Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 17: Tiên Thiên Hiển Uy



Chương 17: Tiên Thiên Hiển Uy

Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh là thu nhập không hề nhỏ, tuy nhiên khi nghĩ đến cái tên Dương Chí kia trong lòng của hắn lại tức anh ách.



Không g·iết tên khốn đó, thề không làm người, lần này hắn đã chú tâm vào tiêu diệt Dương Chí, hắn cũng không tin tên đó còn có thể sống sót được nữa.

Thêm nữa lần này vào Mộng Cảnh thời gian quá ngắn, chỉ hai năm thời gian, chỉ hơn hai tiếng bên thế giới thực, hiện tại mới mười giờ đêm, thao tác tốt, hắn có thể đến sáng mai liền có thể tỉnh lại.

“Xin lỗi Túc Chủ! Điểm Mộng Đạo của Túc Chủ không đủ..!”

“Cái gì..?”

Dương Nguyên Lãng trừng mắt.

Làm sao lại không đủ, không phải bên trong Hệ Thống hắn còn chín trăm điểm hay là sao.

Mỗi lần nhập Mộng Cảnh tiêu tốn một trăm điểm, hắn nhớ khá rõ mà, theo lý hắn có thể vào bên trong chín lần nữa mới đúng chứ.

“Xin lỗi Túc Chủ! Hiện tại tu vi của Túc Chủ đã là Tiên Thiên cảnh giới, mỗi một lần Nhập Mộng cần phải tiêu hao một ngàn điểm Mộng Đạo!”

“Một.. Một ngàn..!”

Cái quái gì vậy?

Võ Đạo cảnh giới chỉ mất có trăm điểm, lên đến Tiên Thiên phải dùng một ngàn, gấp mười lần đó.

Không phải nói khi hắn đột phá đến Tông Sư cảnh, phải mất mười ngàn Điểm Mộng Đạo mới có thể sử dụng hay sao?

“Túc Chủ nghĩ hoàn toàn chính xác, nếu như Túc Chủ đột phá đến Tông Sư, cần phải dùng mười ngàn Điểm Mộng Đạo thì mới có thể sử dụng!”

Âm thanh Hệ Thống vang lên, nó như khen Dương Nguyên Lãng rất thông minh một dạng.

“Ách.!”

Dương Nguyên Lãng bị nghẹn không nhẹ.

Mười ngàn Điểm Mộng Đạo, tương đương với lại mười ngàn viên Linh Thạch, muốn có được số tiền kia, hắn phải diệt bao nhiêu con Hung Thú, làm bao nhiêu ngày công, nghĩ đến thôi hắn cũng cảm thấy da đầu tê dại.

Không được rồi, phải nghĩ biện pháp khác thôi.

Lần này tuy bị Hệ Thống hố một trận, nhưng hắn cũng không có tức giận, cái giá đó cũng tương đương công đạo rồi.

Vài trăm hay vài ngàn Linh Thạch có thể đổi lấy tu vi Tiên Thiên thậm chí Tông Sư, dù là ai cũng sẽ ao ước được lấy.

“Tạch.!”

“Ân! Có người xông vào trạch viện!!!”



Dương Nguyên Lãng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn ra bên ngoài sân nhà mình.

Tiên Thiên cảnh giới đã có linh thức, hắn rất nhanh liền nhận ra bên ngoài kia có ba người áo đen, thân pháp bọn chúng cũng thuộc hàng khá, tu vi cũng không tệ lắm, nhưng làm sao có thể gạt được Tiên Thiên cường giả như hắn đây.

"Vậy sẽ là ai đây chứ?"

Dương Nguyên Lãng không rõ ràng cho lắm.

Đám người này mang đồ đen kín mít, tay cầm binh khí, ánh mắt lộ sát khí, nhìn qua là biết đến đây để ra tay g·iết người rồi.

Nhưng nhà của mình đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu đến mức phải làm tuyệt như vậy.

Chỉ có Hạ Uyển kia, nhưng cô gái đó sẽ không có điên dại đến mức phái người đến g·iết hắn chứ.

"Hắc!"

Nghĩ nhiều làm gì!

Đem đám người thu thập liền không phải biết rồi sao.

“Cũng được! Lấy bọn mày khai đao trước đi!”

Trong lòng đang mang một ngụm tức giận vì không làm thịt được tên Dương Chí kia, đám đui mù này lại chạy đến nạp mạng, đúng là không biết sống c·hết.

“Đã điều tra kỹ chưa?”

Hùng Khôn nháo nhác nhìn quanh, như là xem kỹ nơi này một dạng.

“Khôn chấp sự xin hãy an tâm, tôi đã điều tra kỹ, nơi đây là nhà của Dương Nguyên Sinh không có sai!”

Hùng Tam cung kính lên tiếng đáp.

“Ta cũng đã điều tra kỹ, nhà Dương Nguyên Sinh có tổng cộng có năm người, tu vi cao nhất Dương Nguyên Niên hôm nay vào rừng săn thú đã bị trọng thương, trước mắt tu vi không còn, đã là một người tàn phế.!”

Hùng An cũng lên tiếng báo cáo.

“Chấp sự! Con nhóc kia tên là Dương Tư Nguyệt, là đứa con thứ tư của nhà họ Dương!”

Hùng Tam cũng không yếu thế, chỉ vào Dương Tư Nguyệt mắt mũi lờ mờ đang chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh nói.

“Ân! Rất tốt! Ra tay đi! Nhớ kỹ một điểm, không được lưu lại bất kỳ người sống nào.!”

Hùng Khôn nhẹ gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu.

Một gia đình như vậy, thiếu gia lại phái Võ Đạo thất trọng hắn cùng hai Võ Đạo lục trọng đi theo, đúng là chuyện bé xé ra to mà.

“Hai người sao còn không đi?”

Hùng Khôn bực mình.



Diệt mấy con sâu cái kiến thôi, không lẽ hai tên này còn muốn cao giai Võ Giả như hắn phải tự mình ra tay hay là sao.

“Bọn họ đi không được?”

“Rầm rầm..!”

“Ngươi là.!”

Hùng Khôn quay lại nhìn, hai người Hùng Tam đã ngã xuống bên dưới đất từ hồi nào rồi, còn người vừa lên tiếng, hắn cảm nhận sau lưng mình có từng đoàn khí lạnh.

Cao thủ..!

Mẹ nó chứ!

Người này xuất hiện nơi đây từ khi nào mà hắn không phát hiện ra, còn đem hai người Hùng Tam khống chế hắn cũng không biết..!

Thực lực của đối phương cao đến trình độ nào vậy.

“Xẹt! Ong!”

“Loạn Ảnh Đệ Tam Thức! Giết!”

Kẻ đến không thiện, Hùng Khôn quá rõ ràng, không thì đối phương cũng không có ra tay với bọn họ.

“Xẹt! Cong!”

“Ân..! Chuyện này!”

Dùng hai ngón tay có thể đem thanh đao của hắn kẹp lấy. Không nói đối phương thực lực mạnh mẽ ra sao, chỉ nói đối phương có thể nhìn chuẩn hướng đao mà hắn chém tới, cũng đã đủ để chứng minh thực lực của đối phương hơn xa mình rồi.

“Chỉ có như vậy?”

“Cạch! Rắc!”

Không chút thú vị nào cả, Võ Đạo thất trọng quá yếu kém đi một chút, ngay cả làm cho hắn nổi lên hứng thú cũng không có.

“Đao..! Đao của ta?”

Hùng Khôn nhìn thanh đao của mình bị chấn thành mãnh vỡ mà đau lòng không thôi.

Đây là một thanh Phàm Giai Thượng Phẩm binh khí, hắn phải bỏ ra mấy trăm Linh Thạch mới có thể mua được đó a.

“Xẹt..!”

“Ngươi..!”



“Suỵt! Nói nhỏ một chút, kẻo kinh động đến em gái nhỏ của ta..!”

“Rầm rầm..!”

“Híc!”

Hùng Khôn ba người cười không ra nước mắt.

Tên thanh niên này bảo nhỏ nhẹ không phát ra tiếng động, thế nhưng lại quăng bọn họ như súc vật vào bên trong phòng, làm thế này đừng nói kinh động đến tiểu nha đầu kia, e là cả nhà đều nghe thấy.

“Đại ca! Sao anh lại ở đây?”

Dương Tư Nguyệt sau khi giải quyết nổi buồn quay về thì cũng đã có phần tỉnh táo hơn đôi chút.

“À! Ca ngủ không được, ra bên ngoài ngắm trăng một chút!”

“Ngắm trăng?”

Có phải mình hoa mắt không, trên trời mây đen che khuất, còn có tiếng sấm nữa, ngay cả sao cũng không thấy, lấy đâu ra trăng.

“Nguyệt Nha Nhi! Có phải em nên về ngủ rồi hay không? Người xưa có nói qua, con gái thức đêm nhiều quá da sẽ nhanh nhăn nheo, lớn lên vô cùng xấu xí!”

“Hứ! Em mới không thức đêm đâu!”

Dương Tư Nguyệt làm một cái mặt quỷ, rồi nhanh chóng chạy vào phòng của mình đắp chăn lại.

Tư Nguyệt nàng sau này phải là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không thể để da mình nhăn nheo xấu xí được.

“Không đúng nha! Mình quên hỏi ca xa vừa rồi đã xảy ra chuyện gì rồi!”

Dương Tư Nguyệt rõ nhẹ đầu mình một cái.

Rõ ràng mình nghe thấy tiếng động cùng tiếng kêu la của ai đó mà, còn nhìn thấy bóng hình bay qua trước mặt.

Đang muốn hỏi Dương Nguyên Lãng lại bị ca ca nói mấy câu đánh lạc hướng xong quên luôn rồi.

“Rầm!”

Thôi kệ xác nó đi, tay đại ca đó nhìn như không có chuyện gì, có lẽ do mình lo lắng cho cha quá nên gặp ảo giác.

Ngủ tiếp thôi vậy.

“Nói đi! Các ngươi là ai, vì sao đến đây muốn g·iết c·hết gia đình của ta?”

Dương Nguyên Lãng vào phòng, không nói phí lời liền đi vào chủ đề chính.

“Nhà..! Nhà của ngài?”

Hùng Tam gương mặt có chút ngơ ngác.

Dương Nguyên Lãng xuất hiện ở đây ngăn cản bọn họ thì bọn họ đã nghi hoặc rồi, nhưng bọn họ không dám liên tưởng đến chiều hướng kia.

Đơn giản vì thực lực của Dương Nguyên Lãng quá khủng bố đi.

Người nhà Dương Nguyên Sinh bọn họ đã điều tra qua một cách vô cùng tường tận, không có ai có tu vi cao giai Võ Giả cả.