Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 12: Cũng Đủ Thâm Độc



Chương 12: Cũng Đủ Thâm Độc

Thần Hoang Cổ Địa! Liên Hoa Thành!

“Đây là đâu vậy?”

Một trận đầu óc quay cuồng sau, Dương Nguyên Lãng giật mình tỉnh lại, đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút.

“Ấy..! Đầu của ta..!”

Dương Nguyên Lãng ôm đầu.

Có điều lần này hắn không hề ngạc nhiên, lần trước khi vào Mộng Cảnh, hắn cũng trải qua cơn đau đầu như thế này.

Chờ cho tiếp nhận thân phận ký ức của người này, cơn đau đầu của hắn liền sẽ trôi qua nhanh thôi.

“Không phải chứ..? Lại là Dương gia?”

Tiếp nhận ký ức một hồi, Dương Nguyên Lãng triệt để không còn gì để nói.

Hắn cứ nghĩ Mộng Đạo Hệ Thống sẽ đưa hắn đến một thế giới khác, không nghĩ đến vẫn là Thần Hoang Cổ Địa.

Thần Hoang Cổ Địa thì cũng thôi đi, còn phải để hắn làm người Dương gia, trước đó hắn đã ở nơi này suốt mười năm trời làm trâu làm ngựa cho Dương gia đó nha.

“Hắc! Như vậy cũng tốt! Dương Chí, ân oán của chúng ta cũng nên thanh toán rồi!”

Dương Nguyên Lãng cười gằn một tiếng.

Dù trước đó chỉ là mơ, nhưng hình ảnh quá chân thật, là hắn đã ở bên trong giấc mộng suốt mười năm chứ không phải chơi.

Hắn sẽ không thể nào quên được tên Dương Chí kia bán đứng hắn như thế nào, nụ cười đắt ý cùng thâm độc kia, hắn chưa bao giờ quên.

Bây giờ thì tốt rồi, thân phận hiện tại của hắn là Dương Nghị, chính là cái tên thanh niên đã bị Dương Chí tráo đổi Đan Dược chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma, cũng là đến lúc nên thanh toán với y rồi.

“Két.!”

“Nghị nhi! Con đã tỉnh..! Con không có sao chứ!”

Dương Tĩnh sau khi nghe được bên trong phòng có tiếng động, ngay lập tức chạy đi vào bên trong.

“Ta..!"

"Phụ thân! Ta không có sao?”



Nhìn người đàn ông trước mắt này, Dương Nguyên Lãng không hề có một tia hảo cảm.

Dương Tĩnh!

Dương gia đại trưởng lão, tính tình tàn bạo bất nhân, xem mạng người như là cỏ rác.

Đặt biệt những người có thân phận hạ nhân như hắn trước đây.

Chỉ cần thấy người nào không hợp mắt, liền sẽ đ·ánh c·hết đem cho chó săn ăn, người bên trong Dương gia căm hận Dương Tĩnh không thôi.

Cũng là sợ hãi người này khôn xiết.

Nghe đâu gần đây ông ta còn đang ngấp nghé vị trí tộc trưởng, kéo bè kéo phái, hơn một nửa trưởng lão bên trong Dương gia đã quay sang ủng hộ ông ta rồi.

“Không sao thì tốt! Không sao thì tốt!”

Dương Tĩnh ánh mắt cực kỳ vui mừng.

Dương Nghị là con trai của hắn, là người kế thừa của hắn trong tương lai, hắn tuy khắc nghiệt với tất cả mọi người, tuy nhiên đối với đứa con này là một ngoại lệ.

“Đa tạ phụ thân!”

Dương Nguyên Lãng trong lòng tuy chán ghét hạng người như Dương Nghị, nhưng không để lộ ra bên ngoài, mười năm lăn lộn bên trong Dương gia, chịu đủ ấm lạnh, bản lĩnh đóng kịch hắn vẫn là có.

Nếu lần này hắn đã xuyên qua thân thể của Dương Nghị, vậy cũng nên diễn cho tốt, dù sao theo như Hệ Thống quy tắc, thân thể này cao lắm cũng chỉ có mười năm có thể sống được mà thôi.

“Nghị nhi! Lần này ta đến đây là để nói cho con biết một tin tức tốt!”

“Phụ thân! Là tin tức gì?”

“Người mà tráo đổi Đan Dược của con đã điều tra ra!”

“Tráo đổi Đan Dược?”

Nói như vậy hắn liền tiếp nhận thời gian không hề sai biệt trước khi mình nhảy núi t·ự s·át rồi.

“Đúng vậy! Người này tên Dương Nghiệp Khôi, là một tên hộ vệ nhỏ bên trong Dương gia!”

Dương Tĩnh ánh mắt lộ ra vệt sát ý nồng đậm.

Một tên gia nô mà thôi, cũng dám đánh chủ ý lên chủ tử của mình, đúng là tội đáng c·hết muôn ngàn lần mà.



“Phụ thân! Vậy..!”

Nếu như là vậy, kế hoạch của tên Dương Chí kia đã thành công, đem tất cả tội lỗi đỗ lên người của hắn, y thì có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật rồi.

“Hắn đ·ã c·hết.!”

“Xẹt..! Cộp.!”

Một chiếc đầu lâu từ bên trong tay áo của Dương Tĩnh bay ra, nằm ngay ngắn trước mắt của Dương Nguyên Lãng, trông thấy cảnh này, hắn nắm chặt nắm đấm, móng tay thậm chí đâm sâu vào da thịt.

Dương Nghiệp Khôi dù sao cũng chính là bản thân hắn hóa thân trong suốt mười năm trời, giờ đây lại tận mắt nhìn thấy thủ cấp của y, hắn có cảm giác như bản thân mình bị g·iết đi một dạng.

“Bộp.! Xẹt!”

Dương Tĩnh phất tay lên, đem chiếc thủ cấp của Dương Nghiệp Khôi hủy đi thành cám bụi.

Nhìn biểu hiện của con trai hắn, hắn là biết đối với tên tiểu tử đã hại mình chút nữa tẩu hỏa nhập ma oán hận biết bao nhiêu.

“Hừ! Cũng còn tốt lần này hắn đã nhảy núi t·ự s·át, nếu như không, rơi vào tay của ta, ta sẽ cho hắn biết được có thể được c·hết cũng là một điều xa xỉ!”

“Phụ thân! Là ai đưa t·hi t·hể của Dương Nghiệp Khôi trở về!”

“Là Dương Chí! Đây cũng là một người tốt, lần này vì vây bắt Dương Nghiệp Khôi, toàn đội của y đã bị Dương Nghiệp Khôi g·iết c·hết hết, người này rất là không tệ!”

“C·hết hết sao?”

Dương Chí này cũng đủ tàn độc, đám người kia cũng chưa chắc gì nghe được những lời hai người bọn họ đối đáp, vậy mà tên đó cũng không tha, lòng dạ này thật đủ thâm độc.

“Phụ thân! Đã mọi người đều c·hết hết, vậy tên Dương Chí đó còn cần sống nữa để mà làm gì!”

“Ý của con là!”

“Hừ! Con nghe nói qua, Dương Chí cùng Dương Nghiệp Khôi là bằng hữu, bây giờ bằng hữu của y đ·ã c·hết, y sống trên đời này để mà làm cái gì?”

Vốn dĩ Dương Nguyên Lãng cũng nghĩ chờ một thời gian nữa mình tu vi cao chút sẽ đi tìm Dương Chí, tự tay báo thù.

Nhưng mà những hành động của Dương Chí cũng đã làm cho hắn lạnh mình.

Người này là một kiêu hùng, lạnh lùng cùng tàn nhẫn không thua Dương Tĩnh chút nào cả, không thể để y tiếp tục sống, không thì biến số nhiều lắm.

“Tốt! Chuyện này ta sẽ cho người đi làm!”



Dương Tĩnh hết sức hài lòng nhìn thằng con của mình.

Lòng dạ như vậy mới có thể làm đại sự được kia chứ, bây giờ Dương Nghị đã trưởng thành, có phong cách làm việc giống như hắn, tương lai hắn có người kế nghiệp rồi.

Chỉ là có hơi đáng tiếc, thiên phú tu luyện của nó có hơi kém, thành tựu sau này chỉ sợ không được cao cho lắm.

Nhưng không sao, chỉ là thiên phú thôi mà, hắn sẽ nghĩ mọi biện pháp để tăng lên, thế gian này thiên tài địa bảo tăng lên thiên phú cũng không hề ít.

“Phụ thân! Con muốn ngài đem tên Dương Chí kia đến gặp con!”

“Chuyện này không có khó khăn gì!”

Một tên Võ Đạo sâu kiến mà thôi, đối phó với y không cần dùng nhiều sức.

.....

Liên Hoàng Sơn!

“Các vị có ý gì?”

Dương Chí hơi cau mày, đám người Dương gia này đến không có chút thiện cảm thì phải.

Hiện tại ai mà không biết hắn là người có công với Đại Trưởng Lão, không, phải là Tộc trưởng mới đúng, những tên không có mắt này làm sao vậy kìa.

“Dương Chí! Đi theo ta một chuyến đi, Thiếu Tộc Trưởng có chuyện cần tìm ngươi!”

Dương Kiêm nhàn nhạt lên tiếng.

Lấy hắn Tiên Thiên Ngự Khí cường giả, đi bắt một tên tiểu bối chỉ là Võ Đạo sâu kiến, đúng là có chút mất thể diện, nhưng ai bảo đây là mệnh lệnh của Thiếu Tộc Trưởng đâu, hắn phải chấp hành thôi.

“Thiếu Tộc Trưởng! Dương Nghị?”

Hỏng rồi, rất nhiều khả năng tên Dương Nghị kia đã điều tra ra, người đứng sau tráo đổi Đan Dược của y là hắn chứ không phải Dương Nghiệp Khôi.

Hắn làm việc cũng đủ cẩn thận, thế nhưng hắn cũng biết được, trên đời này không có bức tường nào mà không có hở gió.

“Biết là tốt rồi! Nhanh chóng theo ta về đi thôi!”

“Ong..! Ong!”

Dương Kiêm một trảo đưa ra, Linh Lực trong cơ thể cuồn cuộn như trường giang đại hải, trải công ngưng thực, sức mạnh vô biên.

Đừng nói Dương Chí chỉ là Võ Đạo cảnh giới, dù y có là Tiên Thiên Dẫn Khí Cảnh, cũng không có khả năng thoát được.

“Ong..! Ầm ầm!”

“Ân! Phốc!”