Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 116: Người còn lại là Lý Bá Khiêm..



Chương 116: Người còn lại là Lý Bá Khiêm..

Người còn lại là Lý Bá Khiêm, thực lực không hề tệ, còn vô cùng trung thành, tử trung duy nhất với lại Lý Toại.

Lý do Lý Toại không có ra tay với lại Lý Bá Khiêm, một phần vì y trung thành, hai là y không phải họ Lý, ba là Chuẩn Đế trung kỳ, có thể trợ giúp được cho Lý Trường Sinh sau này.

Ánh mắt của Hồn Tính hắn xưa nay luôn rất là chuẩn.

Những gì hắn suy luận vừa rồi sẽ không có sai đâu.

“Hồn Tính Đế Hữu! Xem ra hôm nay ông không thể nào g·iết ta được rồi!”

Lý Bá Khiêm xuất hiện, làm cho Dương Nguyên Lãng nhận thấy được tính mạng của mình đã hoàn toàn không còn lo ngại gì nữa, nói chuyện cũng thoải mái hơn trước không ít.

“Vậy ý của Lý Toại Đế Hữu là gì?”

“Ân oán của chúng ta chấm dứt từ đây, ngài thấy thế nào?”

Dương Nguyên Lãng không hề ngán Hồn Tính, bao gồm Hồn Tông.

Nhưng mà thực lực của hắn hiện tại còn chưa có khôi phục lại đỉnh cao bao nhiêu.

Nếu như mà cứ để cho Hồn Tông nhìn chằm chằm như thế mãi, cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì cả.

Hai bên nên hóa c·hiến t·ranh thành hòa bình là điều tốt cho cả hai.

“Hồn Lão! Tuyệt đối không được!”

Hồn Tư Thu gương mặt biến sắc.

Lý Toại g·iết Thánh Tử của bọn họ, g·iết đi rất nhiều Hồn Tông đệ tử, những năm qua Hồn Tông bọn họ tổn thương nặng nề trong tay Lý Toại cùng Côn Bằng Tông, thù oán đôi bên cực sâu, không thể hòa giải được.

Dựa vào câu nói của Lý Toại liền xem như không có chuyện gì, làm sao để cho những n·gười c·hết đi an lòng, người bên trong tông tim cũng lạnh giá.

Đối phương lần này đến cũng chỉ là Chuẩn Đế trung kỳ mà thôi, cũng không phải là Tống Nham hay Phương Chính Quốc, dựa vào thực lực của Hồn Tính, hoàn toàn có thể tiêu diệt được Lý Bá Khiêm trước mắt này đây.

Tiện tay diệt luôn Lý Toại.

Nếu như không, thả hổ về rừng, một ngày kia Lý Toại khôi phục lại thực lực trước đó, thậm chí đột phá Đại Đế, khi đó Hồn Tông bọn họ thì tiêu đời rồi.

“Ta thấy ý của Lý Toại Đế Hữu rất hay, chúng ta cứ làm như vậy đi!”

Hồn Tính lườm Hồn Tư Thu một cái, cũng không có thèm để ý đến tên ngu ngốc này, quay sang cùng Dương Nguyên Lãng nói chuyện tâm bình khí hòa, không nhìn ra chút gì là giận dữ như khi vừa mới đến đây cả.

Người không biết còn cho rằng hai người bọn họ là bạn bè thân thiết lâu năm mới gặp lại đâu.



“Hắc! Vậy thì chúng ta cáo từ trước một bước đây, sau này sẽ gặp lại!”

“Xẹt!”

Dương Nguyên Lãng cười nhẹ một tiếng, liền cùng Lý Bá Khiêm trở lại Phi Chu, như chưa có chuyện gì xảy ra cả, giống như mọi chuyện đều trong tính toán của hắn rồi vậy.

“Hồn Lão?’’

Hồn Tư Thu gương mặt âm trầm như muốn vắt ra nước.

Cơ hội tốt như thế cứ như vậy không còn.

Phải biết đối phương là lão tổ của Côn Bằng Tông đó nha.

Mất đi một cường giả như thế, đối với Côn Bằng Tông mà nói là thiệt hại không thể nào đong đếm cho được.

“Ngươi muốn hỏi vì sao ta không ra tay có phải hay không?”

“Đúng vậy thưa Hồn Lão!”

Nói thật như Hồn Tư Thu hắn có được tu vi như Hồn Tính, không đời nào hắn lại để cho Lý Trường Sinh rời đi một cách nhẹ nhàng như thế kia được.

“Lý Bá Khiêm không phải là đối thủ của ta, tuy nhiên hắn có thể tự bạo, thêm vào những bảo vật mà Lý Toại để lại, cũng đủ làm cho ta b·ị t·hương rồi..!”

Hồn Tính chỉ nói đến đây thôi.

Lý Bá Khiêm là tên tử trung, không quan tâm đến mạng sống của mình, hắn không thể bắt Lý Toại lại được.

Một khi để Lý Toại trốn đi, ân oán đối bên chính thức kết thành tử thù, sau này Hồn Tông bọn họ sẽ phải đối diện với lại một tên Chuẩn Đế Viên Mãn điên cuồng trả thù, dù có mạnh hơn nữa bọn họ cũng ăn không tiêu.

"Hồn Lão! Là ta suy nghĩ không chu toàn!''

Hồn Tư Thu cũng không phải thằng ngu.

Nghĩ lại đôi chút hắn cảm thấy mình có đôi chút ẩu trí.

Lý Toại là ai.

Y làm sao không có để lại một số thủ đoạn bảo vệ bản thân của mình cho được kia chứ.

...

“Thêm một nguyên nhân nữa là Thần Hoang Đế Đình hiện tại quá hung hăng!”



Dương Nguyên Lãng biết đám người này đang muốn biết điều gì, cũng liền giải thích cho bọn họ hiểu.

Phạm Nguyên Phi ngang trời xuất hiện, có Thành Đế Chi Tư, Đế Đình hàng trăm năm qua liên tục tạo thế, thiên hạ cũng nên hợp lại lần nữa.

Bây giờ quá nữa Thánh Địa tông môn thế lực bên ngoài phần lớn đều đã quy hàng Thần Hoang Đế Đình.

Trong khi Côn Bằng Tông cùng Hồn Tông vẫn còn hiên ngang bất khuất, hai bên đều có kẻ địch chung, cần gì phải làm đến n·gười c·hết ta sống để cho Đế Đình nhặt được tiện nghi kia chứ.

“Thì ra là như vậy!”

Phương Viễn mấy người vội gật đầu.

Dương Nguyên Lãng nói rõ, bọn họ mới hiểu ra thế cục hiện tại của Thần Hoang Cổ Địa lại phức tạp như vậy!

“Chỉ là..!”

Dương Nguyên Lãng trầm ngâm.

Hắn cũng biết đây chỉ là tình thế tạm thời.

Thần Hoang Đế Đình chuẩn bị đã lâu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, át chủ bài vô số, quá nữa Thánh Địa hùng mạnh đã giả vờ nương nhờ vào Thần Hoang Đế Đình.

Chỉ Côn Bằng Tông cùng Hồn Tông chống lại là không có thực tế.

Đại thế đã như vậy, Thần Hoang Đế Đình thống nhất Thần Hoang Cổ Địa một lần nữa xem như là ván đã đóng thuyền, không ai có thể ngăn chặn.

Trừ phi thiên hạ xuất hiện một vị Đại Đế, đột phá trước cả Phạm Nguyên Phi, khi đó tình thế sẽ hoàn toàn thay đổi.

Nếu không thì có thể khuyên Côn Bằng Tông cao tầng cũng giả vờ quy thuận Thần Hoang Đế Đình như những Thánh Địa khác.

Nhiều người đều biết, Thánh Địa quy hàng chỉ là mặt ngoài, bên trong vẫn còn có quyền tự chủ rất là mạnh.

Đừng có nhìn Thanh Long Thánh Địa đám người kia quy hàng một cách dứt khoát như thế mà nhầm.

Một khi Đế Đình động chạm đến lợi ích của bọn họ, sẽ không còn ai còn nhận mình là người của Đế Đình nữa đâu.

Chỉ có Côn Bằng Tông cùng Hồn Tông, do lịch sử ân oán để lại quá sâu, mới không có chịu cúi đầu như hiện tại mà thôi.

“Ấy! Chuyện gì vậy kìa?”

Suy nghĩ nhiều như vậy làm gì.

Thế giới này chẳng qua là mộng cảnh, hợp tan rồi tan hợp, ai làm chủ thiên hạ thì liên quan gì đến hắn.



Hắn chỉ cần chuyên tâm tu hành, sớm ngày đột phá cảnh giới, chờ cho thời gian bên trong Mộng Cảnh kết thúc, liền rời đi là được rồi.

Mình quan tâm quá nhiều chuyện này làm cái gì thế không biết.

Chỉ cần đám người kia không có ấm đầu, một hai phải tìm đến mình tìm phiền phức là được rồi.

“Bá Khiêm!”

“Công tử xin sai bảo!”

“Ông dựa theo bản đồ này đi tiêu diệt một cái thế lực, sau đó đem người có tên là Lam Cô đưa về đây!”

Dương Nguyên Lãng nhìn qua Băng Nhi một cái.

Hắn liền nhớ đến những đau khổ mà cô gái này phải chịu đựng những năm tháng qua, bây giờ Băng Nhi cũng đã là vợ hắn, cũng nên vì cô ta ra chút sức rồi.

“Lão nô tuân lệnh!”

Lý Bá Khiêm nhận lấy ngọc giản, liền rời khỏi Phi Chu.

Hắn chính là như vậy, Lý Toại muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó, trước sau chưa bao giờ hỏi đến lý do vì sao.

“Đi thôi! Quay về Côn Bằng Tông!”

Dương Nguyên Lãng mỉm cười.

Có lẽ hiện tại bên Côn Bằng Tông đang nhộn nhịp lắm đây.

“Xẹt!”

....

“Ong!"

"Xẹt!”

“Sư phụ! Chúng ta sắp đến Côn Bằng Tông!”

Dương Ngọc Hoàn đứng trên Phi Chu, chỉ về phương hướng trước mắt, nhàn nhạt nói.

“Đẩy nhanh tốc độ, chúng ta phải đến sớm hơn đám người Phạm Nguyên Phi trở về!”

Lãnh Thanh Thu lạnh lẽo lên tiếng.

“Vâng! Thái Thượng Trưởng Lão!”

“Xẹt..! Ong!”