Chương 114: Vì có thể luyện chế ra bộ Trận Pháp này..
Vì có thể luyện chế ra bộ Trận Pháp này, hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, dùng giá cả cực cao mua lấy Tụ Hồn Mộc, cùng với lại bắt cực nhiều linh hồn, nhưng mà tiếc là không còn nữa rồi.
Tích lũy nửa đời, bỗng dưng trôi theo dòng nước.
“Dựa vào tu vi Thánh Vương vừa mới đột phá không bao lâu của ngươi?”
Dương Nguyên Lãng cười nhạt.
“Làm sao ngươi biết?”
Hồn Tư Thu có chút khựng người lại.
Chuyện hắn đột phá Thánh Vương cảnh cách đây không lâu, chưa từng nói cho bất kỳ người nào biết.
Bản thân của hắn cũng tu hành một môn pháp quyết che giấu cảnh giới rất cao thâm, nếu như hắn không có tự mình hiển lộ tu vi, ngay cả Chuẩn Đế trong tông cũng nhìn không ra.
Lần trước đó hắn không bảo vệ được Hồn Huyền Dị, trở về thế nào cũng bị trách phạt, cũng may đúng lúc hắn đột phá.
Thánh Vương Cảnh bên trong Hồn Tông cũng thuộc về cường giả rất mạnh, không dễ dàng gì bỏ đi, thế nên hắn mới có thể qua được một kiếp.
Chuyện này khá là bí mật, làm sao Lý Trường Sinh có thể nhìn ra được vậy kìa?
“Không giấu gì ông! Ta bây giờ cũng là Thánh Vương Cảnh!”
“Ong!”
Nói đoạn, Dương Nguyên Lãng thả ra khí tức của mình, Thánh Vương khí tức xuất hiện làm cho trời đất biến sắc.
Năng lượng trong thiên địa càng quét bừa bãi, phạm vi hàng ngàn km cuồng phong nổi lên liên hồi, uy áp sinh linh không thể thở nổi.
“Cảm giác này?”
Rất là sảng khoái.
Đế Cấp thiên phú quả nhiên lợi hại, khi không còn chấp niệm nữa, Chuẩn Đế Viên Mãn thần hồn, cộng thêm hiểu biết của hắn về các đại cảnh giới, thiên địa linh khí đầy đủ, dường như tu hành đã không còn bình cảnh gì đáng nói.
Chỉ cần tài nguyên đầy đủ, hắn liền có thể nhanh chóng đột phá cảnh giới.
Nói về tài nguyên, Côn Bằng Tông không ai có thể sánh bằng Lý gia lão tổ Lý Toại được.
Một khi hắn đã phá hủy được Khóa Nguyên Chú Pháp, bên trong không gian của Lý Trường Sinh bảo vật cùng tài nguyên đều thuộc về hắn, cho nên chỉ cần bỏ ra nửa tháng thời gian, hắn cũng đã đột phá được Thánh Vương Cảnh.
“Lý Trường Sinh..! Đột phá Thánh Vương?”
“Không có sai! Ta không có nhìn nhầm!”
Hai người Phương Viễn cũng ngốc ra một hồi.
Lý Trường Sinh đột phá Đại Thánh Cảnh không bao lâu kia mà, vị chi cũng chỉ vài chục năm ngắn ngủi, thời gian kia chớp mắt liền có thể qua, còn chưa cũng cố cảnh giới nữa, làm sao bây giờ đã đột phá Thánh Vương rồi.
“Quá tốt rồi! Côn Bằng Tông chúng ta được cứu!”
Phương Viễn suy nghĩ sâu xa hơn.
Côn Bằng Tông bọn họ hiện nay đang lâm vào kiếp nạn trăm ngàn năm có một, xử lý không khéo, e là Côn Bằng Tông từ nay sẽ biến mất trên đời này, đây là chuyện mà hắn còn chưa nói cho Lý Trường Sinh biết.
Bây giờ Lý Trường Sinh đã đột phá Thánh Vương cảnh, nghĩ đến trong hàng Thánh Tử đã không còn người nào có thể cùng Lý Trường Sinh chống lại nữa, đánh lui đám người Phạm Nguyên Phi là điều chắc như đinh đóng cột.
“Cũng may chúng ta không có ra tay với hắn!”
Lương Khố nghĩ lại mà sợ.
Khi mới tìm ra Lý Trường Sinh, trông thấy y ốm yếu còn không đối phó nổi một con mới vừa vào Tiểu Thánh Cảnh yêu thú, hắn đã có cái ý định ra tay với y.
May mắn Phương Viễn ngăn cản, cũng như kh·iếp sợ Lý Trường Sinh từ trong tiềm thức mới không có ra tay.
Nếu như không có lẽ hắn đã phải c·hết.
Lý Trường Sinh này giả heo ăn hổ cũng quá lợi hại.
“Ha ha! Giờ đây ai còn nói Trường Sinh đại ca sợ Phạm Nguyên Phi mà không dám đột phá Thánh Vương cảnh nữa!”
Tống Ảnh cười to, trong lòng như hoa nở.
Thiên hạ đồn đại Lý Trường Sinh vì sợ phải cùng Phạm Nguyên Phi đại chiến, nên mới không dám để tu vi của mình cao hơn hoặc bằng đối phương.
Bấy lâu nay, Côn Bằng Tông vì chuyện này vẫn không có ngốc đầu lên được.
Giờ thì hay rồi, Lý Trường Sinh đột phá Thánh Vương cảnh, bằng với lại cảnh giới của Phạm Nguyên Phi bây giờ, thử xem còn ai dám nói Lý Trường Sinh của Côn Bằng Tông kiên kỵ Phạm Nguyên Phi của Thần Hoang Đế Triều nữa hay không.
“Ân!”
Hai người Phương Viễn liếc mắt nhìn nhau.
Lý Trường Sinh sớm không đột phá, muộn không đột phá, lại tu đến Thánh Cảnh một đường gấp rút, bọn họ quả thật có chút hiểu lầm Lý Trường Sinh thật.
Y không phải là sợ Phạm Nguyên Phi, mà là có nguyên nhân nào khác, không thể tăng nhanh cảnh giới như dự tính được.
“Lý Trường Sinh đột phá Thánh Vương cảnh lúc này chỉ sợ cũng không phải là điều tốt!”
Lý Trường Sinh đã là Thánh Vương Cảnh, theo lý đây là một chuyện vui, thế nhưng cũng không hẳn là vậy.
“Phương Viễn Thánh Tử nói không sai!”
Lý Trường Sinh không đột phá Thánh Vương cảnh giới, đối thủ của y cũng chỉ là Long Hạo Tồn hay Hổ Thành Minh, cao cấp hơn chút là Dương Chí.
Nhưng một khi Lý Trường Sinh đột phá Thánh Vương cảnh, đối thủ sẽ chuyển sang Phạm Nguyên Phi.
Phạm Nguyên Phi được người trong thiên hạ tôn xưng thiên hạ đệ nhất Thánh Giả, không ai có thể phản đối.
Thêm vào Phạm Nguyên Phi đột phá cảnh giới này đã lâu, sắp bước vào Chuẩn Đế, như hai người đại chiến thật, vậy phần thắng của Lý Trường Sinh không có cao lắm.
"Không nên bi quan như vậy! Không phải Thần Hoang Đế Đình đã truyền lời, Phạm Nguyên Phi sẽ không có ra tay tranh đấu cùng với lại đồng lứa rồi hay sao?"
Hai người còn lại gật đầu.
Giờ cũng hy vọng Thần Hoang Đế Đình tự trọng thân phận cùng danh dự, không có đi cùng Lý Trường Sinh tính toán.
Nếu như không, dù là Lý Trường Sinh đã đột phá Thánh Vương Cảnh, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng y sẽ là đối thủ của Phạm Nguyên Phi cả.
“Chỉ tiếc!”
Tống Ảnh nhìn vào bên trong Phi Chu liền phiền muộn hẳn lên.
Lý Trường Sinh không đến hai ngàn năm đã là Thánh Vương cường giả, sau này đột phá Chuẩn Đế là điều chắc chắn, thậm chí có thể nhìn ngó Đại Đế cảnh giới trong truyền thuyết.
Một khi Lý Trường Sinh là Đại Đế cường giả, quan sát chúng sinh.
Làm người con gái của y, sẽ có vinh quang vô thượng.
Tuy nhiên đáng tiếc người đó lại không phải là Tống Ảnh nàng.
‘Không! Người bên cạnh Lý Trường Sinh, chỉ có thể là Tống Ảnh ta!’ Tống Ảnh ánh mắt dần chuyển sang lạnh lẽo.
Vợ của đệ nhất cường giả Thần Hoang Cổ Địa phải là thiên chi kiêu nữ như nàng, không phải là một đứa con gái ở thôn quê mới lên được.
Bằng mọi giá không thể để người con gái đê hèn Băng Nhi kia được làm vợ của Lý Trường Sinh, cô gái này chắc chắn phải c·hết.
Tống Ảnh trong lòng âm độc suy tính.
“Ong! Ong!”
“Hừ! Có chút thất sách!”
Hồn Tư Thu cũng không có che giấu thực lực của bản thân mình nữa.
Thánh Vương khí tức phát ra, cùng Lý Trường Sinh tương tranh tương đối.
Biết hắn là Thánh Vương còn đi ra bên ngoài cùng hắn đối diện, hắn nên nghĩ Lý Trường Sinh có đủ tự tin mới đúng chứ.
Giờ đây nói gì cũng không còn kịp.
“Thiên Hồn Toản!”
“Ong! Ong!”
Thiên Hồn Toản!
Tuyệt kỹ của Hồn Tông bọn họ.
Dùng là thần hồn công kích, giá hồn lực thành một mũi khoan, đâm thẳng đến thức hải của địch thủ, đem Thánh Hồn của đối phương diệt sát.
Điều đáng sợ của môn công pháp này là thủ đoạn công kích vô hình vô sắc, không thể nào phòng tránh cho được.
“Ong! Ầm ầm!”
“Hừ!”
“Ngươi không sao?”
“Ta thì có chuyện gì?”
Chuẩn Đế Viên Mãn thần hồn, mũi khoan của Hồn Tư Thu còn chưa tiến vào thức hải đã bị Chuẩn Đế Hồn của hắn hủy diệt đến tra cũng không còn rồi.