Chương 112: Dương Chí từ trên bầu trời hạ xuống bên dưới...
Dương Chí từ trên bầu trời hạ xuống bên dưới Diễn Võ Trường, lạnh nhạt nhìn qua bên kia Nam Cung Cảnh.
Côn Bằng Tông hùng mạnh nhất Thần Hoang Cổ Địa chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Trước đây hắn còn hâm mộ ước ao được vào môn phái này nữa cơ.
Nhưng giờ đây, trong mắt hắn Côn Bằng Tông thiên kiêu quá yếu, không chịu nổi một kích.
“Ong! Rầm!”
“Cảnh nhi! Cháu không sao chứ?”
Nam Cung Hàn phá đi cấm chế bên ngoài Diễn Võ Trường, xuất hiện bên cạnh Nam Cung Cảnh.
Dù Nam Cung Cảnh không phải là thiên tài số một của Côn Bằng Tông, nhưng là người thừa kế duy nhất của Nam Cung Gia bọn họ, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì được.
“Gia gia! Cháu không có sao!”
Nam Cung Cảnh xua tay.
So với lại chút thương thế này, trong lòng của hắn còn trầm trọng hơn.
Hắn không nghĩ đến, cùng là Tiểu Thánh Cảnh Giới, hai bên lại có sự chênh lệch lớn đến như thế kia.
Ngay cả một chiêu của Dương Chí mà hắn cũng không tiếp nổi, còn nói gì là một trong mười thiên kiêu của Côn Bằng Tông kia chứ.
Lòng tự tin của hắn bị đã kích rất là mạnh đó a.
“Xẹt!”
“Nam Cung Đại Đế! Đây là Côn Bằng Tông! Thánh Tử của bọn ta làm sao có thể làm tổn thương người của các ngươi được!”
Cố Kiếm Nam là người hộ đạo của Dương Chí, hắn cũng ngay lập tức xuất hiện trước mặt của Dương Chí, bảo hộ Dương Chí an toàn, đề phong Nam Cung Hàn không màn thân phận trưởng bối ra tay.
Như Dương Nguyên Lãng có mặt tại đây nhìn thấy Cố Kiếm Nam hiện tại sẽ vô cùng kinh ngạc.
Cố Kiếm Nam đứng tại Côn Bằng Tông bây giờ không còn là một tia nguyên thần vật vờ suýt bị tiêu diệt tại Luyện Kiếm Tông năm xưa nữa, giờ đây Cố Kiếm Nam đã có thân thể hẳn hoi.
Còn về cảnh giới của y, trông thấy mà nghẹn họng trân trối.
Chuẩn Đế thất trọng cảnh giới, còn cao hơn Nam Cung Hàn một cái tiểu cảnh giới.
Nhưng mà tiểu cảnh giới này cách biệt xa lắm.
Chuẩn Đế thất trọng đã là thuộc về Chuẩn Đế hậu kỳ cường giả, trong khi Chuẩn Đế lục trọng của Nam Cung Hàn chỉ là Chuẩn Đế trung kỳ.
Nếu như mà ra tay, phần lớn thất bại sẽ thuộc về Nam Cung Hàn.
Thời gian mấy trăm năm, Cố Kiếm Nam gặp được cơ duyên lớn lao, đã hoàn toàn thay hình đổi xác, thực lực còn vượt xa cả kiếp trước, đúng là rất khó tưởng tượng.
“Hừ! Ta cũng chỉ lo lắng an nguy của cháu ta, không hề nói sẽ ra tay với lại Thánh Tử của các ngươi!”
Trong một lúc xúc động vừa rồi, hắn đúng là cũng có ý định thần không biết quý không hay loại trừ đi một thiên kiêu có thể uy h·iếp được địa vị Côn Bằng Tông sau này.
Chỉ là bên phía Vạn Kiếm Tông cũng đã có chuẩn bị, vậy cũng chỉ đành thôi.
“Vậy thì phải đa tạ Nam Cung Đại Đế rộng lượng rồi!”
Cố Kiếm Nam cười khẩy.
Nói hay hơn hát, xưa nay Côn Bằng Tông làm việc bất chấp thủ đoạn người người đều biết.
Đặc biệt là Nam Cung Hàn, Chuẩn Đế không biết xấu hổ nhất chính là y.
Tên này không bao giờ quan tâm đến mặt mũi hay thể diện.
Mấy ngàn năm qua, thiên tài của các tông môn khác c·hết trong tay Nam Cung Hàn ít cũng vài trăm đó chứ.
Cổ Kiếm Nam hắn đây tuyệt đối không thể để cho bất kỳ ai làm tổn hại đến Dương Chí được.
Không có ai biết, hắn sở dĩ có thể tái tạo lại cơ thể, thực lực còn mạnh hơn trước đây gấp trăm ngàn lần hoàn toàn là do Dương Chí ban tặng.
Chỉ cần ở bên cạnh Dương Chí, đừng nói là Chuẩn Đế thất trọng bây giờ, dù là Chuẩn Đế viên mãn, hay thậm chí là Đại Đế Cảnh Giới, hắn cũng không phải là không thể đạt được đến.
“Tống Nhật tông chủ! Ngài thấy thế nào?”
Trò hề cũng đã diễn xong rồi, cũng đến lúc Phạm Nguyên Phi hắn phải lên tiếng.
“Nguyên Phi Đế Tử! Trận chiến giữa Nam Cung Cảnh cùng Dương Chí, bên phía Côn Bằng Tông chúng tôi nhận thua!”
Tống Nhật cũng rất sảng khoái.
Thua thì thua thôi, bồi thường mấy mỏ khoáng mạch là được rồi.
Tống Nhật hắn đã nhìn ra, Phạm Nguyên Phi lần này mang đến Côn Bằng Tông nơi đây đội hình vô cùng chất lượng.
Dù là Dương Chí hay Long Hạo Tồn hay Hổ Thành Minh, đây đều là thiên kiêu đứng đầu của Thần Hoang Cổ Địa.
Lấy bất kỳ người nào ra, bên mình cũng không có người nào có thể làm đối thủ.
Chỉ có thể trách Côn Bằng Tông bọn họ nhân tài điêu linh.
“Vậy giao ước của chúng ta?”
“Ấy! Đế Tử Điện Hạ không cần phải gấp, không phải nói là phải đánh bại tất cả thiên tài của Côn Bằng Tông chúng ta thì trận so tài này mới có thể kết thúc được hay sao?”
Tống Nhật vuốt nhẹ chòm râu, bên ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong thì đã lo lắng không thôi.
Phạm Nguyên Phi lần này đến đây không có đơn giản là so tài cao thấp đơn giản như vậy.
Một khi Côn Bằng Tông hắn thua trận, ngoài khoáng mạch Thánh Mạch ra, phải nhường ra một nửa Côn Châu cho Thần Hoang Đế Đình, còn phải bồi thường vô số thiên tài địa bảo.
Một trận chiến này nếu như thua, Côn Bằng Tông sẽ tổn hao nguyên khí nặng nề, không còn khoáng mạch tài nguyên, lại mất đi một nửa Côn Châu, từ nay khó lòng có thể làm tiếp siêu cấp thánh địa như trước.
Sớm muộn cũng sẽ bị Thần Hoang Đế Đình thu phục, trở thành phụ thuộc, đây là điều mà không một ai trong Côn Bằng Tông có thể chấp nhận cho được.
“Tống Nhật Tông Chủ! Ý của ngài là đệ nhất Thánh Tử Lý Trường Sinh đi!”
Long Hạo Tồn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
“Hạo Tồn Thánh Tử! Chính là Đại Thánh Tử cung chúng tôi!”
Nhắc đến Lý Trường Sinh, bên dưới đám người Côn Bằng Tông liền rực rỡ hẳn lên.
Đúng vậy, bọn họ đa phần Thánh Tử tuy thua, nhưng mà đệ nhất Thánh Tử của bọn họ vẫn còn chưa có thất bại.
Chỉ cần Lý Trường Sinh quay trở lại kịp lúc, Côn Bằng Tông bọn họ vẫn sẽ còn cơ hội.
Phải biết là Lý Trường Sinh thực lực cực mạnh, Thần Hoang Cổ Địa ngoài Phạm Nguyên Phi ra, y chính là người xếp hàng thứ hai, có Lý Trường Sinh tại đây, không ai có thể ức h·iếp được Côn Bằng Tông bọn họ.
“Tống Nhật Tông Chủ! Một tháng trước Lương Khố đám người thất bại ngài cũng nói như vậy? Bây giờ ngài cũng nói như vậy, không biết Đại Thánh Tử của các ngài bao giờ mới có thể về?”
Long Hạo Tồn nghiêm túc lên tiếng chất vấn.
“Đúng vậy! Chúng tôi đã chờ đợi ở nơi này suốt ba tháng rồi! Lý Trường Sinh kia có quay trở lại hay không ai mà biết được!”
“Thì đó! Nhanh đi liên hệ với Lý Trường Sinh, chúng tôi không có thời gian ở đây ngồi chờ hắn nữa!”
“Phải đó! Một ngày Lý Trường Sinh không xuất hiện, không lẽ chúng tôi phải chờ đợi đến khi hắn xuất hiện hay sao?”
Sau lời nói của Long Hạo Tồn, đến lượt Hổ Thành Minh của Bạch Hổ Thánh Địa, Chu Vô Tận của Chu Tước Thánh Địa, Huyền Nhất của Huyền Quy Thánh Địa đều lên tiếng chất vấn Tống Nhật.
“Các ngươi?”
"Hừ.. Đừng khinh người quá đáng..!"
Tống Nham là đệ nhất lão Tổ hiện tại của Côn Bằng Tông, tu vi Chuẩn Đế Viên Mãn, liếc nhìn qua đám người của các Thánh Địa lớn bên kia, ánh mắt âm trầm lại.
Từ khi nào mà Côn Bằng Tông bọn họ lại trở thành nơi mà ai cũng có thể khi dễ, chà đạp như thế này kia chứ.
Cơn giận của hắn đã đi đến đỉnh điểm.
Dù cho là Chuẩn Đế viên mãn cảnh giới, tâm cảnh như thép, hắn cũng khó chấp nhận.
Đánh thì đánh thôi, cùng lắm đến một phần cá c·hết lưới rách, xem ai sợ ai kia chứ.