Chương 109: Thần Hoang Cổ Thể được gọi là thể chất cấm kỵ...
Thần Hoang Cổ Thể được gọi là thể chất cấm kỵ, đương nhiên uy năng vô song, thiên phú đã không còn tại Đế Cấp nữa rồi, chí ít cũng Tiên Giai.
Thần Hoang Cổ Thể một khi trưởng thành, có đủ uy năng có thể đối nghịch trời đất.
Nếu như không có c·hết non, dường như có đến chín mươi phần trăm, Phạm Nguyên Phi sẽ có thể đánh vỡ quy tắc phong cấm hàng triệu năm ở Thần Hoang Cổ Địa này, đột phá đến Đại Đế cường giả.
Nói ra Thần Hoang Cổ Địa này cũng là vì thể chất cấm kỵ của Phạm Gia mà đặt ra.
Trong lịch sử, đã từng có Phạm gia lão Tổ, đột phá Đại Đế, nhất thống Thần Hoang Cổ Địa, thành lập Đế Đình hùng mạnh, vạn giới đến chầu.
Chỉ đến khi vị Đại Đế kia không còn, Thần Hoang Cổ Địa mới lại phân ly như hiện tại.
Hiện nay Thần Hoang Đế Đình xuất hiện thiên tài tuyệt thế như Phạm Nguyên Phi, dã tâm của bọn họ lại bùng c·háy d·ữ d·ội.
Không ngoài tham vọng muốn thống nhất Cổ Địa thêm một lần nữa, tái hiện huy hoàng hàng trăm ngàn năm trước của tổ tiên mà thôi.
“Đã là Phạm Nguyên Phi ra tay, ta có trở lại cũng không có ích lợi gì thì phải?”
Người ta là Thánh Vương cảnh cường giả, Thần Hoang Cổ Thể uy chấn vạn giới, trong khi hắn dù khôi phục lại được cũng chỉ tạm thời là Đại Thánh Cảnh.
Hơn nữa hắn còn nghe nói Phạm Nguyên Phi từng có chiến tích vượt cấp khiêu chiến Chuẩn Đế cảnh cường giả, dù là lấy thất bại mà chấm dứt, nhưng cũng ở trong tay của Chuẩn Đế cường giả qua được thời gian không ngắn.
Cường giả như Phạm Nguyên Phi thế kia, trận chiến này làm sao mà đánh.
“Đại Thánh Tử không cần lo lắng, Phạm Nguyên Phi lần này đến đây chỉ là để trợ hứng mà thôi, đối thủ của chúng ta là Vạn Kiếm Tông Thánh Tử Dương Chí!”
Phương Viễn cười nhẹ giải thích.
Đối kháng với lại Phạm Nguyên Phi?
Đừng có nói đùa như thế nào kia chứ?
Dù cho Phạm Nguyên Phi mới vài trăm tuổi, tu vi là Thánh Vương Cảnh.
Nhưng thiên hạ đã không còn liệt Phạm Nguyên Phi vào hàng thiên kiêu nữa rồi.
Y đã có thể đứng chung mâm với những đại cường giả như tông chủ một Thánh Tông, còn có thể xem là Thái Thượng Trưởng Lão cấp độ.
Dùng thực lực của Phạm Nguyên Phi đến xem.
Y còn ra tay với lại đám thiên kiêu như mình, là sẽ để cho thiên hạ tu sĩ cười rụng răng hay là sao?
“Cái gì? Dương Chí?”
Dương Nguyên Lãng hết sức kích động, tâm tình chập chờn, có chút không giấu nổi cảm xúc của mình.
Không thể trách được.
Đã qua rất nhiều năm rồi hắn chưa nghe lại cái tên này.
Lần vào Mộng Cảnh trước đó trong thân phận Lương Sinh, dù đã cho cường giả truy tìm Dương Chí, nhưng đến khi hắn c·hết, vẫn là không có tin tức gì cả.
Những ký ức về ân oán giữa hắn cùng Dương Chí trong thời gian chuyển kiếp cứ hiện về như một cuộn phim tua chậm.
Ngày nào còn chưa tiêu diệt được Dương Chí, ngày đó hắn vẫn là ăn không ngon, ngủ không yên, cứ như có một thanh đao treo lơ lửng trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống lấy mạng của hắn.
Loại cảm giác này làm cho hắn hết sức là khó chịu.
"Trường Sinh đại ca?"
Tống Ảnh rất quan tâm đến Lý Trường Sinh, nghe nhắc đến Dương Chí, biểu hiện của Lý Trường Sinh có đôi phần không bình thường, nàng có thể nhìn ra được.
"Không sao! Chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi!"
Dương Nguyên Lãng che giấu cảm xúc của mình rất là nhanh.
Ân oán giữa hắn cùng Dương Chí, hắn không muốn bất kỳ ai biết được bí mật này cả.
“Đại Thánh Tử! Không thể xem thường Dương Chí được!"
Phương Viễn trông thấy Dương Nguyên Lãng khinh địch, không khỏi nhắc nhở.
"Phương Viễn Thánh Tử nói không sai!"
"Tên đó hiện tại đã trở thành Đại Thánh Tử của Vạn Kiếm Tông, tu vi cũng đã đột phá đến Đại Thánh Cảnh sơ kỳ, còn có thể vượt cấp khiêu chiến!"
"Ta từng trông thấy hắn lấy Đại Thánh Cảnh sơ kỳ tu vi, chém g·iết một vị Đại Thánh Cảnh viên mãn cường giả!”
Lương Khố gương mặt ngưng trọng, hắn không biết ân oán giữa Dương Nguyên Lãng cùng Dương Chí, trông thấy Dương Nguyên Lãng nói thế, hắn còn tưởng Dương Nguyên Lãng xem thường đối thủ, lên tiếng cảnh tỉnh.
Nhắc đến cũng thật xấu hổ, hắn dù đã là Tiểu Thánh Cảnh viên mãn cảnh cường, nhưng cùng Dương Chí đối diện, hắn không chống nổi một kiếm của đối phương, phải dựa vào đối phương hạ thủ lưu tình mới còn mạng sống, ký ức kia đến giờ hắn vẫn còn chưa có quyên đâu.
Như hắn phán đoán không sai, chiêu thức cùng thực lực kinh khủng của Dương Chí, chỉ sợ cũng chỉ có lôi pháp của Lương Sinh, người em trai kia của hắn, mới có thể khắc chế được.
Tiếc là Lương Sinh đ·ã c·hết bên trong Vạn Yêu Quật mất rồi, giờ đây cũng chỉ trông chờ vào Lý Trường Sinh.
Theo như cha của hắn nói qua, Lôi Pháp kinh khủng của Lương Sinh, nhiều khả năng là học được từ Lý gia, chỉ có Lý gia mới sở hữu bộ Lôi Pháp kinh khủng như thế kia.
Cũng không biết Lý gia có âm mưu gì khi truyền lại Vô Thượng Lôi Pháp cho Lương Sinh, vì chuyện này mà Lão Tổ Tông bọn họ mấy lần muốn tìm Lý Toại để hỏi cho ra ngô ra khoai đâu.
“Ta tự biết cân nhắc!”
Dương Chí nha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ thích chui vào bên trong.
Đã Dương Ngọc Hoàn không làm gì được ngươi, vậy liền để đích thân ta đây ra tay tiễn người một đoạn đường vậy.
“Còn về Thanh Long Thánh Địa cùng Bạch Hổ Thánh Địa..!”
“Không cần! Những người này ta đã gặp qua!”
Thanh Long Thánh Địa Long Hạo Tồn, Đại Thánh Cảnh sơ kỳ.
Trí nhớ của hắn đã gặp qua đám người này, còn cùng bọn chúng luận đạo.
Tuy nhiên dù là Long Hạo Tồn, hay Hổ Thành Minh, đều không phải là đối thủ của hắn.
Nên nhớ khi ấy Lý Trường Sinh cũng chỉ là Tiểu Thánh Cảnh mà thôi.
Một vị Chuẩn Đế Viên Mãn, cùng mấy tên Đại Thánh Cảnh luận võ, nếu như còn không thể thắng nữa thì cũng chẳng biết để mặt vào đâu.
Lý Trường Sinh đơn giản là muốn lấy lớn h·iếp nhỏ mà.
Vậy mà trước đây còn lấy ra khoe mẽ với bàn dân thiên hạ.
Người này da mặt đúng là khá dày.
“Hắc!”
Phương Viễn cùng Lương Khố không có nói thêm gì nữa.
Bọn họ đương nhiên biết đám người Long Hạo Tồn không phải là đối thủ của Lý Trường Sinh.
Cũng nhờ một trận chiến trấn áp tứ đại Thánh Tử yêu nghiệt của bốn đại Thánh Địa, Lý Trường Sinh mới có thể được thiên hạ xếp hạng Đệ Nhị Thánh Tử.
Đương nhiên không phải số một.
Số một ai cũng biết là Phạm Nguyên Phi, dù hai người chưa hề so tài, nhưng mà trong lòng người thiên hạ, Lý Trường Sinh cũng không phải là đối thủ của Phạm Nguyên Phi, huống chi Phạm Nguyên Phi bây giờ tu vi còn cao hơn Lý Trường Sinh một cái cảnh giới.
Ra tay là ức h·iếp Lý Trường Sinh đó mà.
Thiên hạ có câu nói đùa khá vui.
Sở dĩ Lý Trường Sinh chậm chạp không đột phá Thánh Vương Cảnh, là vì sợ phải cùng Phạm Nguyên Phi giao chiến.
Tin tức này đối với Lý Trường Sinh nói riêng hay toàn bộ Côn Bằng Tông đều là sĩ nhục, nhưng đến bây giờ, cũng không có người đứng ra phản bác.
Thật nếu mà phản bác, có khi Phạm Nguyên Phi đến tận cửa, hạ thấp tu vi đến Đại Thánh Cảnh cùng Lý Trường Sinh giao thủ, khi đó còn quê mùa hơn.
“Hừ!”
Dương Nguyên Lãng cũng có chút đau đầu.
Trong ký ức của Lý Trường Sinh, thật sự rất kiên kỵ Phạm Nguyên Phi.
Y từng giả lập chiến trận giữa mình cùng Phạm Nguyên Phi, thế nhưng lại chưa có lần nào thắng.