Đừng nói Dương Chí chỉ là Võ Đạo cảnh giới, dù y có là Tiên Thiên Dẫn Khí Cảnh, cũng không có khả năng thoát được.
“Ong..! Ầm ầm!”
“Ân! Phốc!”
“Luyện Kiếm Tam Thần Trãm! Là người của Luyện Kiếm Tông?”
Dương Kiêm nhìn cánh tay trái của mình đã biến mất không còn, ánh mắt bên trong chứa đầy sự sợ hãi.
“Không biết là vị đại nhân nào của thượng tông đã đến, Dương Kiêm vừa rồi đắc tội, xin đại nhân tha tội!”
Dù người bị trọng thương là Dương Kiêm, tuy nhiên hắn không hề có một chút trách cứ hay oán hận nào, đơn giản vì đối phương là người của Luyện Kiếm Tông.
Luyện Kiếm Tông, siêu cấp tông môn đứng đầu tại Hàn Liên Vực, quản lý mấy trăm cái quốc gia, Liên Hoa Thành thuộc về Vạn Liên Vương Quốc, cũng nằm trong vòng phạm vi thế lực của Luyện Kiếm Tông.
Nghe nói bên trong Luyện Kiếm Tông, có Luyện Thần cường giả tọa trấn, mà không chỉ là một người thôi đâu.
Ở Hàn Liên Vực này muốn tìm được thế lực có thể cùng Luyện Kiếm Tông phân cao thấp, dường như không có tồn tại thì phải.
“Xẹt.!”
“Bái kiến Hoàng sư tỷ!”
Nhìn thấy cô gái áo vàng xuất hiện, Dương Chí ngay lập tức chạy lại, tư thái thả xuống rất là thấp.
“Ân!”
“Ngươi là người của Dương gia Liên Hoa Thành đúng không?”
“Vâng..! Vâng!”
“Về nói với lại người phía sau của các ngươi, Dương Chí hiện nay do Hoàng Sam ta bảo hộ, nếu như không phục, cứ đến Luyện Kiếm Tông tìm ta!”
Hoàng Sam lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo.
Thần thái cao cao tại thượng.
Trong mắt của nàng, đám người ở Liên Hoa Thành hay xa hơn là Vạn Liên Vương Quốc cũng không đặt trong mắt của nàng.
Như nàng không vui, lật tay liền có thể tiêu diệt.
“Không dám! Tiểu nhân không dám!”
Dương Kiêm trong lòng lạnh hơn phân nữa.
Hoàng Sam!
Đây không phải là Chân Truyền Đệ Tử của Luyện Kiếm Tông hay là sao.
Thực lực của cô ta nghe đồn đâu đã là Thần Tàng cảnh giới, ngoài ra cô ta còn có thêm một thân phận nữa đó là con gái của Tông Chủ Luyện Kiếm Tông.
Nhiều tầng thân phận như vậy, đừng nói là Dương gia, dù cho có là Vạn Hoa Vương Triều cường giả đến đây, cũng không dám đối với Hoàng Sam thế nào.
...
“Hoàng Sam sao?”
Dương Nguyên Lãng nhắm mắt lại.
Thân phận hiện nay của hắn là Thiếu Tộc Trưởng của Dương gia, đệ nhất thế gia tại Liên Hoa Thành, ánh mắt cùng cách cục đương nhiên là cao hơn khi còn là Dương Nghiệp Khôi gấp mấy lần.
“Vâng! Thiếu Tộc Trưởng!”
Dương Kiêm lau nhẹ mồ hôi.
Có thể về lại gia tộc hội báo công việc cho Dương Nguyên Lãng, đến bây giờ hắn vẫn còn chưa thể nào tin tưởng được.
“Mẹ kiếp cái tên Dương Chí!”
Dương Nguyên Lãng không khỏi tức giận mắng mỏ một tiếng.
Tâm trí tàn nhẫn hơn người thì cũng thôi đi, vì sao còn gặp được hậu trường cứng rắn như vậy.
Nếu tên đó là người của Hoàng Sam, vậy muốn g·iết y sau này khó khăn cực lớn đây.
Cũng không hiểu nổi, một đại nhân vật như Hoàng Sam, làm gì lại để mắt đến một con kiến hôi như Dương Chí, tên đó năm nay cũng gần bốn mươi rồi còn đâu.
Không lẽ khẩu vị của cô ta nặng như vậy.
“Nghị Nhi! Chuyện đã như vậy, tiếp theo con muốn làm gì?”
Dương Tĩnh trầm ngâm lên tiếng.
Luyện Kiếm Tông hắn là không dám đắc tội, dù bây giờ hắn là Thượng Vị Tông Sư cường giả tối đỉnh, nhưng trong mắt của những môn phái đó, hắn chỉ như những con sâu cái kiến mà thôi.
Nói không đâu xa, chỉ cần Hoàng Sam đó muốn, một chiêu liền có thể đem trọn cái Dương gia hủy đi.
Dương Chí hiện tại có Hoàng Sam bảo hộ, hắn cũng không nguyện ý đắc tội.
“Phụ thân! Bằng mọi giá chúng ta phải tiêu diệt cho bằng được Dương Chí!”
Dương Nguyên Lãng nhàn nhạt lên tiếng.
“Tại sao?”
Theo như hắn thấy, mâu thuẫn của bọn họ cùng Dương Chí cũng không lớn, không đến mức không c·hết không thôi, bây giờ mình thu tay đôi bên vẫn có thể giảng hòa mới là hợp lý.
“Phụ thân! Con đã điều tra qua, người mà đánh tráo Đan Dược làm cho con tẩu hỏa nhập ma không phải là Dương Nghiệp Khôi, mà là Dương Chí!” Dương Nguyên Lãng nhàn nhạt lên tiếng.
“Có chuyện này hay sao?”
Dương Tĩnh gương mặt thoáng chốc âm trầm lại.
Dương Nghị chính là nghịch lân của hắn, lần đó Dương Nghị tẩu hỏa nhập ma, không phải có thủ đoạn ở sau giờ này nó đã thân tàn ma dại mất rồi.
“Chuyện thế này nếu chưa điều tra rõ, con sẽ không dám nói bậy đâu!”
Theo sau, Dương Nguyên Lãng đưa một cái Ngọc Giản cho Dương Tĩnh xem qua.
Như Dương Chí đã từng nghĩ qua, y làm việc dù cẩn thận đến đâu, cũng sẽ có sơ hở.
Tin tức bên trong là hắn cho người bắt tên thủ hạ thân cận nhất bên cạnh Dương Chí để biết được.
“Vậy con muốn làm thế nào?”
Ánh mắt của Dương Tĩnh giờ đây đã sát ý dạt dào.
Dám làm tổn thương con của hắn, dù có là con của ông trời, hắn cũng không tha.
Nói nữa qua những việc làm mà Dương Chí đã làm, hắn cũng hiểu đây là một người tâm địa độc ác, một khi thành tựu, y sẽ không bao giờ bỏ qua cho Dương gia bọn họ.
“Phụ thân! Gửi thư lên Luyện Kiếm Tông cho tỷ tỷ của con, nói rõ sự tình, nhờ tỷ ấy ra tay giải quyết Dương Chí kia đi!”
Dương Nguyên Lãng cũng đã nghĩ biện pháp xử lý.
Nhà của hắn ở Vạn Hoa Vương Triều không tính là gì, tuy nhiên lại có một thiên chi kiêu nữ là Dương Ngọc Hoàn.
Đây là thiên tài trăm năm hiếm thấy của Dương gia, tam phẩm cao giai thiên phú, tuổi còn trẻ cũng đã là Thần Tàng Nhị Chuyển cường giả, cô ta cũng là Chân Truyền Đệ Tử của Luyện Kiếm Tông.
Ngoài ra còn là vị hôn thê của Thiếu Tông Chủ Luyện Kiếm Tông, luận thực lực, địa vị tuyệt đối không hề thua kém gì Hoàng Sam cả.
Nói ra Hoàng Sam đó không có ra tay đem Dương Kiêm tiêu diệt, cũng là nghĩ đến Dương gia là nhà mẹ đẻ của Dương Ngọc Hoàn mà thôi.
“Được! Chuyện này cứ làm theo ý của con đi!”
Dương Tĩnh không có phản đối làm gì, khi nhắc đến Dương Ngọc Hoàn, trong lòng của hắn cũng có từng tia kiêu ngạo.
Hắn có thể ngang tàng bá đạo ở Dương gia, đem tộc trưởng cùng chi mạch của y tiêu diệt, độc chiếm Dương gia mà không có người phản đối, tất cả đều là dựa vào hắn có một người con gái tốt.
Tiếc là nó lại không phải là con trai, chứ nếu không...
“Nghị Nhi! Chuyện của Dương Chí bây giờ đã giải quyết xong, con có dự tính gì không?”
“Phụ thân! Con dự định để Dương gia chúng ta thống nhất Liên Hoa Thành!”
Dương Nguyên Lãng đã tính toán thật tốt.
Hắn biết quá rõ mình sẽ không sống với thân phận của Dương Nghị này được bao lâu nữa đâu.
Trong thời gian này, hắn phải tận dụng mọi khả năng tăng lên thực lực của bản thân mình.
Mà tăng lên thực lực thì phải có tài nguyên thì mới được, Dương gia bây giờ cũng mạnh, nhưng còn chưa đủ, hắn muốn Dương gia mở rộng hơn nữa, chỉ như vậy mới có càng nhiều tài nguyên cung cấp cho hắn tu hành.
“Nghị Nhi! Làm vậy có phải quá nhanh hay không?”
Dương Tĩnh có chút lo ngại.
Liên Hoa Thành nơi đây có ba đại gia tộc, trên còn có Quận Thủ, Liên Hoa Quận cũng là quận lớn của Vạn Hoa Vương Triều, nếu như bên mình một nhà độc đại, bọn họ sợ là không vui vẻ cho lắm.
“Phụ thân! Tu luyện giới là như vậy, chúng ta không đi tranh giành, liền sẽ bị đào thải, nếu không tự mình cường đại, trước sau gì cũng làm thức ăn cho kẻ khác mà thôi!”
Dương Nguyên Lãng tiếp tục đầu độc.
Việc gây thù chuốc oán như thế này, nếu trước đây hắn không làm, nhưng giờ đã khác, hắn chỉ cần tài nguyên.
Còn Dương gia đắc tội với nhiều người, bị người diệt vong, liên quan gì đến hắn, nói sao đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại sẽ không còn gì nữa.