Chương 107: Nếu em cảm thấy áp lực, như vậy có thể bắt đầu tu hành....
“Nếu em cảm thấy áp lực, như vậy có thể bắt đầu tu hành, chỉ khi tu vi của em tiến bộ nhanh chóng, sẽ không có người xem thường em nữa!”
Dương Nguyên Lãng ngẫm nghĩ một chút.
Mình có thể ở lại Mộng Cảnh một ngàn năm.
Cũng có thể bên cạnh chăm sóc cho Băng Nhi một ngàn năm.
Nhưng mà sau một ngàn năm đó thì thế nào?
Không có hắn ở bên cạnh.
Băng Nhi sẽ phải đối mặt với lại không ít nguy hiểm.
Nhất là với thân phận là vợ của đệ nhất Thánh Tử Côn Bằng Tông.
Kẻ thù không nói nhiều, nhưng mà cũng sẽ không ít.
Những người đó có thể sẽ không có làm gì được mình. Sẽ đem mọi oán hận chất chứa bấy lâu nay đổ lên đầu của Băng Nhi.
Cho nên dù ở phương diện nào. Băng Nhi cũng phải tu hành thì mới được.
Chí ít một ngàn năm sau, nàng sẽ có thể tự bảo vệ được bản tính của mình.
“Tu hành? Em có thể tu hành được sao?”
Băng Nhi chớp mắt, đối với tu hành, nàng đương nhiên là biết.
Nhưng tại Dị Nhật Cốc thân phận của nàng thấp kém, ai cho phép nàng tu hành kia chứ.
Nàng cũng đã từng thử qua tu hành, nhưng mà dù tu luyện thế nào cũng không có kết quả, lâu dần nàng cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Đương nhiên là được! Em quên anh là ai rồi hay sao?”
Kiến thức của Chuẩn Đế Viên Mãn Lý Toại hắn cũng đã hấp thụ đầy đủ, thời gian qua hắn vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này.
Theo hắn thấy, Băng Nhi thể chất đặt thù là thật, nhưng không phải là phế thể, mà là trong truyền thuyết Băng Linh Hàn Thể.
Băng Linh Hàn Thể theo cổ tịch ghi lại, thuộc hàng Thánh Thể.
Nhưng lại thuộc hàng dị loại, đổi qua Thiên Phú, dù là Đế Cấp thiên phú cũng không sánh kịp Băng Linh Hàn Thể.
Có điều muốn phát huy ra được sức mạnh của Băng Linh Hàn Thể, ngoài một số tài nguyên quan trọng ra, phải có thích hợp công pháp tu hành.
Như hắn nhớ không nhầm, mấy triệu năm trước, Côn Bằng Tông tiêu diệt Băng Châu, hủy diệt Băng Thần Tông, có thu giữ lại công pháp Đế Kinh của Băng Thần Tông.
Chỉ cần hắn về lấy giao cho Băng Nhi tu hành, tiến cảnh của cô ta sẽ cực nhanh, nói không chừng tương lai gần Băng Nhi sẽ đột phá Chuẩn Đế, thậm chí là Đại Đế cảnh trước cả hắn cũng nên.
“Quá tốt rồi! Trường sinh! Cám ơn anh!”
Băng Nhi rất là vui mừng, ôm chầm lấy Dương Nguyên Lãng.
Nàng có đôi chút quên mất, Lý Trường Sinh là Thánh Tử của Côn Bằng Tông, tu vi trước đó cũng là Đại Thánh Cảnh cường giả.
Cảnh giới này theo như giải thích của Lý Trường Sinh thì là khá mạnh, thuộc về tầng lớp cấp cao ở Thần Hoang Cổ Địa nơi này, cơ hồ chỉ kém Thánh Vương cùng Chuẩn Đế mà thôi.
Có Lý Trường Sinh bên cạnh chỉ dạy, nàng còn lo lắng gì chuyện mình có thể tu hành được hay không nữa kia chứ.
Đồng thời.
Ánh mắt của Băng Nhi cũng có đôi phần phức tạp.
Chỉ là đang ôm lấy Dương Nguyên Lãng, cho nên hắn cũng không có để ý mà thôi.
“Chúng ta là vợ chồng! Không cần phải khách khí!”
“Ân!”
Không tốt.
Dương Nguyên Lãng nhíu mày.
Nhẹ nhàng đẩy Băng Nhi ra chút.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng liền ngưng trọng hơn mấy phần.
“Trường sinh! Có chuyện gì vậy?”
Băng Nhi có chút căng thẳng, nàng chưa hề gặp gương mặt Dương Nguyên Lãng ngưng trọng như hiện tại.
Dù tại Dị Nhật Cốc, đối mặt với nhiều nguy hiểm, y cũng thong dong ứng đối, chưa khi nào giống bây giờ a.
“Đi! Chúng ta nhanh rời khỏi nơi này ngay!”
Dương Nguyên Lãng cũng không có giải thích gì nhiều với lại Băng Nhi, hắn nắm tay nàng, đưa nàng lên vai, sau đó liền lấy tốc độ nhanh nhất, rời khỏi khu vực nơi đây.
“Xẹt! Ong! Ầm ầm!”
“Rầm rầm! Phốc!”
“Ha ha ha! Trường sinh Thánh Tử! Gặp lại bạn củ, cần gì phải chạy nhanh như vậy?”
Nói đoạn, trước mắt của Dương Nguyên Lãng cùng Băng Nhi xuất hiện một người đàn ông tướng mạo hung hãn, trên miệng còn mọc ra hai chiếc răng nanh khá dài, trông rất là đáng sợ.
“Hoàng Trư! Con heo nhà ngươi mà cũng xứng làm bạn của ta hay sao?”
Dương Nguyên Lãng lau nhẹ v·ết m·áu.
Tên đàn ông hung hãn này hắn nhận ra, chính là con heo nhân lúc hắn trúng phải Khóa Nguyên Chú Pháp liền ra tay dồn hắn vào con đường c·hết, cũng may số của hắn còn chưa hết, gặp được Băng Nhi ở bên dưới Dị Nhật Cốc.
“Ong! Ong!”
“Tiểu Thánh Cảnh sơ kỳ! Ngươi?”
Không thể tưởng tượng được, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, con heo này lại có thể từ Động Hư Cảnh viên mãn đột phá đến Tiểu Thánh Cảnh, bên trong chắc chắn là đã gặp được có duyên lớn lao nào rồi.
“Lý Trường Sinh! Bây giờ ta có thể trở thành bằng hữu của ngươi được chưa?”
Hoàng Trư có chút đắc ý.
Đột phá được Tiểu Thánh Cảnh, cũng là nhờ vào tên Lý Trường Sinh này giúp đỡ đó chứ.
Không phải vì đuổi g·iết tên này, hắn làm sao có cơ duyên đạt được một trái Thánh Quả thượng hạng đột phá cảnh giới, nói ra Lý Trường Sinh này là ân nhân của hắn đó nha.
Cũng phải nói thêm, Thánh Quả vốn có Thánh Hỏa Xà Yêu tọa trấn.
Nhưng mà lúc hắn cùng Lý Trường Sinh chạy qua, đúng lúc Hỏa Xà gặp phải địch thủ cực mạnh của nó là Huyết Ảnh Ngô Công.
Hai con Yêu Thú đại chiến bên ngoài Thánh Quả. Cho nên mới để cho lão trư hắn đây nhặt được tiện nghi.
Nói ra phải cảm tạ Lý Trường Sinh.
Từ khi đi theo tên này, vận khí của hắn tốt lên liên hồi.
Không.
Phải nói là đuổi g·iết Lý Trường Sinh mới đúng chứ.
“Hắc! Vẫn còn chưa đủ!”
Con heo này đột phá Tiểu Thánh Cảnh làm cho hắn khá ngạc nhiên.
Chỉ là lấy cảnh giới khi hắn còn chưa trúng phải độc thủ của Hồn Tông, vậy còn chưa đủ nhìn.
“Ha ha ha! Vậy thì cũng không cần, bản thánh vốn cũng chẳng muốn làm bạn với ngươi chút nào cả!”
Hoàng Trư ánh mắt sâm lãnh.
Lý Trường Sinh xông vào khu vực do hắn quản hạt, còn ra tay đem Hoàng Trư bộ tộc hắn trên dưới mấy trăm ngàn yêu trư thôn phệ hết.
Khi ấy Lý Trường Sinh là Đại Thánh Cảnh, hắn cũng chỉ biết nhịn nhục chạy trốn.
Nhưng mà ai có thể ngờ, tên Lý Trường Sinh này đột nhiên lại mất hết tu vi kia chứ.
Tục ngữ nói rất hay, Phượng Hoàng sạch lông không bằng gà, trước đó dù Lý Trường Sinh có mạnh mẽ đến đâu, giờ này còn không phải là để cho hắn mặc sức xâu xé hay sao?
Còn có.
Nếu như mình đuổi g·iết Lý Trường Sinh thêm một lần nữa.
Có khi có thể gặp được cơ duyên lớn lao, giúp hắn đột phá Đại Thánh Cảnh cũng nên.
“Hoàng Trư! Có giỏi ngươi ra tay đi?”
Dương Nguyên Lãng ánh mắt ngưng trọng, nhưng lại không có tia sợ hãi.
Có đôi phần ngạc nhiên, con heo này hôm nay nói hơi nhiều, khác hẳn với lại trước đây gặp hắn liền t·ruy s·át không ngừng.
Chắc là mới đột phá Tiểu Thánh Cảnh, nên tìm người khoe khoang đây mà.
“Ta cũng đang có ý đó!”
“Củng Sơn Thần Quyền! Sát!”
“Ong.! Ong! Ầm ầm!”
“Hừ..! Ân!”
“Tù Thiên Thần Chưởng! Diệt!”
“Ong! Ầm ầm! Sầm! Phốc!”
“Người..! Người của Côn Bằng Tông?”
Hoàng Trư kinh hãi.
Người đến thực lực còn cao hơn cả hắn, tuy còn chưa đạt đến Đại Thánh Cảnh cường giả, nhưng cũng vô hạn tiếp cận rồi.
“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”
“Trời!”
Không chỉ một người, tận ba người, nhìn trang phục bọn mang, đều là Thánh Tử cấp bậc của Côn Bằng Tông.
Lão Trư hắn đây đắc tội với ông trời hay sao lại xui xẻo như vậy.
Mấy tên Thánh Tử này, thấp nhất cũng liền Tiểu Thánh Cảnh cường giả, hắn mới đột phá không lâu, lấy gì đối thủ của ba người bọn chúng đây?
Mà dù hắn là Tiểu Thánh Cảnh lâu năm. Cũng khó có thể là đối thủ của mấy người này.
Nên nhớ đám thiên tài đệ tử của Thánh Tông, đều là một đám người điên, phần lớn đều có thể vượt cấp g·iết địch đó nha.