Cũng khó trách Lý Toại lắm, dù y có dùng Hoán Hồn Đại Trận thay đổi thân thể, nhưng nguyên thần của bản thân cũng không thể nào chống lại thời gian.
Vốn Lý Toại chỉ còn có thể sống hai mươi ngàn năm nữa mà thôi, trong vòng hai mươi ngàn năm kia, không những phải nhanh chóng quay lại Chuẩn Đế viên mãn, mà còn phải làm sao đột phá đến Đại Đế cảnh.
Nếu mà không, qua hai vạn năm sau, y vẫn sẽ phải c·hết như bao người bình thường khác, không có khác biệt gì mấy.
Hoán Hồn Đại Trận hàng fake kia làm hại y mất cả ngàn năm thời gian, còn chưa quay lại Chuẩn Đế, y không hận Hồn Tông mới là lạ.
Chỉ là đáng tiếc, lần này Lý Toại ă·n t·rộm gà.. À mà cũng thành, g·iết được Thánh Tử của Hồn Tông, cũng xem như thành công, và cũng mất một nắm thóc, chính là bị âm cho một phát chút nữa thì toi mạng.
“Xem ra phải dùng Vô Cực Đại Đạo Kinh để giải quyết rồi!”
Khóa Nguyên Chú Pháp của tên Thánh Tử kia có thể đối phó Thánh Vương cảnh trở xuống, nhưng Lý Toại hiện tại có Chuẩn Đế linh hồn, phá giải được Khóa Nguyên Chú Pháp chỉ cần thời gian vài năm.
Chỉ là Dương Nguyên Lãng hắn cũng không có tội gì đi bỏ ra mười năm thời gian đi phá giải Khóa Nguyên Chú Pháp này.
Vô Cực Đại Đạo Kinh của hắn cũng có phương pháp hóa giải những loại chú pháp kiểu như thế này.
Cũng bỏ ra thời gian vài tháng đến một năm là cùng.
“Cạch!”
“Trường Sinh công tử! Ngài đã tỉnh rồi sao?”
“Băng Nhi cô nương! Mời vào!”
Dương Nguyên Lãng từ trong ký ức liền biết cô gái tên Băng Nhi này chính là người đã cứu mình sau khi bị một con yêu thú đánh xuống vực sâu.
Nói ra cũng kỳ, đường đường là Đại Thánh Cảnh cường giả, lại bị một con yêu thú Động Hư Cảnh đánh cho bay xuống vực, chuyện này kể lại với ai cũng không có người tin.
Nhưng sự thật chính là như thế.
Lý Trường Sinh không thể sử dụng Thánh Nguyên Lực của bản thân, không phải là đối thủ của con Trư Yêu kia, nếu mà không có thân thể cường đại, từ trên độ cao mười mấy câu số rơi xuống, thân thể này đã tan thành mảnh vụn từ lâu rồi. Cũng sẽ không chờ đến cô gái Băng Nhi này cứu mình về nhà đây.
“Trường Sinh công tử! Tôi có đem đến một chút thức ăn, ngài tỉnh lại thì dùng tạm đi!”
“Đa tạ Băng Nhi cô nương!”
Dương Nguyên Lãng cũng không dám nhìn thẳng vào cô gái này.
Đây không phải là vì cô ta xấu xí khó nhìn.
Ngược lại Băng Nhi cô nương này cực kì xinh đẹp, băng tuyết da thịt, tuyệt mỹ dung nhan, tâm địa lại thiện lương.
Sở dĩ hắn không dám nhìn Băng Nhi là vì trước đó Lý Trường Sinh có ý nghĩ xằng bậy với cô gái này, muốn để cô ta làm lô đỉnh, giúp mình nhanh chóng khôi phục tu vi.
Nhưng sau đó nghe bên ngoài đồn cô gái này thân thể quá sức đặt dị,ai chạm vào sẽ toàn thân lạnh giá, tu vi càng cao thì gặp phải phản phệ càng nặng, thêm vào vận khí của cô ta không tốt, bất kỳ người nào ở bên cạnh cô gái này đều gặp xui xẻo, thế nên Lý Trường Sinh mới bỏ đi cái ý nghĩ kia.
Cũng phải thôi, nếu trước đó Lý Trường Sinh còn là Lý Toại, hay thậm chí có Đại Thánh Cảnh tu vi, chút hàn khí hay vận rủi kia đối với mà nói không là vấn đề.
Nhưng với tình cảnh hiện tại, có cho Lý Trường Sinh mười lá gan, y cũng không có dám đụng đến Băng Nhi này.
“Không có gì?”
Băng Nhi nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nàng có cảm giác, Lý Trường Sinh hôm nay có gì đó khác với hôm qua, nhưng cụ thể khác nhau ở điểm nào, tạm thời nàng cũng không có biết nữa.
“Ân!”
“Ân!”
Dương Nguyên Lãng suy nghĩ có đôi chút xuất thần, không để ý đến miếng thịt nướng mà Băng Nhi đưa qua, trong lúc vô tình liền đưa tay ra đụng đến cánh tay ngọc của Băng Nhi, khoảnh khắc này làm cả hai giật mình, Dương Nguyên Lãng chính diện đối mặt với lại Băng Nhi, hắn không khỏi thất thần trong giây lát.
Đẹp! Quả thật quá xinh đẹp, trong số những người con gái mà hắn từng gặp qua, chỉ sợ cũng chỉ có Dương Tư Nguyệt mới cùng Băng Nhi trước mắt này sánh ngang về nhan sắc, nhưng ở khía cạnh nào đó, Băng Nhi vẫn có điểm độc đáo cùng xinh đẹp hơn đôi chút.
Nói Băng Nhi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng không phải quá đáng.
“Bằng Nhi cô nương! Xin lỗi! Ta đã mạo phạm rồi!”
Dương Nguyên Lãng nhanh chóng thu tay lại, gương mặt có đôi phần xấu hổ.
Chuyện gì vậy, người đẹp thôi mà, không tu hành thì trăm năm sau cũng sẽ trở thành đống tro tàn, có gì đâu mà nhà ngươi thất thố như vậy, với lại đây cũng chỉ là Mộng Cảnh thôi, không phải là thật đâu.
“Không..! Không sao!”
Băng Nhi gương mặt cũng khá đỏ.
“Trường Sinh công tử! Ngài không có sao chứ?”
Nàng có đôi phần nghi hoặc nhìn qua Lý Trường Sinh, y là đàn ông, chạm vào mình lại không có sao?
Nhớ trước đó mấy ngày khi nàng gặp y lần đầu tiên tại chân núi thông thiên kia, y không hiểu chạm vào bản thân mình cầu cứu, liền là bị cảm lạnh đến một ngày một đêm mới khá hơn đôi chút.
Lần đó cách một lớp vải nơi chân của nàng còn là như vậy, lần này trực tiếp chạm tay, sao lại không có chuyện gì được chứ!
“Ách! Không sao!”
Dương Nguyên Lãng cũng giật mình nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng hắn cũng khá bình tĩnh, vận chuyển Vô Cực Đại Đạo Kinh, dị loại năng lượng kia đúng là không làm gì được hắn.
“Không sao thì tốt!”
Tiếp theo, nàng nhớ đến một chuyện, mẹ nuôi từng nói qua với nàng, thân thể nàng đặc thù, không người đàn ông nào có thể chạm vào.
Nếu có một ngày, có người đàn ông chạm vào nàng nhưng không có chuyện gì, người đó là chân mệnh thiên tử của đời nàng.
Khi đó nàng cũng đã hiểu chuyện, biết mẹ nuôi cũng chỉ đang an ủi mình mà thôi, thể chất của nàng đời này định sẵn sẽ cô đơn tới c·hết, không người bên cạnh.
Hôm nay Lý Trường Sinh chạm vào nhưng không có chuyện gì. Liệu y có phải...
“Băng Nhi cô nương? Cô b·ị t·hương rồi sao?”
Dương Nguyên Lãng không biết Băng Nhi đang suy nghĩ về điều gì trong đầu, hắn quan sát thấy tay của Băng Nhi có nhiều vết bầm tím, liền nhíu mày lại.
“Không! Không có!!!”
Băng Nhi rất nhanh kéo áo che lại v·ết t·hương trên tay của mình, nhưng vì y phục của Băng Nhi vốn đã cũ kỹ, lại thiếu thốn, kéo xuống một cái, liền để lộ ra phần vai trần phía trên.
“Hừ!”
Nhìn lại càng làm cho Dương Nguyên Lãng không vui chút nào, vai trần của Băng Nhi vốn trắng mịn ngọc ngà, không ngờ bây giờ cũng đầy vết bầm tím, nhìn thấy như vậy, trong lòng của hắn bỗng dưng lại có một cổ lửa giận không tên.
“Là người nào làm?”
“Trường Sinh công tử! Không! Đây chỉ là do tôi đi đứng không cẩn thận nên bị té ngã mà thôi.!”
Băng Nhi trong lòng cảm động. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ nuôi của nàng lo lắng quan tâm đến nàng ra, chỉ có người thanh niên trước mắt này quan tâm đến nàng.
Chỉ là nàng cũng không muốn liên lụy đến Lý Trường Sinh a.
Hai người chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, rồi y cũng sẽ rời khỏi Dị Nhật Cốc này.
“Là Thiếu Tộc Trưởng Kế Khoa làm hại cô có phải hay không?”
Nơi đây là Dị Nhật Cốc, bên trong Dị Nhật Cốc có hai bộ tộc sinh sống, phân chia Dị Nhật Cốc làm hai.
Một là Bạch Nhật Tộc, thứ hai là Hắc Nhật Tộc.
Nơi mà Dương Nguyên Lãng hắn đang ở thuộc về Bạch Nhật Tộc, tộc trưởng họ Kế, có một đứa con trai duy nhất gọi là Kế Khoa.
Người này từ nhỏ độc ác, ăn chơi thành tính, còn rất hay ức h·iếp Băng Nhi.