“Hả! Ngươi bảo bọn ta dừng tay là có ý gì? Không lẽ ngươi muốn xen vào chuyện này?”
Bộc Yên Yên ánh mắt khá là không có thiện cảm, hàm ý cảnh cáo không cần nói cũng hiểu.
“Trường sinh công tử! Chuyện này không có liên quan đến ngài! Ngài không cần phải xen vào!”
Băng Nhi rất cảm động vì đến lúc sống c·hết, vẫn còn có người đứng ra bảo vệ cho nàng.
Thế nhưng hơn ai hết nàng hiểu rõ con người của Bộc Yên Yên cùng đám thiếu gia công tử ở nơi đây.
Bọn họ rất độc ác, cũng rất thù dai, ai đắc tội với bọn chúng, sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cả.
Nàng không muốn sau khi mình c·hết rồi, Lý Trường Sinh sẽ bị bọn họ chà đạp giống như những gì mình phải chịu đựng trong vòng mười mấy năm qua.
“Yên Yên tiểu thư! Tôi muốn hỏi cô, vì sao lại bắt Băng Nhi cô nương đi?”
Dương Nguyên Lãng đưa đến cho Băng Nhi một cái ánh mắt bảo yên tâm, sau đó liền chất vấn Bộc Yên Yên.
“Vì sao bắt cô ta..?”
“Ha ha ha!”
“Bộ ngươi không có nghe nói qua, Bạch Nhật Tộc chúng ta có quy định thiếu nữ mười sáu tuổi còn chưa thành hôn liền sẽ bị thêu c·hết hay sao?”
Thú vị! Đã từ rất lâu, không có người đàn ông nào dám lên giọng chất vấn nàng như vậy rồi. Tên Lý Trường Sinh này có chút ý tứ đó chứ.
“Điều này tôi có nghe nói qua! Tuy nhiên cô hãy nhìn lên bầu trời đi, bây giờ mới bảy giờ tối, vẫn còn năm tiếng đồng hồ nữa mới qua ngày mới, theo quy định, các ngươi vẫn không có quyền g·iết c·hết Băng Nhi cô nương!”
“Như vậy có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng trong vòng năm tiếng đồng hồ còn lại sẽ có người đến lấy Băng Nhi làm vợ, cứu cô ta một mạng hay sao?”
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha!”
Nghe những lời nói này, những người đi theo Bộc Yên Yên, cũng có những người xung quanh đứng xem, không khỏi bật cười lớn lên.
Bọn họ đều đồng ý với lại ý kiến của Bộc Yên Yên, đem Băng Nhi xử quyết sớm thời hạn, không ai tin tưởng trong thời gian còn lại có người cưới Băng Nhi về làm vợ.
Nếu có người có ý nghĩ đó, đã lấy Băng Nhi từ cách đây hai năm trước rồi, đâu có chờ đến hôm nay.
“Trường Sinh công tử!”
Băng Nhi nghe đến những tiếng cười giễu cợt của những người xung quanh, nước mắt không tự chủ được chảy xuống.
Nàng không có phản bác, bọn họ nói qua đúng, thể chất của nàng, vận rủi của nàng, đúng là không một ai dám lấy nàng làm vợ.
Có lẽ c·hết chính là sự giải thoát cho nàng vậy.
“Ai nói không có người cưới cô ấy về làm vợ chứ?”
“Ai? Ai cưới cô ta?”
“Ngươi..? Ngươi? Hay ngươi...?”
Bộc Yên Yên chớp mắt, nàng chỉ tay về nhiều người đàn ông vây xem xung quanh, người nào cũng tránh như tránh tà, nhưng khi vô tình chỉ tay về phía Lý Trường Sinh.
Tên này..? Tên này vậy mà không có tránh?
Một ý nghĩ có phần hoang đường hiện lên trong đầu của nàng cũng như những người xung quanh.
Tên thanh niên này sẽ lấy Băng Nhi hay sao?
“Đúng vậy? Là ta?”
Dương Nguyên Lãng gật đầu xác nhận, sau đó cũng không quan tâm đến ánh mắt quái dị của những người xung quanh, tiến đến lại gần Băng Nhi lên tiếng.
“Băng Nhi? Lý Trường Sinh ta cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng mà bản thân của ta từ khi gặp cô liền đã yêu thích cô rồi, cô có nguyện ý gả cho ta hay không?”
Dương Nguyên Lãng chăm chú nhìn Băng Nhi, chỉ là trong Mộng Cảnh, nhưng hắn nói ra những lời này khá là chân thành, hắn cũng không biết vì sao mình có thể nói những lời này.
Có lẽ là vì ân cứu mạng của Băng Nhi, cũng có thể là đồng cảm với số phận bi đát của cô ấy, cũng có thể như trong truyền thuyết nói vừa gặp đã yêu đi.
“Trường Sinh công tử.! Ta.!”
Băng Nhi nhìn Lý Trường Sinh khá là phức tạp, mười sáu năm trong đời của nàng, cuối cùng cũng có một người đàn ông nói muốn lấy nàng, nàng thật sự rất là vui, dù nàng hiểu quá rõ Lý Trường Sinh nói ra những lời này chẳng qua là vì muốn cứu mạng của nàng mà thôi.
‘Không được! Ta không thể hại anh ấy?’ Băng Nhi từ trong cơn mê tỉnh lại.
Không sai!
Lý Trường Sinh càng đối xử tốt với nàng, nàng càng không thể để anh ta cuốn vào chuyện này. Phải biết phía sau chuyện này còn có một Kế Khoa nữa nha.
Nếu tên đó mà biết có người dám lấy nàng, Lý Trường Sinh chỉ sợ là sẽ có kết quả vô cùng thảm.
“Ta..! Ân!”
Còn chưa để Băng Nhi nói hết câu, môi của nàng liền đã bị môi của Dương Nguyên Lãng khóa lại, những lời muốn nói ra cũng không thể nào nói được nữa.
“Nàng không nói! Ta xem như nàng đã đồng ý!”
Dương Nguyên Lãng buông ra Băng Nhi, vị ngọt đôi môi vẫn còn, hắn đây có chút lưu luyến.
“Yên Yên tiểu thư! Các vị hương thân! Bây giờ Băng Nhi cô nương đã là vợ của Lý Trường Sinh tôi rồi, như vậy h·ình p·hạt của cô ấy có phải cũng nên hủy đi rồi hay không?”
“Bốp..! Bốp..! Bốp!!”
Bộc Yên Yên vỗ tay mấy cái, ánh mắt của nàng nhìn về phía Dương Nguyên Lãng càng lúc càng âm trầm, không khác gì một con rắn độc.
“Hay lắm Lý Trường Sinh! Nếu như ngươi đã nguyện ý lấy Băng Nhi làm vợ, vậy h·ình p·hạt của cô ta đương nhiên là sẽ không có tồn tại! Tuy nhiên..!”
“Tuy nhiên thế nào?”
“Đã là vợ chồng! Đương nhiên phải lạy trời đất, cha mẹ, chứng hôn! Còn có phải đưa vào... động phòng xong mới hợp đầy đủ lễ nghi!”
Đến hai chữ động phòng, Bộc Yên Yên nhấn khá là chặt, nụ cười trên môi cũng âm hiểm hơn mấy phần.
“Không biết ý của ngươi như thế nào?”
“Đương nhiên là không có vấn đề!”
Xem ra đám người này cũng không có dễ dàng bị lừa, chuyện thành hôn này chỉ thuận miệng nói, không ngờ lại thành sự thật.
Cũng vậy! Nếu như đã giúp đỡ Băng Nhi, vậy cũng liền giúp đỡ đến cùng đi, tiếp theo mấy công việc bái trời đất cùng trưởng bối liền hoàn thành.
Vì gia cảnh của Băng Nhi không khá giả gì, Lam bà bà cũng thuộc diện nghèo khó bên trong Bạch Nhật Thành, đám cưới không đưa gì được cho Băng Nhi, một tấm vải đỏ cũng là bà ta để dành mười mấy năm trước lo cho đám cưới của cháu mình còn để lại, áo cưới thì cũng đừng nghĩ đến.
Bên này Dương Nguyên Lãng, hắn là muốn bao nhiêu bất đắc dĩ sẽ có bấy nhiêu bất đắc dĩ.
Không kể thân phận của hắn tại thế giới hiện thực là Thành Chủ của Bất Dạ Thành, chỉ nói tại Thần Hoang Cổ Địa nơi đây đi.
Làm sao hắn cũng là đệ nhất Thánh Tử của Côn Bằng Tông, Chuẩn Đế viên mãn cường giả, nhưng vì không thể sử dụng thần niệm, những thứ bên trong Thánh Vực không lấy ra được, ngày cưới của hắn còn thua cả hộ nghèo thờ hiện đại tổ chức nữa.
Chuyện này nếu là truyền ra bên ngoài, thế nào cũng sẽ làm cho người trong thiên hạ cười đến rớt hàm răng.
“Trường..! Trường Sinh công tử!”
Nghi thức hôn lễ xong xuôi, chỉ còn khâu cuối là động phòng này, không hiểu sao, vốn trước nay chưa từng sợ qua cực hình của đám thiếu gia công tử hay quý nữ kia, bây giờ Băng Nhi lại có chút khẩn trương.
“Còn gọi ta là Trường Sinh công tử sao?”
“Phu..! Phu quân!”
“Như vậy thì đúng rồi! Nương tử!”
Dương Nguyên Lãng mỉm cười.
Nói sao đây! Hắn chỉ muốn giúp Băng Nhi qua một kiếp này mà thôi, nhưng mà hai người bây giờ đã hoàn thành hôn lễ, đã xem như là chính thức vợ chồng, dù có là Mộng Cảnh đi chăng nữa, hắn cũng sẽ nguyện bảo vệ cho cô ấy một kiếp không lo.