Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 108: Một con heo cũng dám tổn thương đến Đại Thánh Tử...



Chương 108: Một con heo cũng dám tổn thương đến Đại Thánh Tử...

“Một con heo cũng dám tổn thương đến Đại Thánh Tử của Côn Bằng Tông chúng ta!"

"Đúng là không biết sống c·hết!"

"Giết!”

“Khôn Thiên Thần Chỉ! Sát!”

“Tiệt Thiên Kiếm Khí! Diệt!”

“La Thiên Thần Quyền! Hủy!”

“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm! “

"Gừ..!"

"Ầm.. Phốc.. Phốc... Rầm .... A...!"

"Ta không cam tâm a... Ầm...! ''

Ba Tiểu Thánh Cảnh cường giả ra tay, một người trong số đó đã tiếp cận Đại Thánh Cảnh tu vi.

Hoàng Trư chỉ vừa mới đột phá, ngay cả cơ hội chạy trốn còn không có, đã bị lực lượng của cả ba hủy diệt đến tro cốt cũng không còn rồi.

Đến khi c·hết nó vẫn còn rất là luyến tiếc.

Phải chi ba người này đến chậm đôi chút.

Để hắn có thể đuổi g·iết Lý Trường Sinh thêm một lần nữa.

Để có thể đạt đến cơ duyên đột phá Đại Thánh Cảnh.

Hắn cũng không có tham vọng gì nhiều.

Chỉ cần đột phá Đại Thánh Cảnh thôi mà.

“Trường sinh đại ca!”

“Gặp qua Đại Thánh Tử!”

Tống Ảnh, Phương Viễn cùng Lương Khố sau khi đem Hoàng Trư tiêu diệt, liền nhanh chóng đến gần bên cạnh của Lý Trường Sinh.

Trong đó Tống Ảnh là nhiệt tình nhất.

Ánh mắt nàng quan tâm đến Dương Nguyên Lãng không phải là đồng môn quan tâm lẫn nhau, mà chứa chan thâm tình.



Dù cho người mù cũng có thể nhìn ra được mà.

“Ba vị không cần khách khí!”

Lý Trường Sinh gật đầu, tránh ra sự quan tâm của Tống Ảnh.

Qua ký ức của Lý Trường Sinh, hắn đương nhiên hiểu Tống Ảnh là yêu Lý Trường Sinh đến dường nào.

Chỉ là Lý Trường Sinh hoàn toàn không có ý định kia với Tống Ảnh.

Nếu như Lý Trường Sinh còn là Lý Trường Sinh trước đó, có lẽ Tống Ảnh vẫn còn cơ hội.

Chỉ là sau khi Lý Trường Sinh bị Lý Toại dùng Hoán Hồn Trận hoán đổi linh hồn, hai người đã hoàn toàn không có khả năng.

Thử nghĩ xem Lý Toại đường đường là Chuẩn Đế viên mãn lão tổ.

Cùng cấp độ với ông tổ nhà họ Tống, làm sao có thể cùng hạng con cháu như Tống Ảnh có quan hệ gì được.

“Vừa rồi đa tạ ba vị ra tay tương trợ!”

Quay lại hai người còn lại, nhất là Lương Khố, Dương Nguyên Lãng có vài phần phức tạp tâm tình.

Trước kia hóa thân làm Lương Sinh, hắn còn chưa đạt đến cấp độ Thánh Tử, nên với mấy người này ngoài Lương Khố ra hắn cũng không có quen thuộc ai.

Tuy nhiên bây giờ thì lại khác, hắn không những biết mấy người này, mà còn ân oán tình thù của bọn họ bên trong hắn cũng hiểu rõ.

Nhất là Lương Khố, chuyện tại Vạn Yêu Quật hắn vẫn còn nhớ rõ ràng lắm.

Đây chính là tên đầu sỏ tiễn đưa hắn quay lại thế giới chân thật đâu.

“Trường Sinh đại ca! Cùng là đồng môn với nhau, giúp đỡ nhau đó là chuyện đương nhiên thôi!”

Tống Ảnh nhíu mày, nàng tổng cảm thấy Lý Trường Sinh trước mắt có đôi chút khác lạ, trở nên khách sáo với bọn họ hơn bình thường thì phải.

Người này.

Dù nàng muốn tiến lại gần hơn một chút cũng không được.

Trước đây gặp Lý Trường Sinh, dù thái độ có không thích nàng, cũng không có bày ra bộ dạng cự tuyệt người ngoài vạn cây số như thế này.

“Đồng môn, cũng đúng!”

Tống Ảnh là não yêu đương sâu đậm với lại Lý Trường Sinh trước đây, hắn vẫn luôn tin cô ta sẽ làm như thế.

Tuy nhiên Phương Viễn cùng Lương Khố thì lại khác, hai người này bình thường hận không thể tự tay diệt hắn đi để tranh dành vị trí Đại Thánh Tử ấy chứ.



“Đại Thánh Tử! Không giấu gì anh, Côn Bằng Tông hiện tại đang gặp phải khó khăn không nhỏ, cần anh về giải quyết!”

Phương Viễn cũng nói thẳng, với những người thông minh cùng hiểu nhau mấy trăm nay qua, không cần thiết phải quanh co lòng vòng làm cái gì.

Lương Khố cũng không nói gì nhiều, xem như là đồng ý với lời nói của Phương Viễn.

Thánh Tông cạnh tranh vô cùng tàn khốc.

Đại Thánh Tử có đặc quyền siêu nhiên mà bất kỳ Thánh Tử nào cũng không thể đạt đến.

Nếu như có cơ hội, hắn cũng là muốn tiêu diệt Lý Trường Sinh, để bản thân mình có cơ hội ngồi lên vị trí Đại Thánh Tử.

Chỉ là bây giờ.

“Hả! Là chuyện gì vậy?”

“Người của Thần Hoang Đế Đình dẫn theo Vạn Kiếm Tông, Đan Thần Tông, Thanh Long Thánh Địa, Bạch Hổ Thánh Địa, Chu Tước Thánh Địa, Huyền Quy Thánh Địa đến Côn Bằng Tông chúng ta dương oai!”

Lần này là Lương Khố lên tiếng.

“Hắc! Ra là vậy!”

Hắn cứ bảo làm sao bọn người này lại nhanh chóng đi tìm hắn như thế này, hóa ra là người bên ngoài kéo đến đánh, trong tông không người địch lại, nên mới nhớ đến Đại Thánh Tử là hắn đây.

“Trường sinh đại ca! Thương thế của anh?”

Tống Ảnh cũng hiểu qua về tình cảnh của Lý Trường Sinh, mấy ngày qua vì c·ái c·hết của Thánh Tử Hồn Tông, hai tông môn cũng ma sát không ít.

Chỉ là chưa tìm ra Lý Trường Sinh, nên chuyện này mọi người đều không hiểu rõ ràng cho lắm.

“Đại thánh Tử! Tình cảnh của anh có vẻ không được lạc quan cho lắm!”

Phương Viễn cũng đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn qua.

Khóa Nguyên Chú Pháp của Hồn Tông danh bất hư truyền, với thực lực của Lý Trường Sinh hiện tại, muốn tự mình phá hủy phải mất mấy trăm năm, hoặc là nhờ vào Lão Tổ Tông Lý gia ra tay.

Với cái tình trạng như thế kia, tự bảo vệ bản thân còn khó, nói gì đến chuyện giúp Côn Bằng Tông lấy lại danh dự đây.

Lúc vừa đến đây hắn không có nhìn rõ, chỉ muốn diệt đi con heo kia để lấy lòng của Lý Trường Sinh.

Nếu mà biết được Lý Trường Sinh trúng phải Khóa Nguyên Chú Pháp?

Cái kia..!

“Phương Viễn! Ngươi có thể ra tay thử xem!”



Dương Nguyên Lãng nhíu mày.

Hai tên khốn kiếp.

Mới vừa rồi còn vui vẻ cứu hắn.

Thấy hắn mất đi thực lực liền ngay lập tức trở mặt.

Thánh Tông Thánh Tử a.

Tất cả đều là dạng này.

"Phương Viễn! Nếu như ngươi dám có ý đồ xấu với lại Trường Sinh đại ca, đừng có trách kiếm trong tay của ta vô tình!"

Gương mặt của Tống Ảnh nổi lên từng đợt hàn sương nhìn chằm chằm Phương Viễn.

Tay nắm chặt cán kiếm.

Giống như một lời không hợp, liền ngay lập tức ra tay chém g·iết Phương Viễn ngay một dạng.

“Ha ha ha! Ta chỉ nói đùa một chút!”

Phương Viễn cười gượng đôi chút.

Không biết Lý Trường Sinh có thật sự không sử dụng được thực lực nữa hay không.

Chỉ riêng Tống Ảnh dùng ánh mắt g·iết người đe dọa bên cạnh, hắn cùng Lương Khố cũng không dám ra tay rồi.

“Lần này người đến tìm Côn Bằng Tông chúng ta phiền toái là những ai vậy?”

Đám Thánh Tử của Côn Bằng Tông này thực lực không hề yếu, có thể đem bọn họ đánh cho không còn cách nào buộc phải chạy đi tìm hắn quay lại chủ trì đại cục, người đến lần này có vẻ không tầm thường a.

À! Mà thôi cũng dễ hiểu.

Không tính Thần Hoang Đế Đình lợi hại nhất, những môn phái như Vạn Kiếm Tông, Thanh Long Thánh Địa, Bạch Hổ Thánh Địa, thực lực đều không hề thua kém Côn Bằng Tông là bao, đám người này đánh không lại, ăn đau khổ cũng là điều bình thường.

“Bên phía Thần Hoang Đế Đình là Thái Tử Phạm Nguyên Phi!”

Lương Khố trầm ngâm đôi chút liền lên tiếng nói.

“Phạm Nguyên Phi?”

Không trách.

Phạm Nguyên Phi là đệ nhất thiên tài hiện tại của Thần Hoang Đế Đình, năm nay chỉ mới hơn hai trăm tuổi thôi, vậy mà đã là Thánh Vương cảnh cường giả.

Tương lai đột phá đến Chuẩn Đế viên mãn đã là chuyện chắc chắn.

Có người còn dự đoán, Phạm Nguyên Phi có khả năng đột phá Đại Đế cảnh nhất sau Lý Toại nữa kia.

Về Phạm Nguyên Phi này, bên trong Thần Hoang Cổ Địa có một truyền thuyết, nó là y đã thức tỉnh được thiên cổ cấm kỵ thể chất Thần Hoang Cổ Thể, còn cao hơn Băng Linh Hàn Thể của Băng Nhi nhiều lắm.