Chương 110: Đây là Lý Trường Sinh đem kinh nghiệm giao chiến kiếp trước khi...
Đây là Lý Trường Sinh đem kinh nghiệm giao chiến kiếp trước khi là Chuẩn Đế của mình vào, nhưng thất bại vẫn hoàn thất bại, đều đó chứng minh Phạm Nguyên Phi mạnh đến bao nhiêu.
Hiện tại Phạm Nguyên Phi tuy là Thánh Vương viên mãn, nhưng hắn có thể dám chắc, đối mặt với Chuẩn Đế sơ kỳ, y cũng có thể đánh một trận, thắng nhiều thua ít.
Một thiên kiêu nghịch thiên như thế kia, không trách Lý Trường Sinh sẽ kiên kỵ.
Phải nói là dù có là Lý Toại, cũng sẽ kiên kỵ Phạm Nguyên Phi, thiên hạ truyền ngôn cũng không phải là không có lý.
“Tuy nhiên!”
Dương Nguyên Lãng cười nhạt.
Thần Hoang Cổ Thể cùng Đại Hoang Tiên Kinh của Phạm Nguyên Phi rất lợi hại. Điều này không cần nói, ai cũng hiểu.
Nhưng hắn đã không còn là Lý Trường Sinh hay Lý Toại của trước đây.
Tham ngộ Vô Cực Đại Đạo Kinh, môn công pháp huyền ảo cường đại số một số hai thiên địa này, cho hắn chút thời gian, xử lý Phạm Nguyên Phi cũng không phải là không được.
Vô Cực Đại Đạo Kinh kinh khủng, không phải là người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
Vượt cấp khiêu chiến, cũng chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước hằng ngày mà thôi.
“Trường sinh đại ca! Vị cô nương này là?”
Tống Ảnh đã nhẫn nhịn khá lâu, khi lên Phi Chu quay trở về Côn Châu, nàng không kiềm chế nổi nữa liền lên tiếng hỏi.
Cô gái này thật sự quá đẹp.
Nàng tự tin mình là Côn Châu đệ nhất mỹ nữ, nhưng mà đứng trước người con gái này, vẫn là có vài phần ảm đạm không có ánh sáng.
Làm cho nàng càng khó chịu hơn, giống như Lý Trường Sinh hết sức ra sức bảo hộ cô ta một dạng.
Đây là điều trước nay chưa từng có.
“Ân! Giới thiệu cho mọi người biết một chút, đây là Băng Nhi, người vợ mới cưới của ta!”
Mãi nghĩ đến vấn đề của Phạm Nguyên Phi cùng Dương Chí mà chút nữa đã quên để ý cảm xúc của Băng Nhi, giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy có lỗi quá đi.
“Vợ mới cưới?”
Ba người Tống Ảnh trừng mắt thật lớn, không thể tin được nhìn chằm chằm vào Băng Nhi.
Bọn họ ban đầu nhìn thấy Băng Nhi xinh đẹp, nhưng trên người không có chút tu vi nào, nghĩ Băng Nhi chỉ là nha hoàn của Lý Trường Sinh, xem trọng nhan sắc của cô ta, qua vài hôm sẽ lại chán.
Khó có thể tin, Lý Trường Sinh lại đi lấy cô gái này làm vợ.
“Trường sinh đại ca! Có phải anh đang nói đùa hay không?”
Tống Ảnh toàn thân run rẩy.
Vợ của Lý Trường Sinh, Tông Chủ Phu Nhân của Côn Bằng Tông trong tương lai, vốn là thuộc về nàng.
Mấy trăm năm qua, không chỉ là nàng, mà toàn thể người của Côn Bằng Tông đều cho là như vậy.
Nhưng mà giờ đây, Lý Trường Sinh lại nói y đã lấy người khác, làm sao nàng có thể chấp nhận sự thật này.
“Tống Ảnh Thánh Nữ! Ta có thể lấy chuyện này ra làm trò đùa được hay sao?”
Dương Nguyên Lãng không vui.
Trong ký ức của hắn, đúng là Tống Ảnh dùng tình với Lý Trường Sinh sâu đậm, tuy nhiên Lý Trường Sinh là Lão Quái Vật Chuẩn Đế viên mãn cường giả, thân phận còn cao hơn Lão Tổ Tông của Tống gia, làm sao có thể để ý đến Tống Ảnh cho được.
Lý Trường Sinh nhiều lần ám chỉ hai người không có khả năng, chỉ là Tống Ảnh quá cố chấp không chịu bỏ cuộc mà thôi.
Cũng vậy, qua chuyện này hy vọng cô ta có thể từ bỏ ý định đó được rồi.
“Gặp qua chị dâu!”
Phương Viễn cùng Lương Khố liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng không có để ý đến sự bất mãn của Tống Ảnh, tiến lên chào hỏi Băng Nhi.
Như vậy cũng không có sai, Lý Trường Sinh có vợ rồi, vậy từ nay Tống Ảnh sẽ không nuôi hy vọng gì nữa, cơ hội cho đám người bọn họ lại tới.
Thú thật với người con gái vừa có sắc đẹp lại có thực lực như Tống Ảnh, là nữ thần trong lòng của biết bao đệ tử trong Côn Bằng Tông.
Trước đó vì Tống Ảnh một mực yêu đương mù quáng với Lý Trường Sinh, làm cho bọn họ không có cơ hội.
Nhưng hiện tại đã hoàn toàn khác.
Lý Trường Sinh đã lấy vợ, còn là chính thê.
Tống Ảnh dù có yên Lý Trường Sinh đến đâu, cũng không thể làm th·iếp của người ta được cơ chứ.
Dù cô ta có chấp nhận, Tống gia phía sau cũng sẽ không có đồng ý đâu.
Như vậy cơ hội của bọn họ liền đến rồi.
“Băng Nhi gặp qua hai vị Thánh Tử, gặp qua Thánh Nữ.!”
Băng Nhi cũng hoàn hồn đáp lại.
Nàng biết đám người này đều là Tiểu Thánh Cảnh cường giả, không run sợ là giả, nhưng mà nàng nghe Lý Trường Sinh nói qua, bây giờ mình là vợ của anh ấy, thân phận là đệ nhất Thánh Tử phu nhân, không thể làm cho anh ấy mất mặt với người ngoài được.
"Chị dâu khách khí!"
Tống Ảnh rất là không muốn, nhưng cũng chỉ tạm thời nén lại cơn giận trong lòng của mình.
Chị dâu ấy à.
Cũng phải xem một cô gái bình thường như cô có gánh nổi trọng trách là phu nhân đệ nhất Thánh Tử Côn Bằng Tông hay là không mới được.
“Chúng ta tạm thời đi nghĩ một lát, có chuyện gì liền đến phòng gọi một tiếng là được!”
Dương Nguyên Lãng kéo tay của Băng Nhi rời đi, hắn hiểu Băng Nhi bây giờ đang rất căng thẳng, không dám đối mặt với đám người này.
Hắn cũng là như vậy, tính toán qua, lấy tốc độ của Phi Chu, chí ít phải mất một tháng thời gian, mấy người bọn họ mới có thể quay lại được Côn Bằng Tông, trong thời gian này, hắn cũng phải nhân cơ hội đem Khóa Nguyên Chú Pháp phá giải.
....
“Nhìn bao lâu rồi?”
“Không có..! không có lâu lắm!”
Băng Nhi gương mặt đỏ như táo chín.
Nữa tháng nay Dương Nguyên Lãng nhắm mắt tu hành, nàng vẫn luôn bên cạnh y đề phòng, trừ trường hợp mệt quá ngủ th·iếp đi, còn lại vẫn luôn nhìn Dương Nguyên Lãng một cách say sưa như thế này.
“Bên ngoài mấy người đó không có làm khó dễ cho em chứ?”
“Không có! Những người đó đối xử với em rất tốt, còn cho em rất nhiều quà tặng, chỉ là em còn không biết công dụng của bọn nó là gì!”
Cũng không biết cách sử dụng.
Nàng biết đây là đồ của giới tu hành, mình không có tu vi, là không thể sử dụng được.
“Có chút quái lạ!”
Dương Nguyên Lãng hơi nhíu mày.
Hai người Phương Viễn thì không cần để ý, bọn chúng nhìn thấy hắn lấy vợ còn mừng rỡ hơn hắn nữa, sẽ không đi làm khó dễ Băng Nhi.
Nhưng Tống Ảnh thì lại khác, cô gái này ở bên hắn mấy trăm năm, tính cách của cô ta như thế nào hắn quá rõ ràng, dựa vào tâm địa độc ác của Tống Ảnh, nửa tháng không có ra tay đối phó với lại Băng Nhi thì thật là chuyện lạ.
“Ong! Ầm ầm!”
“Ân! Rầm!”
“Hắc! Phiền toái quả nhiên đến!”
“Trường sinh! Có chuyện gì vậy?”
Băng Nhi lảo đảo một cái.
Nếu như không có Dương Nguyên Lãng ôm lấy, chấn động kinh khủng vừa rồi có thể đã làm cho nàng b·ị t·hương rồi.
“Không có gì! Chỉ là một ít kẻ thù tìm đến cửa mà thôi!”
“Em ở lại nơi này một lúc, không cần đi ra bên ngoài, xong việc anh sẽ nhanh chóng trở lại!”
Dương Nguyên Lãng để lại một câu, sau đó cũng liền rời khỏi gian phòng này.
Trước khi đi, hắn liền chuẩn bị phòng ngự đầy đủ cho Băng Nhi thì mới có thể an tâm ra bên ngoài.
“Trường sinh đại ca!”
“Đại Thánh Tử!”
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi!”
“Không có khả quan, chúng ta đã bị giam cầm bên trong Luyện Hồn Đại Trận của Hồn Tông mất rồi!” Phương Viễn là người đầu tiên lên tiếng nói.
“Luyện Hồn Đại Trận! Đám người này đến cũng rất nhanh!”
Luyện Hồn Đại Trận là Trận Pháp mạnh nhất của Hồn Tông, đem Luyện Hồn Kỳ ra, triệu hoán cường đại linh hồn thể t·ấn c·ông địch nhân, hung hiểm dị thường, trước giờ không người phá được.