Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 18: Lên Bất Dạ Thành!



Chương 18: Lên Bất Dạ Thành!

Đơn giản vì thực lực của Dương Nguyên Lãng quá khủng bố đi.

Người nhà Dương Nguyên Sinh bọn họ đã điều tra qua một cách vô cùng tường tận, không có ai có tu vi cao giai Võ Giả cả.

Tu vi cao nhất là Dương Nguyên Sinh, hiện đang ở tại Bất Dạ Học Viện tu hành cũng chỉ mới tu hành đến Võ Đạo Lục Trọng cảnh giới, làm gì có người nào vượt qua cảnh giới này.

Nhưng Dương Nguyên Lãng này, vô thanh vô tức đem ba người bọn họ khống chế lại nơi đây, thực lực này chỉ nghe nói thôi cũng rợn người.

Chí ít cũng là Võ Đạo bát trọng.

Không! Võ Đạo bát trọng cũng không hề có được thực lực như thế này, trừ phi là Võ Đạo cửu trọng cảnh giới, thậm chí Võ Đạo thập trọng.

Còn xa hoen Tiên Tiên Cảnh, hắn cũng không dám nghĩ đến.

“Trả lời sai rồi!”

“Ong.! Xẹt..! Xèo..! Xèo..!”

“Ưm..Úm..A..!”

Hùng Tam rất là muốn kêu la lên, nhưng mà huyệt câm của hắn đã bị Dương Nguyên Lãng phong bế, dù rất đau đớn, nhưng hắn cũng chỉ gừ gừ trong mồm, không nói ra được, nhưng nhìn gương mặt vặn vẹo của y hiện tại, ai cũng biết là hiện nay Hùng Tam đang phải chịu đựng h·ình p·hạt khủng bố đến mức nào.

“Linh Lực Hỏa Diễm?”

Trông thấy ngọn lửa xuất phát từ tay của Dương Nguyên Lãng, Hùng Khôn không khỏi nuốt khan một ngụm nước miếng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Dương Nguyên Lãng.

Loại thủ đoạn này hắn cũng đã nhìn qua một lần rồi, đó là khi lão tổ của bọn họ vì để cho bọn họ hiểu sự khủng bố của Tiên Thiên cường giả, nên đã thi triển ra chiêu thức này.

Dùng Linh Lực hóa thành Hỏa Diễm, công kích địch nhân, một khi đánh trúng, Võ Đạo thập trọng cảnh giới cũng sẽ bị thêu thành tro. Đây cũng là tiêu chí của Tiên Thiên cường giả.

Dương Nguyên Lãng có thể dùng Linh Lực hóa hỏa diễm, điều này chứng tỏ y là Tiên Thiên cường giả không sai lầm.

Ông trời của ta ơi!

Mười tám tuổi Tiên Thiên cường giả, còn có thiên lý hay không?

Thiếu gia a?

Ngài vì sao lại đi trêu chọc loại cường giả kinh khủng như thế này kia chứ.

“Xèo..! Xèo.!”



“Không tệ! Khỏi phải mất công chôn xác!”

Dương Nguyên Lãng hài lòng gật đầu, dùng chiêu thức này, chỉ cần phất tay lên, có thể đem tro bụi thổi bay ra ngoài, kết hợp trời mưa nữa, đúng là cách g·iết người hủy thi một cách hoàn mỹ không để lại dấu vết gì.

“Đến phiên của ngươi rồi! Nói đi..!”

Hùng An!

Như hắn nhớ không nhầm mà nói, đây là tên của thằng mặt ngựa này thì phải.

“Tiền..! Tiền. Bối..?”

“Xèo .. Xèo!”

“Gừ..Ân..!”

“Câu trả lời không chính xác!”

Rất nhanh, Hùng An cũng thep bước chân của Hùng Tam, chỉ còn lại một đống tro tàn.

Chỉ là lần này Hùng An chịu cực hình lâu hơn một chút.

Hùng An trước khi c·hết mắt vẫn còn trợn khá to.

Vì sao lại như vậy.

Hắn là muốn khai ra tất cả cho vị Tiên Thiên cường giả này mà.

“Còn lại vị hảo hán này..!”

“Tiền bối! Ta xin khai hết sự thật, xin tiền bối cho ta một cái thống khoái!”

Dù có là tâm trí cứng rắn đến đâu, qua hai lần tận mắt nhìn thấy hai người Hùng Tam bị sống sờ sờ thêu c·hết, Hùng Khôn cũng đã sụp đổ, hắn là không muốn trước khi c·hết lại phải chịu loại cự hình kinh khủng như vậy.

Còn về cầu xin đối phương tha cho, đó là hoàn toàn không thể, hắn cũng không hề có hy vọng xa vời như thế.

“Xèo xèo..!”

“Hùng Tư Kỳ! Nhà ngươi giỏi lắm!”

Xử lý xong ba đống tro bụi kia một cách sạch sẽ, gương mặt của Dương Nguyên Lãng cực kỳ âm trầm.

Qua những gì Hùng Khôn nói, hắn biết được ba người này là người của Hùng gia, một trong ba gia tộc lớn của Bất Dạ Thành.



Sở dĩ hôm nay ba người này đến đây diệt hết người nhà của hắn là vì nghe theo mệnh lệnh của Hùng Tư Kỳ, thiếu tộc trưởng của Hùng gia.

Hùng gia cũng là một trong ba gia tộc lớn nhất Bất Dạ Thành, bên trong có Tiên Thiên cường giả tọa trấn.

Nguyên nhân mà Hùng Tư Kỳ ra cái mệnh lệnh tàn nhẫn kia, đó là vì có liên quan đến Dương Nguyên Sinh ở Bất Dạ Học Viện.

Hóa ra Hùng Tư Kỳ cũng là một trong số những người theo đuổi Lý Hàm Chi một cách điên cuồng nhất, Dương Nguyên Sinh không bỏ cuộc, cũng xem như là đối thủ của Hùng Tư Kỳ.

Vốn Hùng Tư Kỳ muốn ra tay tiêu diệt Dương Nguyên Sinh, nhưng không biết vì sao, Lý Hàm Chi một hai bảo vệ Dương Nguyên Sinh.

Hùng Tư Kỳ không làm gì được, liền đem mọi sự giận dữ trút lên người nhà của Dương Nguyên Sinh, cũng chính là đám người mình đây.

Mục đích là g·iết gà dọa khỉ, cảnh cáo Dương Nguyên Sinh không được theo đuổi Lý Hàm Chi nữa.

“Cái con bà ngoại nhà mày Dương Nguyên Sinh!”

Dương Nguyên Lãng tức giận đến b·ốc k·hói.

Dương Nguyên Sinh đó thật giỏi gây họa, lần trước chỉ vì một lời nói muốn mua Nhân Sâm đột phá cảnh giới của y, liền hại lão già kia chút nữa không còn mạnh sống, phải làm phế nhân.

Bây giờ làm càng tuyệt, trêu hoa ghẹo nguyệt chút nữa đem toàn bộ người nhà chôn cùng.

Hắn cũng không hiểu vì sao mình lại có một đứa em báo đời như vậy cũng không biết nữa.

Lần này cũng may mà hắn đã là Tiên Thiên cường giả, mới có thể giải quyết nguy cơ, không thì bây giờ tất cả mọi người đã xuống bên dưới âm tào địa phủ báo danh rồi.

“Được! Hùng gia! Nếu như các ngươi đã muốn c·hết, vậy ta thành toàn cho các ngươi vậy!”

Khoan hãy nói đến tên tai họa tinh Dương Nguyên Sinh, trước mắt giải quyết cái Hùng gia này đi cái đã.

Đến mà không trả thì cũng không phải lễ phép cho lắm.

Dương Nguyên Lãng bước ra bên ngoài, nhìn bầu trời mây đen giăng tứ phía, đêm nay đúng là thích hợp nhất để g·iết người diệt khẩu.

Ánh mắt của hắn nhìn về phương hướng Bất Dạ Thành.

Dương gia trấn cách Bất Dạ Thành cũng không xa, chỉ hơn một trăm km đôi chút, lấy thực lực của hắn hiện tại, không mất quá một tiếng đồng hồ liền có thể đến được nơi đó.

Làm gỏi Hùng gia cho một giờ, quay lại một giờ nữa, vị chi ba giờ đồng hồ, vẫn còn sớm chán.



...

Hùng gia tại Bất Dạ Thành là một đại tộc.

Có Tiên Thiên cường giả tọa trấn.

Trang viên nguy nga rộng hàng ngàn mẫu vuông, nhìn qua không hề thua kém cho những tòa Hoàng Cung của vua chúa thời xưa là bao.

“Ầm ầm..! Rào rào..!”

“Đứng lại! Đây là Hùng gia, lập tức lui về, nếu không.. C·hết!”

Hùng Nhị trong lòng đang có một cổ lửa giận.

Sao mình lại xui xẻo như vậy kia chứ, hôm nay đúng phiên mình gác cổng thì lại gặp phải trời mưa, bên ngoài này thật quá lạnh giá,lại gặp phải tên không có mắt này, đúng là xui tận mạng mà.

“Xẹt.! Xẹt.!”

“Ngươi..!!!”

Rất nhanh, Hùng Nhị cùng tên đồng bọn không còn biết cảm giác lạnh giá nữa, người đ·ã c·hết rồi là không còn cảm giác được nóng lạnh.

“Hùng gia! Như vậy thì ta đến đúng nơi rồi!”

Dương Nguyên Lãng nhìn lên biển hiệu Hùng Phủ, khẽ mỉm cười rồi cất bước đi vào.

Qua bao vất vả như vậy, cuối cùng hắn cũng đã tìm được đến nối, theo sau hắn lấy một chiếc mặt nạ quỷ mua mấy đồng ngoài chợ ra, đeo lên trên mặt của mình.

Hắn vốn điệu thấp mà, trừ gian diệt bạo trước giờ chưa bao giờ muốn người khác biết, càng sẽ không muốn người dân lương thiện phải cảm ơn mình.

“Đạp..Đạp .. Đạp..!”

“Đứng lại..! Ngươi là ai..?”

Hùng gia không hổ danh là một trong ba đại gia tộc lớn nhất Bất Dạ Thành, hộ vệ cực kỳ đông đảo.

Dương Nguyên Lãng vừa bước vào bên trong phủ, đem cửa chính đóng lại, đã bị một đám người mang phục trang hộ vệ cho chặn lại.

Người cầm đầu tu vi không hề tệ, đã là Võ Đạo ngũ trọng cường giả.

“Người đến lấy mạng các ngươi..!”

“Xẹt..! Xẹt..!”

“A.. A.. A!”

Cương Khí Chi Đao xuất hiện, mấy chục tên hộ vệ không hề có chút chống cự nào, liền thân mình hai nữa, c·hết không thể nào c·hết hơn được nữa.

“Haiz! Ta vốn không muốn g·iết các ngươi, các ngươi vì sao lại phải ép ta ra tay thì mới chịu kia chứ?”