Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 105: Hắn ra tay quá nhanh, không đến mấy giây.



Chương 105: Hắn ra tay quá nhanh, không đến mấy giây.

Hắn ra tay quá nhanh, không đến mấy giây, mấy chục người của Kế Khoa đã b·ị đ·ánh nằm xuống bên dưới đất, không cử động gì nổi.

“Ực! Cái này?”

Vân Tu, Bộc Yên Yên đám người đứng xem một màn này không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hai mươi người kia đều là được tuyển chọn hẳn hoi, tu vi thấp nhất cũng là Hậu Thiên trung kỳ, cao nhất lên đến Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, vậy mà lại bị Lý Trường Sinh đánh bại một cách nhẹ nhàng như thế kia.

Không có một chút sức phản kháng gì cả.

Chút ít phản kháng cũng không có.

Mấu chốt chính là bọn họ không hề cảm nhận linh lực hay chân nguyên phát ra từ trên người của Lý Trường Sinh.

Nói như vậy có nghĩa là Lý Trường Sinh này đánh bại hai mươi cao thủ hôn vệ chỉ toàn dựa vào nhục thân của mình mà thôi.

Tên này làm sao có thể làm được vậy kìa.

“Lý Trường Sinh ...! Ngươi..! Ngươi muốn làm gì?”

Kế Khoa lên tiếng.

Giọng run run từng hồi.

Hắn cũng còn chưa phát hiện ra mình sao lại run rẩy như thế này.

“Làm gì? Ngươi thử nghĩ xem, nếu ta dùng thêm chút sức, thì sẽ thế nào?”

“Dừng tay! Ngươi không thể g·iết ta!”

Kế Khoa thật sự sợ hãi.

Cổ của hắn đang nằm trong tay của Lý Trường Sinh, một khi Lý Trường Sinh mà dùng sức, hắn thật sự phải c·hết không nghi ngờ.

“Đi thôi!”

Dương Nguyên Lãng không muốn nhiều lời với lại Kế Khoa này làm gì, một tay xách Kế Khoa như xách con gà con, một tay nắm lấy tay của Băng Nhi, chạy nhanh ra khỏi Bạch Nhật Thành.

Bộc Yên Yên đám người còn kh·iếp sợ thực lực của Dương Nguyên Lãng nên cũng không dám làm gì, chờ cho Dương Nguyên Lãng rời đi bọn họ mới phản ứng lại, một bên thông báo cho người trong tộc biết, còn lại nhanh chóng đuổi theo.

“Xẹt!”

“Đây là địa điểm mà mình rơi xuống mấy ngày trước!”

“Ân! Đúng vậy!”



Băng Nhi vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì thực lực mà Dương Nguyên Lãng thể hiện ra.

Nàng vẫn luôn nghĩ người mình cứu về chỉ là một người thợ săn lạc đường rơi xuống Dị Nhật Cốc, bây giờ nhìn lại có vẻ như không giống lắm.

“Vách đá thật cao, cũng thật là trơn tru! “

Bốn phía Dị Nhật Cốc đâu đâu cũng là như thế, đều có những vách đã cao hàng chục cây số bao phủ lại, cái nơi thung lũng này không khác gì một nhà tù tự nhiên cả.

“Kế Khoa! Bình thường các ngươi làm sao rời khỏi nơi này?”

Theo như hắn biết, muốn rời khỏi nơi này, tu vi đạt đến Tiên Thiên cảnh liền có thể nương theo vách đá đi lên trên kia được rồi.

Huống hồ hắn còn nghe qua, Bạch Nhật Tộc hay Hắc Nhật Tộc đều có Luyện Thần Cảnh cường giả, bọn họ sẽ không thể ở lại nơi này cả một đời đi.

“Chúng tôi chưa hề rời đi Dị Nhật Cốc!”

Kế Khoa thành thật trả lời.

“Không phải chúng tôi không muốn, mà là không thể!"

"Bên trên Dị Nhật Cốc kia chính là Thần Hoang Sâm Lâm, yêu thú mạnh hơn Luyện Thần Cảnh quá nhiều, nếu như rời khỏi Dị Nhật Cốc, liền sẽ bị Yêu Thú t·ấn c·ông!”

Sợ Dương Nguyên Lãng tức giận, Kế Khoa giải thích.

Ai lại muốn bị cầm tù ở một nơi như thế này cả đời kia chứ.

Đặc biệt là những người có tu vi trên Tiên Thiên cảnh trở lên, bọn họ khát vọng tự do, mong muốn ra bên ngoài nhìn xem trời đất thế nào.

Tiếc là không có người nào rời khỏi Dị Nhật Cốc mà có thể quay lại được cả.

Trước có mấy vị Luyện Thần Cảnh không tin tà, muốn rời đi Dị Nhật Cốc một phen, kết quả cuối cùng liền làm mồi cho Yêu Thú, không người nào trở lại cả.

“Ta cứ nghĩ làm lạ sao ở nơi này các ngươi lại biến thái như vậy, thì ra..!”

Bị giam cầm thời gian dài ở một nơi, phàm là người nào cũng sẽ không chịu nổi, tính tình biến hóa cũng là điều đương nhiên.

Chỉ có Băng Nhi của hắn, cô gái này vẫn luôn giữ được sự lương thiện vốn có của bản thân mình.

“Lý Trường Sinh! Lý đại nhân! Những gì cần nói ta điều đã nói cả rồi, ngài có thể thả ta rời đi được không?”

“Ngươi không cho ta là nội gián của Hắc Nhật Tộc nữa sao?”

“Không! Không có! Là ta mỡ heo che mờ trái tim nên mới cho ngài là người của Hắc Nhật Tộc, thật ra ta biết rõ ngài không phải!”

Mạng nhỏ trong tay đối phương, hắn đâu dám nói dối nữa kia chứ.

Muốn trả thù, cũng phải chờ đợi sau khi mình đạt được tự do rồi mới tính đi.



“Tốt lắm! Ngươi có thể đi..!”

“Đa..! A..!"

"Phốc..!”

“Ngươi.!”

Kế Khoa trợn mắt nhìn Dương Nguyên Lãng.

Không phải là thằng chó c·hết này đồng ý thả mình đi rồi hay là sao?

Tại sao lại ra tay với mình lần nữa thế này.

Tên này không giữ lời hứa.

"A... Không!"

Hắn còn chưa sống đủ.

Hắn còn chưa có trả lại mối thù hôm nay Dương Nguyên Lãng nợ hắn.

Hắn không thể c·hết a.

Chỉ là đáng tiếc.

“Là ta nói ngươi đi xuống âm tào địa phủ a.!’’

Dương Nguyên Lãng đem t·hi t·hể của Kế Khoa buông xuống.

Mười mấy năm qua, Băng Nhi đã chịu không ít bao nhiêu thống khổ từ tay của Kế Khoa, hắn làm sao có thể để cho Kế Khoa rời đi cho được.

Tiếc là thực lực hiện tại của hắn không đủ, nếu không hắn liền đem toàn bộ Bạch Nhật Tộc này tiêu diệt luôn rồi.

“Trường Sinh! Anh!”

“Băng Nhi! Ta đưa nàng lên trước một đoạn, đứng vững nơi đó chờ ta một lát.!”

Dương Nguyên Lãng đưa hai cây chủy thủ mà hắn c·ướp được từ đám người Kế Khoa cho Băng Nhi.

“Xẹt! Vèo!”

Cũng không chờ Băng Nhi đáp lại, hắn khẽ dùng sức một chút, Băng Nhi như là một t·ên l·ửa bay v·út lên trời cao.



“Ầm ầm!”

“Đạp..! Đạp!”

“Ngươi chắc là Kế gia lão tổ, Kế Khả Quang phải không?”

Dương Nguyên Lãng lùi lại phía sau mấy bước.

Đối phương dùng chân nguyên thi triển ra võ học từ xa công kích, hắn bây giờ đúng là không có cách đối phó.

“Nhóc con! Biết ta là lão tổ của Kế gia, vậy mà còn dám ra tay với người thừa kế của Kế gia, ngươi biết mình tội gì hay không?”

Kế Khải Quang không vui không buồn lên tiếng.

Một tên ăn chơi lêu lổng mà thôi, không có làm cho hắn chú ý.

Chỉ có điều Lý Trường Sinh này dù biết ở Kế gia vẫn còn một Luyện Thần Cảnh cường giả như hắn, lại vẫn cứ ra tay, đây chính là không nể mặt mũi của hắn, là trắng trợn khiêu khích hắn nha.

“Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”

“Ngươi là ai?”

Kế Khải Quang hơi khựng người một chút.

Dị Nhật Cốc chỉ có bao nhiêu lớn thế kia, đa phần cao thủ hắn điều biết qua.

Còn trẻ như Dương Nguyên Lãng, có thực lực như thế kia, hắn đúng là không nhận ra đối phương.

“Ong! Ầm!”

Dương Nguyên Lãng thừa lúc Kế Khải Quang dừng lại lại nghĩ, liền dùng sức bản thân, đem một khối đá nặng hơn ngàn tấn đưa lên, dùng hết sức quăng về phía của Kế Khải Quang.

“Trò mèo!”

“Nhật Quang Thủ! Phá!”

“Ầm ầm!”

Man lực tuy mạnh, nhưng mà Kế Khải Quang là Luyện Thần Cảnh cường giả, không xem nó vào đâu, chỉ một chưởng tung ra đã đem khối đá kia đánh chia năm xẻ bảy mất rồi.

“Người đâu?”

Kế Khải Quang nhìn lên phía trên không trung, có đôi chút trầm mặc.

Không cần nghĩ cũng hiểu, Dương Nguyên Lãng nhân lúc hắn ra tay đem khối đá kia đánh ta đã nhảy lên phía trên kia, rời khỏi nơi này.

Tên nhóc con kia dám làm như vậy, nhưng hắn lại không dám.

Bên trên đó là thiên hạ của Yêu Thú, chỉ lơ là đôi chút, hắn liền sẽ làm mồi cho Yêu Thú ngay, hắn không dám mạo hiểm.

“Trường Sinh! Đây là thế giới bên ngoài hay sao?”

Ở trên lưng của Dương Nguyên Lãng, Băng Nhi hết nhìn xuống bên dưới sâu không thấy đáy Dị Nhật Cốc, lại đưa mắt nhìn xung quanh cây cối bao la bát ngát.