Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 11: Lần Nữa Vào Mộng Cảnh!



Chương 11: Lần Nữa Vào Mộng Cảnh!

Gia nhập Dương gia quân, hắn cũng có tính toán của mình.

Cái con Bạch Ngưu kia không phải đánh trọng thương lão cha của hắn hay sao, mình phải tìm nó tính toán sổ sách đi chứ.

“Nguyên Lãng! Ba ngày sau Trấn Trưởng muốn mở đại hội toàn trấn, chắc ngươi cũng có nghe qua đi!”

“Đại hội toàn trấn! Có nghe nói qua!”

Dương Nguyên Lãng gật đầu.

Nghe đồn đâu Dương Thái Thu không muốn làm Trấn Trưởng nữa, ông ta muốn thành lập một gia tộc, gọi là Dương Tộc, tập hợp những gia tộc tai to mặt lớn trong trấn lại lập nên.

Dương Thái Thu là muốn học theo Hạ gia hay Tôn gia bên cạnh, tập trung quyền lực vào tay của mình.

Nhìn xung quanh mười mấy cái thôn trấn, đều đã có gia tộc hùng mạnh quản lý.

Dương gia trấn tuy khá mạnh, nhưng quyền lực khá phân tán, khó tập trung vào một người được, Dương Thái Thu sốt ruột cũng là điều dễ hiểu.

“Dương Lang thúc! Bây giờ gia đình của ta thành ra như vậy, đâu thể lo được nhiều bên ngoài như vậy kia chứ!”

Dương Nguyên Lãng cười nhẹ.

Đại hội toàn trấn nói cho hay chứ thật ra là chỉ những gia đình nào có Võ Đạo cao thủ mới đủ tư cách tham gia, cũng như phát biểu ý kiến của mình, những người khác có đến, cũng chỉ góp vui mà thôi.

Trước đây mấy ngày nhà của hắn cũng có quyền biểu quyết như vậy, nhưng bây giờ cha hắn đã là phế nhân, hắn còn không muốn bại lộ thực lực, cái đại hội này có liên quan gì với hắn đâu.

“Không thể nói như vậy! Tuy hiện tại phụ thân của ngươi đã không được, nhưng mà nhà ngươi vẫn còn Dương Nguyên Sinh cùng Dương Nguyên Sơn, ở trong trấn này không ai dám khinh thường gia đình của ngươi!”

“Ách! Chuyện này a!”

Thì ra nói nửa ngày, đám người này là đánh chủ ý lên Dương Nguyên Sinh.

Nói cũng phải, dù Dương Nguyên Sinh hai người kia có chút mâu thuẫn với gia đình, nhưng bọn họ chỉ giận dỗi bỏ nhà ra đi thôi, cũng không có đoạn tuyệt quan hệ.

Có một người tuổi chưa đến hai mươi đã là Võ Đạo lục trọng, sắp sửa đột phá thất trọng, tương lai tiền đồ vô lượng, ai dám đắc tội với nhà bọn họ đây.

Bây giờ hắn cũng nghĩ thông suốt, lần này lão cha của mình phạm sai lầm lớn như vậy, hại c·hết mấy huynh đệ, theo lý nên xử phạt, chí ít cũng phải thu lại căn nhà mặt tiền đã cấp trước đây.



Nhưng bọn họ không làm như vậy, còn đem Hắc Cốt Cao đến giúp đỡ lão cha nối lại xương, ban đầu hắn nghĩ mãi không rõ, thì ra nguyên nhân ở nơi này, người ta là đang cho Dương Nguyên Sinh kia mặt mũi mà thôi.

“Dương thúc! Ta nghe theo thúc thúc!”

Không hứng thú lắm, chọn lựa thế nào thì mọi người trong lòng đều hiểu rõ, đại hội toàn trấn chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, quyền quyết định xưa nay luôn ở trong tay của cường giả.

Nói thật ai làm tộc trưởng hắn chẳng có quan tâm lắm, có Mộng Đạo Hệ Thống trong tay, tương lai của hắn làm gì bị hạn chế ở cái nơi khỉ ho cò gáy này.

“Tốt.. Tốt!”

Dương Lang gật đầu liên hồi, càng nhìn tên phế vật Dương Nguyên Lãng này càng cảm thấy hợp mắt hơn cả.

Không uổng công hắn làm không ít việc cho nhà bọn họ, sau này cũng nên giữ gìn quan hệ mới được.

“Lão cha! Chuyện chính là như vậy!”

Tiễn Dương Lang đi, Dương Nguyên Lãng vào gặp Dương Nguyên Niên, nói cho ông ta biết một tiếng.

Đại hội toàn trấn trong mắt hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tuy nhiên đối với lại Dương Nguyên Niên hay toàn gia đình này mà nói cũng là đại sự.

“Bây giờ ngươi là chủ nhà rồi, mọi chuyện ngươi cứ tự mình quyết định là được, không cần phải thông báo cho ta!”

“Hắc.!”

Ý gì đây?

Lão già này còn sống nhăn răng thế kia, khi nào đến phiên mình làm chủ nhà rồi hả.

Có làm thì cũng là Dương Nguyên Sinh, tên tiểu tử kia mới là niềm tự hào của ông đó nha, hắn chỉ là một tên phế vật vô dụng mà thôi.

Không được!

Thế này mãi là không được, lão già này đang đánh chủ ý lên hắn đây mà.

Nên nghĩ cách gọi hai tên tiểu tử kia về mới được.

“Nguyên Lãng a! Ngươi cũng biết Nguyên Sinh cùng Nguyên Sơn hiện nay đang ở vào thời kỳ tu hành quan trọng, không nên làm phiền bọn nó, đoạn tuyệt tương lai của bọn nó. Ngươi nghĩ có đúng không?”



Dương Nguyên Niên cáo già thành tinh, làm gì không biết Dương Nguyên Lãng hiện tại trong lòng đang đánh bàn tính gì.

“Hắc! Lão cha! Ngài thật là một người cha tốt của ta đó a!”

Dương Nguyên Lãng nghiến răng nghiến lợi.

Mẹ kiếp, Dương Nguyên Sinh cùng Dương Nguyên Sơn tương lai tươi đẹp là tương lai tươi đẹp, vậy còn Dương Nguyên Lãng hắn thì sao đây, hắn cũng là có con đường riêng của mình cần đi đó a.

“Nguyên Lãng a! Ai bảo ngươi là con trai trưởng đâu, cái nhà này ngươi phải gánh vác rồi.!”

Nhìn thằng con này ăn quả đắng, Dương Nguyên Niên trong lòng cũng có đôi chút vui vẻ, đau đớn cùng tự trách cũng giảm đi không ít.

Nếu như trước đây, hắn là sẽ không bao giờ nói ra những lời này với Dương Nguyên Lãng, nhưng một tháng trở lại đây, tuy Dương Nguyên Lãng vẫn một bộ cà lơ phất phơ.

Nhưng hắn có cảm giác Dương Nguyên Lãng đã thay đổi rất nhiều, còn biết quan tâm đến người khác, hắn cũng an tâm hơn không ít.

Nuối tiếc lớn nhất là thằng bé này thiên phú tu luyện cũng chỉ như vậy.

Đời này của nó chắc chắn cũng giống như hắn hiện nay mà thôi.

Haiz...

“Bỉ ổi!”

Dương Nguyên Lãng không biết những thay đổi trong vòng một tháng nay của mình làm cho Dương Nguyên Niên nảy sinh nghi ngờ.

Hắn trông gương mặt của Dương Nguyên Niên hiện tại thật quá đê tiện đi.

“Lão cha! Ngài nghĩ ngơi đi, ta biết phải làm thế nào rồi.!”

Dương Nguyên Lãng hít sâu một hơi, đè nén tức giận trong lòng.

Hắn phải rời khỏi nơi này ngay lập tức, nêu như không, hắn thật không thể nào nhịn được cho lão già này một trận mất.

“Haiz! Tiểu tử..! Như ngươi vẫn còn là một tên ngu muội vô tri như một tháng trước, ta cũng sẽ không có làm phiền ngươi.!”

Nhìn Dương Nguyên Lãng rời đi khỏi phòng, Dương Nguyên Niên không khỏi thở dài một tiếng, cũng là nhắm mắt lại, không quan tâm nữa.



“Lão già này cũng rất là tinh minh!”

Dương Nguyên Lãng dừng lại bước chân, những lời vừa rồi hắn đều nghe cả.

Hắn nghĩ đến từ khi xuyên qua đến nay, kế thừa ký ức của nguyên chủ, mình đã diễn khá là tròn vai rồi, không ngờ lão già này vẫn có thể nhận ra được thay đổi.

Cũng không biết lão ta có biết được con của lão đã ngỏm rồi hay không nữa.

“Nên đi vào giấc mộng một lần nữa rồi.!”

Dương Nguyên Lãng nhìn lên trời sao, bây giờ đã tám giờ tối, cũng đã phù hợp với điều kiện nhập mộng, đến sáu giờ sáng mai mình có thể thức dậy được rồi.

Thực lực của mình bây giờ ở Dương gia trấn này cũng xem như là một cao thủ, nhưng hắn hiểu quá rõ, thế giới này cực kỳ nguy hiểm, chút ít thực lực của hắn hiện tại, ngay cả Bất Dạ Thành cũng chẳng thể đi ngang được, vẫn là nên tăng cường thực lực lên thôi.

“Hệ thống!”

“Có mặt thưa Túc Chủ!”

“Ta muốn nhập mộng..!”

“Võ Giả cảnh giới một lần nhập mộng cần một trăm điểm Mộng Đạo, phải chăng tiêu hao!”

“Đồng ý!”

Dương Nguyên Lãng không chút do dự ấn nút đồng ý.

Sau khi lấy được một ngàn viên Linh Thạch từ tay của Hạ Uyển, hắn bây giờ đã có một ngàn điểm Mộng Đạo, nhập mộng mười lần cũng không thành vấn đề.

Có điều Dương Nguyên Lãng không quan sát hay để ý kỹ âm thanh của Hệ Thống cho lắm.

“Mộng Đạo sẽ khởi động trong thời gian ba giây nữa, mời Túc Chủ chuẩn bị sẵn sàng..!”

“Ba.. Hai.. Một..!”

“Bắt đầu..!”

“Ong.!”

...

Thần Hoang Cổ Địa! Liên Hoa Thành!

“Đây là đâu vậy?”