Nguyên nhân quá đơn giản, Kế Khoa đã nhìn trúng dung mạo của Băng Nhi từ lâu.
Nhưng mà vì thể chất của Băng Nhi dị thường tà môn, y không dám đụng vào, cũng không dám trêu chọc vận rủi của Băng Nhi, nên đối với Băng Nhi có đôi chút vặn vẹo.
Ở trong Bạch Nhật Tộc, người thường xuyên dùng hình với Băng Nhi nhiều nhất chính là Kế Khoa, theo sau chính là đám tiểu thư con của những trưởng lão muốn gả cho Kế Khoa kia.
Bọn họ vì ghen ghét dung nhan của Băng Nhi, làm đủ mọi trò h·ành h·ạ cô ấy.
Có thể nói Băng Nhi ở Bạch Nhật Tộc mười mấy năm qua như là sống trong địa ngục một dạng.
Với người vốn lạnh nhạt với chuyện của thiên hạ như hắn đây, khi nghe đám hàng xóm bên cạnh bàn tán về Băng Nhi, hắn cũng không khỏi động lòng trắc ẩn.
“Trường sinh công tử! Không... Không phải!”
Băng Nhi cúi gầm đầu, nàng không quen nói dối, với những người quan tâm đến nàng, nàng càng sẽ không lừa gạt đối phương.
Những năm qua đúng thật là nàng trải qua không hề tốt một chút nào cả.
Tất cả cũng là vì nhan sắc cũng như thể chất kỳ dị của nàng.
Thế nhưng nàng có thể làm gì được kia chứ, dung nhan cùng thể chất đều là do trời sinh.
Nàng có muốn thay đổi, cũng không thể nào thay đổi được.
Nàng thật sự không bi lụy, cuộc sống giống như địa ngục của mình sẽ đến khi nào có thể qua.
Hằng đêm nàng cũng chỉ có thể ước mơ một điều kỳ diệu nào đó sẽ đến với mình mà thôi.
“Hừ!”
Băng Nhi là ân nhân cứu mạng của hắn, bất kỳ ai cũng không thể làm hại cô ta, những người đã ức h·iếp Băng Nhi hiện tại cùng quá khứ, hắn sẽ làm cho bọn họ nhận đủ hậu quả.
Chỉ là Dương Nguyên Lãng cũng không nhận ra, bản thân đã quan tâm đến cô gái trước mắt này quá mức.
Nói sao người mà cô ta cứu mạng là Lý Trường Sinh, là Lý Toại, mà không phải là Dương Nguyên Lãng hắn nha.
“Băng Nhi..! Băng Nhi à..!”
“Lam bà bà! Sao bà bà lại đến đây?”
Dương Nguyên Lãng cũng đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa nhìn người phụ nữ tầm bảy mươi tuổi kia.
Lam bà bà này hắn biết, là người duy nhất quan tâm đến Băng Nhi kể từ ba năm về trước mẹ nuôi của Băng Nhi q·ua đ·ời.
Cũng chính Lam bà bà thường xuyên qua đây cùng hắn trò chuyện, vì vậy hắn mới biết được đến hoàn cảnh của Băng Nhi ở Bạch Nhật Tộc khốn khổ đến như thế nào.
“Băng Nhi à! Hôm nay ta đến là muốn con nhanh rời khỏi nơi này đi!”
“Rời khỏi nơi này? Lam bà bà! Vì sao?”
“Con quên hôm nay là ngày bao nhiêu rồi sao?”
“Hôm nay là ngày rằm tháng giêng..?”
Nghĩ đến điều gì, Băng Nhi gương mặt xinh đẹp hơi trầm mặc lại đôi chút.
“Vừa rồi ta có nghe mấy vị tiểu thư bên trong tộc nói, đêm nay sẽ đem con đưa lên giàn hỏa thêu đó a!”
Lam bà bà nói đến đây, cũng không thể nào kìm được nước mắt.
Con cháu của nàng đ·ã c·hết trong trận chiến với lại Hắc Nhật Tộc hơn mười năm trước, nàng sống cô đơn một mình cho đến bây giờ, nên đã xem Băng Nhi là người thân của mình, thật lòng nàng không muốn cô bé đáng thương này xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Giàn hỏa thiêu? Lam bà bà! Băng Nhi cô nương? Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Dương Nguyên Lãng gãi đầu, dù hắn thông minh hơn người, nhưng chỉ qua vài câu nói không đầu không đuôi của hai người này, hắn cũng không thể nào biết được đã có chuyện gì xảy ra nữa.
“Trường sinh công tử! Có lẽ cậu không có biết, Bạch Nhật Tộc chúng tôi có một quy định, thiếu nữ trong tộc đủ mười sáu tuổi, nếu như không được gã cho người khác, hoặc không có người lấy, sẽ bị đưa lên giàn hỏa thêu thêu c·hết!”
“Còn có chuyện này?”
Dương Nguyên Lãng nghĩ đến địa vị của người phụ nữ thời xưa quá thấp, không ngờ lại thấp đến như thế này.
Ở những nơi thâm sơn cùng cốc như Dị Nhật Cốc, phụ nữ không có quyền gì đáng nói, chẳng qua chỉ là công cụ sinh nở của đàn ông. Không làm hay vì nguyên nhân nào đó không thể làm, vậy cũng chỉ có con đường c·hết.
“Băng Nhi cô nương! Cô có thể....!”
Dương Nguyên Lãng vốn có ý định nói Băng Nhi có thể tìm đến người trong lòng của mình rồi thành hôn, như vậy không phải là đã giải quyết được vấn đề này rồi hay là sao?
Nhưng hắn nghĩ đến tình cảnh của Băng Nhi hiện tại, hắn liền ngậm miệng lại.
Băng Nhi thể chất vốn là như vậy, có người đàn ông nào dám chạm vào cô ta được đâu.
Dù kỳ tích xuất hiện, có người để ý Băng Nhi, ai lại dám đi đắc tội với Kế Khoa dám lấy Băng Nhi về kia chứ.
“Băng Nhi! Bây giờ vẫn còn kịp, thừa dịp đám hộ vệ kia chưa đến, con nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!”
Lam bà bà không để ý đến Lý Trường Sinh nữa.
Lúc nàng đến đây, đã nghe nói qua Bộc tiểu thư đang dẫn mấy chục gia nô đi đến nơi này bắt Băng Nhi, bây giờ nếu không đi, chỉ sợ là không còn kịp nữa rồi.
“Lam bà bà! Không cần đâu, con sẽ không có rời đi!”
Băng Nhi lắc đầu, khẽ cười khổ.
Đi! Nàng có thể đi nơi nào được đây?
Dị Nhật Cốc xung quanh phạm vi mấy ngàn dặm là phạm vi thế lực của Bạch Nhật Tộc cùng Hắc Nhật Tộc, binh sĩ canh phòng nghiêm mật, có may mắn chạy ra được Bạch Nhật Tộc cũng rơi vào tay Hắc Nhật Tộc, kết quả cũng giống nhau.
Nếu mà may mắn ra được hai tộc giá·m s·át, xung quanh nơi đều là vách đá cao đến hàng chục cây số, dựng đứng như là cổ thụ, Hậu Thiên cảnh võ giả còn không thể leo lên trên rồi đi ra, huống chi là nàng.
“Băng Nhi à.!”
“Lam bà bà! Không cần khuyên con, ý con đã quyết, sẽ không rời khỏi nơi này!”
Tránh thoát không được, đây có thể là số mệnh của nàng, cần gì nghịch lại ý trời kia chứ. Nàng cũng không có muốn vì mình mà liên lụy đến Lam bà bà.
“Rầm!”
“Ha ha ha!”
“Băng Nhi! Cô thật là thông minh! Biết mình sẽ chạy không thoát được, cũng đỡ phiền ta phải đi kiếm làm gì!”
“Bộc Yên Yên?”
Băng Nhi nhận ra đám người mới đến, cầm đầu là Bộc Yên Yên, người căm ghét nàng từ trước đến nay, cũng là người muốn nàng c·hết nhất.
“Đưa đi!”
Bộc Yên Yên ánh mắt thâm độc, phất tay ra lệnh cho đám hộ vệ phía sau của mình cầm sẵn dây thừng tiến đến trói lấy Băng Nhi lại.
Ở Bạch Nhật Tộc này, Bộc Yên Yên nàng mới là người con gái xinh đẹp nhất, những người đàn ông kia khi bàn luận về nhan sắc, cũng nên bàn luận về vẻ đẹp của nàng.
Chỉ là Băng Nhi xuất hiện, đã đem hào quang của nàng c·ướp đi sạch sẽ không còn lại chút gì.
Cả tên thiếu tộc trưởng vô dụng kia, ngày ngày cũng chỉ treo lấy cái tên Băng Nhi trên miệng, chưa hề nhắc đến tên của nàng.
Nhưng qua đêm nay, Dị Nhật Cốc sẽ không còn xuất hiện Băng Nhi nữa, chỉ có Bộc Yên Yên nàng, là đệ nhất mỹ nhân tại Dị Nhật Cốc này.
“Tuân lệnh!”
Bộc Yên Yên cũng biết đến thể chất đặc thù của Băng Nhi, nên chỉ triệu tập nữ gia đinh bên trong gia tộc đến, những người đàn ông khác đúng là không dám đụng vào Băng Nhi cô gái này.
“Băng Nhi à!”
“Lam bà bà! Sau này bà phải tự chăm sóc mình cho tốt.!”
“Đưa đi!’’
Di thư cũng đã nói xong rồi, nhanh đi thụ hình đi thôi.
“Khoan đã.!”
“Ngươi là ai?”
Bộc Yên Yên cũng chú ý đến Dương Nguyên Lãng bên kia, chỉ là mục đích của nàng hôm nay đến đây là đối phó với lại Băng Nhi, không đặt tâm tư đối phó những người khác.
“Tôi là .. Lý Trường Sinh!”
Dương Nguyên Lãng ngập ngừng đôi chút, thôi thì nhập gia tùy tục đi, ở trong Mộng Cảnh này hắn là Lý Trường Sinh, vậy thì là Lý Trường Sinh.