Đây là còn chưa nói, Lý Toại cũng tu hành không ít hồn thuật công pháp, nhằm bảo trụ hồn phách của mình.
Dù lấy Chuẩn Đế viên mãn thần hồn hoàn toàn không cần e ngại Thánh Cảnh thần hồn của Lý Trường Sinh.
Nhưng Lý Toại s·ợ c·hết.
Hắn sợ Lý Trường Sinh có thủ đoạn đặt biệt gì có thể lật ngược tình thế, nên chuẩn bị mọi sự vẹn toàn.
“Côn Bằng Khôn Thiên Chỉ!”
“Ong! Ầm ầm!”
Đến lượt Dương Nguyên Lãng ra tay.
Hắn cũng không có hề sử dụng tuyệt học bên trong Vô Cực Đại Đạo Kinh.
Thứ hắn dùng là võ học thần thông của Côn Bằng Tông.
Tuyệt học của Côn Bằng Tông cũng rất là lợi hại, chẳng qua đệ tử của Côn Bằng Tông không có tu luyện đến nơi đến chốn mà thôi.
Lúc còn sống, Lý Toại đối với lại Côn Bằng Khôn Thiên Chỉ lĩnh ngộ vô cùng sâu, ngoài Lôi Pháp ra, Côn Bằng Khôn Thiên Chỉ là môn công pháp thứ hai mà hắn lĩnh ngộ đến đại thành áo nghĩa.
Chỉ còn kém một chút nữa, liền có thể đột phá Pháp Tắc cảnh giới.
Thêm nữa hắn cũng đã nhìn ra, thực lực của Hồn Tư Thu vốn không hề cao.
Dùng Côn Bằng Khôn Thiên Chỉ diệt y có thể xem là lấy đao mổ trâu đi cắt tiết gà được rồi.
“Không!!!”
Hồn Tư Thu nuốt khan một ngụm nước miếng, hồn phách bay lên chín tầng mây.
Hắn đương nhiên cảm nhận ra được sự cường đại mà một chỉ kia mang đến mạnh bao nhiêu.
Đừng nói là hắn chỉ vừa bước chân vào Thánh Vương Cảnh sơ kỳ, dù cho là Thánh Vương Cảnh viên mãn, cũng chắc chắn phải c·hết dưới một chỉ này.
“Ầm ầm! Ầm ầm!”
“Dừng tay!”
“Ân!”
“Hồn Tông cường giả?”
“Hỗn Lão cứu mạng!"
"Hồn Lão cứu mạng a..!"
"Ầm ầm..!"
"Đa tạ..!"
"Đa tạ...!Hồn Lão cứu mạng!”
Hồn Tư Thu vừa đi qua một vòng quỷ môn quan thì mừng như điên.
Hắn thề sau khi quay trở lại Hồn Tông, chuyên tâm bế quan, không đột phá Chuẩn Đế, hắn không thể đi ra.
Và quan trọng hơn, không bao giờ tìm đến tên Lý Trường Sinh này báo thù nữa.
Đây nào phải báo thù, mà là đi nạp mạng mà.
“Hồn Lão?”
Dương Nguyên Lãng trong lòng cảnh giác cao độ.
Ở Hồn Tông, có rất nhiều cường giả tuổi tác đã cao, nhưng không một ai dám xưng lão.
Người có thể xưng lão duy nhất ở Hồn Tông, cũng chỉ có đệ nhất Thái Thượng Trưởng Lão của bọn họ.
Đó chính là Chuẩn Đế viên mãn cường già tên là Hồn Tính.
Hồn Tính người này trước khi còn là Lý Toại, cũng phải kiên kỵ đối phương mấy phần, huống chi là hiện tại.
“Vãn bối gặp qua Hồn Lão!”
Dương Nguyên Lãng theo lễ phép tự nhiên cung kính thi lễ.
“Ha ha! Lý Toại Đế Hữu cùng ta một cấp độ, cần gì phải hành lễ như vậy?”
Hồn Tính cất tiếng cười to.
Nhưng hắn cũng để ý, đem không gian nơi đây phong tỏa lại, chỉ có ba người bọn họ mới có thể nghe được.
“Lý..! Lý Toại?”
Hồn Tư Thu đột nhiên cảm giác có một luồn khí lạnh chạy từ đầu đến chân, nhìn lại Lý Trường Sinh như nhìn ma quỷ một dạng.
Đại danh của Lý Toại hắn đã nghe nói từ lâu, mấy ngàn năm trước đây, y là người có khả năng nhất xông phá Chuẩn Đế gông xiềng, đột phá Đại Đế.
Tuy nhiên không hiểu vì sao lại thất bại, từ đó bế tử quan không ra, hai ngàn năm nay chưa từng có người nhìn thấy Lý Toại xuất hiện trên Thần Hoang nữa.
“Nói vậy?”
Người trước mắt này không phải Lý Trường Sinh, mà là Lý Toại rồi.
Chỉ như thế mới có thể giải thích vì sao Lý Trường Sinh này lại yêu nghiệt đến như vậy.
Hóa ra nào có thiên tài quái gì, là lão quái vật mượn thân xác của con cháu sống lại mà thôi.
Nghĩ lại chắc y cũng đã dùng Hoán Hồn Đại Trận của Hồn Tông để tráo đổi không một ai nhìn ra.
Nhưng giữa đường gặp chút sự cố, thành ra hận người của Hồn Tông lâu như vậy.
Hồn Tư Thu nghĩ mình vừa rồi thoát c·hết trong tay của Lý Toại, cũng không khỏi rùng mình một cái.
Không dám chính diện nhìn Lý Trường Sinh nữa.
“Hắc! Hồn Tính Đế Hữu cũng thật tinh mắt!”
Dương Nguyên Lãng có đôi phần bất ngờ, tuy nhiên suy nghĩ chút liền có thể biết.
Hoán Hồn Đại Trận là của Hồn Tông, những người khác có thể không nhìn ra dấu vết, nhưng Hồn Tính là ông tổ của Hồn Tông, sao có thể không nhận ra cho được.
Hơn nữa lúc còn sống, Lý Toại cùng Hồn Tính cũng từng tham gia qua Chuẩn Đế trao đổi đại hội, hai người từng có quen biết qua nhau không ít lần.
“Hồn Tính! Lần này ông xuất hiện ở nơi đây, chắc không phải là muốn vạch trần thân phận của tôi thôi đâu chứ?”
“Lý Toại Đế Hữu thật là tinh ý! Không biết c·ái c·hết của Thánh Tử bổn tông Lý Toại Đế Hữu giải thích như thế nào?”
“Hắc! Hắn lấy Hoán Hồn Đại Trận giả bán cho ta, c·hết là xứng đáng!”
Quả nhiên là vẫn đến.
Đám người Hồn Tông này luôn bao che cho người của mình.
Hồn Tính tự mình ra tay, xem ra chuyện này khó giải quyết rồi đây.
“Lý Toại Đế Hữu! Ngài nói nhe vậy có phải không có trách nhiệm rồi hay không?”
Sắc mặt của Hồn Tính lạnh lại.
Khác với Côn Bằng Tông đám người đó, hầu như các Thánh Tông, Thánh Địa chỉ tuyển ra một vị Thánh Tử, Thánh Nữ.
Hồn Tông bọn họ khó khăn lắm mới đào tạo được Hồn Huyền Dị, kế thừa Hồn Tông đạo thống, thế mà lại bị Lý Trường Sinh tiêu diệt một cách không thương tiếc, món nợ này Hồn Tông sẽ không bỏ qua.
“Hồn Tính! Nếu như ông muốn trả thù, vậy thì liền ra tay đi, không cần phải nói quá nhiều lời!”
Người này xuất hiện ở đây, vạch trần thân phận của hắn, nhìn qua cũng biết người đến không hề có thiện ý.
“Lý Toại Đế Hữu đã nói như vậy! Vậy ta cũng không có khách khí nữa!”
“Thiên Hồn Ma Châm! Diệt!”
“Ong! Ong! Ầm ầm!”
Thiên địa biến sắc.
Hư không xuất hiện một cây trâm hết sức khổng lồ, đem mọi khí tức của thiên địa cho phai mờ.
“Ca! Ca! Ca!”
“Rắc..! Rắc! Rắc!”
“Phốc..! Phốc..! Phốc!”
Khí tức của nó kinh khủng đến nổi ngay cả Dương Nguyên Lãng dùng hết toàn lực vẫn không thể nào di chuyển được nữa bước chân.
Hồn Châm còn chưa hạ xuống, Dương Nguyên Lãng đã bị khí tức của nó ép cho không thể thở nổi.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy xương cốt của Dương Nguyên Lãng đang gãy vỡ.
Chuẩn Đế Viên Mãn cường giả quả thật quá kinh khủng.
Dù chưa thật sự tập trung ra tay, cũng không phải là Thánh Cấp cường giả có thể chống lại.
Loại cảm giác vô lực này, giống như trước đó Lý Toại nghiền áp hai triệu tộc nhân của mình để đột phá Đại Đế, những người kia cũng không thể phản kháng.
Dù trong đó cũng không thiếu Thánh Vương hay Chuẩn Đế cường giả.
“Thiên Địa Lôi Tâm Thủ! Phá!”
“Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
“Ân!”
“Đạp! Đạp! Đạp!”
“Lý Bá Khiêm!”
“Công tử! Xin lỗi! Lão nô đã đến muộn!”
“Không muộn! Vừa hay kịp lúc!”
Dương Nguyên Lãng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khôi phục lại thực lực, trước tiên hắn liền liên lạc với lại Lý Bá Khiêm, để ông ta đi đến đây trợ giúp.
May mắn chuẩn bị của hắn cũng không có dư thừa một chút nào cả.
Không thì có lẽ hắn đã phải chào từ biệt ở Thánh Vương cảnh giới này quay lại thực tế mất rồi.
“Lý Bá Khiêm! Chuẩn Đế trung kỳ cường giả!”
Hồn Tính trầm giọng lên tiếng.
Đối thủ là Lý Gia, dĩ nhiên hắn cũng đã điều tra cặn kẽ từng chi tiết chút, nói sao đây cũng là đối thủ củ của hắn.
Lý Toại trước đó hủy diệt Lý Gia, g·iết vô số người, nhưng vẫn để lại hai người, một là Lý Trường Sinh, người có thiên phú tốt nhất trong tộc.