Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 113: Nguyên Phi Đế Tử! Ta vừa nhận được tin tức nội bộ trong tông..



Chương 113: Nguyên Phi Đế Tử! Ta vừa nhận được tin tức nội bộ trong tông..

“Nguyên Phi Đế Tử! Ta vừa nhận được tin tức nội bộ trong tông, bên chúng ta đã tìm được Đại Thánh Tử, hiện tại đang trên đường quay trở lại, xin các vị chờ trong giây lát!”

Tống Nhật khẽ ra hiệu cho lão Tổ tông của mình tạm thời bình tĩnh.

Nói thật hắn cũng vô cùng khó chịu.

Nhưng biết phải làm sao được đây, tình thế hiện tại đối phương mạnh hơn bên mình, không chỉ mạnh hơn đôi chút, còn mạnh hơn cả chục lần.

Đừng nhìn Phạm Nguyên Phi chỉ đứng ở đó một mình, nhưng không gian xung quanh có vô số Chuẩn Đế thần niệm chú ý đến nơi này.

Chỉ cần bọn họ động ý đồ xấu, vậy đại chiến tiếp theo không còn là thiên kiêu của đôi bên đơn giản như vậy nữa, mà sẽ là Chuẩn Đế cấp bậc đại chiến.

Khi đó Côn Bằng Tông có thể tồn tại hay không là điều mà hắn cũng không dám chắc nữa.

“Hừ!”

Tống Nham, Nam Cung Hàn mấy tên Chuẩn Đế bên Côn Bằng Tông nhìn nhau đôi chút, cũng liền đem cơn giận này nuốt xuống trong bụng.

Ở đây mỗi đội hình của Vạn Kiếm Tông thôi cũng đủ cho bọn họ uống đủ một bình, còn Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước đều là Thánh Địa đẳng cấp tương đương Côn Bằng Tông, ra tay thật, bọn họ đúng là không có một tia thắng lợi nào cả, ngay cả rời đi cũng là khó khăn.

“Ân! Nếu như đã tìm được Trường Sinh huynh rồi, vậy chúng ta chờ thêm một tháng nữa vậy!”

“Đế Tử! Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian ở Côn Bằng Tông rồi!”

Phạm Ẩn cau mày.

Trong lòng Phạm Nguyên Phi đang nghĩ gì vậy kìa.

Bên mình người đông thế mạnh, không cần những thế lực khác, cường giả của Thần Hoang Đế Đình cũng đủ san bằng Côn Bằng Tông rồi, còn dây dưa với đám người này làm gì?

Bọn chúng không phục, liền làm cho bọn họ biến mất vĩnh viễn tại thế gian này mà thôi.

“Ẩn thúc! Chuyện này không có đơn giản như vậy!”

Phạm Nguyên Phi lắc đầu.

Thứ hắn muốn không chỉ là Côn Bằng Tông, mà còn là những cường giả của Côn Bằng Tông nữa, một Côn Bằng Tông rách nát hắn không cần.

Huống chi đám người Tống Nham đều là Chuẩn Đế hậu kỳ, một khi bọn chúng liều mạng, bên mình cũng sẽ tổn thương không ít.

Chưa đến bước đường cùng, hắn cũng không có muốn cá c·hết lưới rách với Côn Bằng Tông.

“Đa tạ Đế Tử thông cảm!”



Tống Nhật trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Trận chiến này nếu như không xảy ra thì là tốt nhất, hắn cũng không có muốn cơ nghiệp hàng triệu năm của Côn Bằng Tông đến trong tay của hắn liền chấm dứt.

“Tuy nhiên!”

“Không biết Đế Tử còn điều gì muốn nói!”

“Là như vậy! Vị Kiếm Nam Đại Đế này đối với lại Tống Nham Đại Đế của quý tông ngưỡng mộ đã lâu, rất muốn cùng ngài ấy so tài phân cao thấp, trong lúc chờ đợi Trường Sinh huynh quay trở lại, hay là chúng ta liền chứng kiến trận đại chiến của hai vị Đại Đế đi!”

“Chuyện này!”

Tống Nhật cũng bị chiêu này của Phạm Nguyên Phi làm cho ngẩn người.

“Thế nào! Tống Nhật tông chủ không đồng ý, hay là Tống Nham Đại Đế không đặt Kiếm Nam Đại Đế vào trong mắt!”

Phạm Nguyên Phi ánh mắt lạnh dần.

"Không phải.. Chuyện này..!"

"Tống Nhật Tông Chủ! Thật ra thì Côn Bằng Tông cũng không cần phải cố chấp như vậy..!"

"Hiện tại Thần Hoang Cổ Địa không hề bình tĩnh như bên ngoài, Yêu Thú bên trong Thần Hoang Sâm Lâm thực lực cường đại, ngày một mạnh lên, chúng ta phải nên đoàn kết, đồng tâm hiệp lực lại mới đúng..!"

"Đế Tử! Chuyện này!"

Tống Nhật khó xử.

Cái gì gọi là đoàn kết, còn không phải thần phục với Thần Hoang Đế Đình các ngươi, chịu các ngươi sai khiến áp chế, dần dần Côn Bằng Tông cũng sẽ biến mất tại Thần Hoang Cổ Địa này mất thôi.

“Ấy! Ta từ lâu cũng đã nghe qua danh tiếng vô địch Kiếm Thánh của Kiếm Nam Đại Đế, hôm nay nếu có thể so tài thì không còn gì hơn!”

“Lão Tổ!”

Tống Nhật có chút gấp a.

Tuy trên cảnh giới, Tống Nham cao hơn Cố Kiếm Nam một chút.

Nhưng kiếm đạo cường giả xưa nay công kích khủng bố, cùng giai vô địch, Tống Nham mặc dù lợi hại, nhưng một khi ra tay, thắng bại khó nói.

Như hai bên đều trọng thương, Côn Bằng Tông sẽ nguy hiểm hơn bây giờ nhiều.



‘Không cần phải nói thêm nữa!’ Tống Nham truyền âm đáp lại.

Dù biết rõ ràng đây là một cái bẫy.

Làm sao hắn lại có thể không chiến.

Đây là Phạm Nguyên Phi đưa ra tối hậu thư rồi.

Lấy đi mạng của Tống Nham hắn, để bù vào thời gian mà bọn chúng chờ đợi.

Chuyện này căn bản không có con đường thương lượng.

“Tống Nham Đại Đế! Xin mời!”

“Xẹt!”

Cố Kiếm Nam nở một nụ cười lạnh lùng, liền bay đến Diễn Võ Trường.

Diễn Võ Trường lần này không phải là nơi hai người Dương Chí cùng Nam Cung Cảnh đại chiến trước đó.

Mà là một khu vực cấp cao hơn, năm xưa do Côn Bằng Đại Đế làm ra, có thể chịu được sức tàn phá của Chuẩn Đế Viên Mãn đại chiến.

Trừ phi thực lực của người bào đạt đến Đại Đế cấp độ, mới có thể đem cái Diễn Võ Trường đặc biệt này hủy đi.

Hai người Tống Nham cùng Cố Kiếm Nam đều được mọi người tôn xưng là Đại Đế, nhưng tất cả mọi người trong lòng đều hiểu chỉ là tô son trét phấn lên mặt mình.

Thần Hoang Cổ Địa kể từ mấy trăm ngàn năm trước biến đổi, Đại Đế cơ hồ đã tuyệt tích. Những năm qua không nghe nói qua Đại Đế cường giả xuất hiện.

Thiên hạ tu luyện giả chỉ cần đột phá đến Chuẩn Đế, liền sẽ được người khác tôn xưng là Đại Đế cho oai vậy thôi.

Cái danh hiệu này, một khi thiên hạ có người đột phá Đại Đế, sẽ không người nào dám đi dùng nó nữa.

“Cố Kiếm Nam! Nếu như ngươi đã muốn làm chó cho Đế Đình! Vậy thì tới chiến đi!”

“Thôn Thiên Thần Ấn!”

“Ong! Ầm ầm! Ầm ầm!”

Không thể không nói, Chuẩn Đế cường giả ra tay quả thật khác biệt một trời một vực so với lại Thánh Cảnh cường giả chiến đấu.

Tống Nham chỉ mới vừa bộc phát khí tức thôi, đã làm cho không gian vặn vẹo, thiên địa linh khí nghịch lưu, xung quanh năng lượng cuồng bạo bao phủ một khu vực rộng lớn.

Làm cho rất nhiều cường giả run sợ không thôi.

May mắn có Đế Trận thủ hộ, nếu không với năng động cuồng bạo bừa bãi như thế kia, sẽ vó không ít cường giả lâm vào tai ương.



"Đến tốt lắm..!"

"Kiếm Trấn Thiên Môn! Sát!''

"Ầm ầm... Ầm ầm... Ầm ầm!"

....

"Muốn chạy.. Không có cửa đâu..!"

“Vạn Thiên Lôi Đạo!”

“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”

“A..! A...! A.!”

“Cái gì? Mười ngàn Ác Linh của ta?”

Hồn Tư Thu tròng mắt như muốn rơi ra.

Mười ngàn Ác Linh, trong đó không thiếu Đại Thánh Cảnh Ác Linh, lại chịu không nổi đợt thứ hai lôi đạo của Lý Trường Sinh, tan thành tro bụi, giờ đây Luyện Hồn Đại Trận của hắn cũng đã không còn.

Luyện Hồn Kỳ còn đó, nhưng mà không khác gì là hàng phế liệu.

“Hồn Tư Thu! Ông đã quên, Ác Linh sợ nhất là lửa cùng Lôi Điện, không may cho ông, Lý gia ta là chủ tu Lôi Đạo công kích chi thuật!”

Dương Nguyên Lãng khá là nhàn hạ cùng Hồn Tư Thu trò chuyện.

Trong khi trò chuyện, hắn cũng không quên dùng Côn Bằng Thôn Thiên Quyết, đem những Ác Linh năng lượng thôn phệ.

Gia tăng lực lượng thần hồn, thần hồn Chuẩn Đế Viên Mãn của hắn hiện tại lại mạnh thêm một chút xíu, nhưng cũng không đáng kể, cái này xem như muỗi nhỏ cũng là thịt đến để dùng thôi.

"Tại sao?''

Hồn Tư Thu ánh mắt quá dọa người.

Hắn đã chịu thua, muốn cuốn gói chạy khỏi nơi này, trốn tránh Lý Trường Sinh rồi cơ mà.

Đâu phải Lý Trường Sinh không biết ý định của hắn đâu.

“Ong!”

“Lý Trường Sinh! Ngươi hủy đi Luyện Hồn Đại Trận của ta! Ta sẽ để ngươi chôn cùng!”

Hồn Tư Thu dường như điên loạn.