·uân đ·ội, gọi là Dương gia quân, bên trong được phân ra nhiều Vệ, đứng đầu những Vệ này chính là những người cầm quyền Dương gia trấn như hắn đây.

Dương Nguyên Niên là người bên trong Lang Vệ, nói cách khác y cũng là binh lính của hắn.

“Vâng! Dương thúc.!”

“Được rồi! Hôm nay đến đây thôi, bên trấn có chuyện, ta phải đi trước một bước, Nguyên Niên nhờ vào đại tẩu cùng ngươi chăm sóc!”

“Vâng! Ta đã biết rõ! Đa tạ Dương Lang Phó Trấn Trưởng!”

“Dương thúc! Để ta tiễn ngài..!”

“Ân! Nguyên Lãng! Sau này có dự định gì hay không?”

Vừa đi ra bên ngoài, Dương Lang liền hỏi một câu.

“Dự định..?”

Dương Nguyên Lãng hơi sửng sốt đôi chút nhìn Dương Lang.

Tay Phó Trưởng Trấn này, để mình đưa tiễn ra bên ngoài chính là vì dò hỏi chuyện này hay sao?

“Phải! Hiện tại phụ thân của ngươi đã là như vậy, cái nhà này tương lai phải do ngươi đến gánh vác, ngươi có dự tính gì cho sau này hay không?”

“Dương Lang thúc! Ta muốn gia nhập vào Dương gia quân, xin thúc cho phép!”

“Như vậy cũng tốt, ngày mai ngươi đến Trấn Phủ báo danh, đến lúc đó sẽ có người sắp xếp cho ngươi vào q·uân đ·ội!”

Dương Lang gật gù.

Con kế nhiệm cha cũng là chuyện đương nhiên, tuy nhiên Dương Nguyên Lãng còn chưa tu luyện ra Chân Khí, cái chức đội trưởng của cha y là không thể giao cho y được rồi, chỉ có thể làm từ dưới làm lên.

“Đa tạ Dương Lang thúc!”