Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 104: Ra tay trấn áp



Chương 104: Ra tay trấn áp

Chương 104:

“Chuyện đã như thế này, có lo lắng cũng không có ý nghĩa, với lại anh hứa với em, chỉ cần một ngày anh còn sống, nhất định sẽ bảo vệ cho em một thế bình an!”

“Được! Em tin tưởng anh!”

Băng Nhi mỉm cười, chủ động hôn lấy Dương Nguyên Lãng.

Dương Nguyên Lãng nói rất đúng, chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận cũng không còn kịp nữa, Kế Khoa tên kia một khi biết được tin tức, sẽ không bao giờ bỏ qua cho hai người bọn họ.

Mặc xác nó đi, dù cho ngày mai có sóng gió ngập trời, thậm chí phải c·hết ngay tức khắc, giờ phút này, nàng cũng nên hoàn thành giấc mộng của bản thân, trở thành một người vợ thực sự, hoàn thành đêm động phòng hoa chúc lúc này.

Sáng sớm hôm sau.

Bên trong gian phòng củ nát của Băng Nhi vẫn bình yên không có chuyện gì xảy ra, nhưng bên ngoài thì đã tụ tập rất là nhiều người.

Không có cách nào, Băng Nhi tại Bạch Nhật Tộc danh khí cũng không hề nhỏ chút nào cả, nhiều người quan tâm cũng là chuyện đương nhiên.

“Bốp!’’

“Thiếu tộc trưởng bớt giận!”

Bộc Yên Yên ôm lấy một bên má đang in rõ năm dấu ngón tay của Kế Khoa, trong lòng thầm hận tên khốn này làm mất mặt mình trước bao nhiêu người, nhưng cũng không dám phát tác.

“Bộc Yên Yên! Ngươi nghĩ ta có thể không giận được hay sao?”

Kế Khoa âm trầm chỉ vào căn nhà của Băng Nhi bên kia.

Hắn là để cho Bộc Yên Yên đến đây đưa Băng Nhi đi thiêu hủy, cũng không phải là để cho cô ta tìm người cắm cho hắn hai cái sừng xanh mướt như vậy.

“Thiếu tộc trưởng! Ngài hãy nghe tôi giải thích một chút!”

“Nói nhanh đi!”

Hắn cũng có điều nghĩ không ra, Bộc Yên Yên thường ngày rất hận Băng Nhi, người muốn Băng Nhi không qua khỏi cũng là cô ta, thế nào lại để xảy ra chuyện thế này.

“Thiếu tộc trưởng! Hôm qua tôi muốn đưa Băng Nhi đi thiêu hủy, nhưng giữa đường có một tên thanh niên tên Lý Trường Sinh ngăn cản, nói là muốn lấy Băng Nhi làm vợ, cho nên tôi không thể nào tự ý đưa Băng Nhi đi được!”

Bạch Nhật Tộc cũng có Tộc Quy rất nghiêm khắc, dù Kế gia hiện tại là tộc trưởng, nhưng bên trong vẫn còn nhiều tộc lão duy trì quy định trong tộc, nếu như dám làm trái tộc quy, hậu quả kia nàng cũng không tiếp thu nổi a.



“Cho nên cô mới để cho hai người đó thành hôn, còn tìm người... chứng hôn cho bọn họ nữa?”

Hắn muốn nói là động phòng, nhưng câu nói kia làm sao hắn có thể nói ra được.

“Thiếu tộc trưởng! Tuy họ đã thành hôn, nhưng ngài nghĩ xem, với thể chất của Băng Nhi đó, Lý Trường Sinh có thể làm gì với cô ta hay sao?”

Bộc Yên Yên nghĩ kỹ rồi, nàng chán ghét Băng Nhi như vậy, nếu cứ thiêu c·hết cô ta thì quá có lợi cho con hồ ly tinh đó.

Qua hôm nay, Băng Nhi sẽ không còn phải chịu ràng buộc lấy chồng cùng c·hết đi nữa. Quảng đời còn lại, nàng sẽ để cho cô ta từ từ nếm đủ.

“Hừ!”

Kế Khoa nghĩ lại thì cũng đúng, bây giờ chắc chắn tên Lý Trường Sinh kia đã bị đông cứng thành khối băng mất rồi.

Chỉ là khi nghĩ đến tên khốn kiếp đó vẫn có cơ hội xem qua thân thể của Băng Nhi, hắn có chút không thoải mái.

“Két!”

“Nhìn kìa! Là Băng Nhi cô nương cũng Lý Trường Sinh đi ra!”

“Ân! Sao hắn lại còn sống được?”

“Đúng vậy! Hắn còn nắm tay của Băng Nhi mà không có chuyện gì! Vậy có phải..?”

“Cái này còn phải nói sao, đương nhiên bọn họ đã động phòng vào đêm qua!”

Nhìn hai người Lý Trường Sinh cùng Băng Nhi nắm tay đi ra bên ngoài, người vây xung quanh một phen trợn mắt há mồm.

Con gái thì không sao.

Nhưng đàn ông nhìn thấy cảnh này liền hâm mộ ghen tị không thôi.

Băng Nhi là người con gái trong lòng của tất cả thanh niên trai tráng, thậm chí là những cường giả trưởng lão trong tộc, ai cũng muốn chiếm hữu cô gái này cho riêng mình.

Chỉ vì sợ hãi thế lực nhà họ Kế, thêm vào thể chất quá đặt thù của Băng Nhi, nên nhiều người mới chùn bước mà thôi.

Hiện tại nữ thần trong mộng của mình bị người khác ăn mất, ai mà không ghen hận cho được.

“Người đâu! Bắt hai người bọn họ lại cho ta!”



Âm thanh ra lệnh điên cuồng của Kế Khoa vang lên, đánh thức mọi người từ bên trong suy nghĩ mơ màng quay trở lại hiện thực.

Nhiều người nhìn lại Kế Khoa, ánh mắt đều là có sự thỏa thuê cùng thương hại.

Phải rồi, bọn họ căm hận một, vậy Kế Khoa đây chính là căm hận gấp mười lần.

Băng Nhi là người mà Kế Khoa nhăm nhe đã lâu, dù tên này không chiếm được, cũng quyết đem Băng Nhi đi tiêu diệt, đủ thấy Kế Khoa đối với Băng Nhi đã đến một mức độ điên cuồng không kiểm soát.

Giờ đây a.

Người mà mình thương yêu nhất đã rơi vào tay người khác, tên này không nổi điên mới là lạ.

“Khoan đã! Kế Khoa thiếu tộc trưởng! Ngài cho người bắt chồng của ta là vì nguyên nhân gì?”

Băng Nhi từ nhỏ đã kh·iếp sợ uy h·iếp của Kế Khoa, dù bị Kế Khoa h·ành h·ạ cho không ra hình người, nhưng hiếm khi đứng lên chống lại hắn.

Duy lần này lại khác, Lý Trường Sinh là chồng của nàng, là người thân duy nhất của nàng trên đời này.

Dù có c·hết, nàng cũng sẽ không có để người nào làm hại y.

Dương Nguyên Lãng trông thấy như thế cũng không nói gì nhiều. Nhưng trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.

Cô gái ngốc này, không có một chút tu vi, lại can đảm đứng ra bảo vệ cho hắn.

Người vợ như thế này, hắn biết đi đâu tìm đây.

“Đúng vậy thiếu tộc trưởng! Theo quy định của tộc chúng ta, Băng Nhi cùng Lý Trường Sinh đã là vợ chồng hợp pháp, ngài không thể vô duyên vô cớ đi đối phó với lại vợ chồng người ta đi!”

Người vừa lên tiếng là Vân Tu, con của đại trưởng lão Bạch Nhật Tộc, cũng là phe cánh chống đối lại Kế gia.

Hắn lên tiếng cũng không phải là giúp đỡ cho Lý Trường Sinh hai người cái gì.

Đơn giản là hắn muốn ghê tởm một chút Kế Khoa mà thôi.

Ở Bạch Nhật Tộc nơi này, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không tiếc đạp Kế Khoa đi xuống.

“Vân Tu..?”

Kế Khoa tức giận nghiến răng trèo trẹo.



“Vân Tu công tử nói sai rồi! Ta nghi ngờ Lý Trường Sinh là nội gián do Hắc Nhật Tộc phái đến làm thám tử, điều tra tình hình của Bạch Nhật Tộc chúng ta, trước tiên phải bắt lại hai người này cái đã!”

Bộc Yên Yên biết phải đến lúc mình nên ra tay rồi.

Chuyện để cho hai người Lý Trường Sinh thành hôn nàng đã có ấn tượng không tốt trong lòng của Kế Khoa.

Như lần này còn không bắt lại hai người này nữa, ngày tháng sau này của Bộc gia nàng tại Bạch Nhật Tộc sẽ rất khó sống đây.

“Nhanh chóng xông lên cho ta!”

“Vâng! Thiếu tộc trưởng!”

“Hắc!”

Kế Khoa hài lòng liếc nhìn Bộc Yên Yên một cái.

Lần này xem như cô lấy công chuột tội đi, sau này ổn định lại thế cục sẽ tính toán với Bộc gia của cô ta luôn thể.

“Hừ!”

Vân Tu đương nhiên biết đây chỉ là cái cớ của Bộc Yên Yên đưa ra để bắt hai người Lý Trường Sinh.

Nhưng hắn cũng không có lý do cự tuyệt, bên phía Kế Khoa người nhiều hơn mình.

Lại còn bám riết không tha, một khi bị cuốn sâu vào bên trong, Kế Khoa lại lấy thông đồng với địch đối phó với hắn nữa thì thiệt thòi lớn.

“Băng Nhi! Em có sợ không?”

“Không sợ!”

Băng Nhi lắc đầu.

Tình cảnh như thế này, đêm qua không phải nàng đã nghĩ đến rồi hay là sao.

Chỉ là nàng vẫn cảm thấy có lỗi với Dương Nguyên Lãng.

“Yên tâm đi! Tất cả liền có anh ở nơi này.”

“Xẹt..! Xẹt..!"

"Rầm rầm! Rầm rầm!”

Dương Nguyên Lãng cười nhạt, theo sau liền đẩy Băng Nhi ra một bên, lao nhanh đến vị trí của hai mươi mấy tên hôn vệ của Kế Khoa đang xông đến phía mình.

“A...! A...!a!”