Đây có thể là hạn mức tiếp nhận cao nhất của đám người này rồi.
Nếu như nói hắn là Tiên Thiên, cũng không ai tin tưởng.
“Nguyên Lãng! Từ nay về sau! Đàn thúc sẽ theo ngươi lăn lộn, mong ngươi cũng đừng có chê chú già lẫm cẩm.!”
Võ Đạo cao giai cường giả a.
Dù Dương Nguyên Lãng không nói cụ thể, nhưng chí ít cũng là Võ Đạo thất trọng cảnh giới.
Quan trọng là Dương Nguyên Lãng chỉ có mười tám thôi.
Tương lai tiền đồ không thể nào hạn lượng được a.
Tính ra Dương Nguyên Lãng còn mạnh hơn Dương Nguyên Sinh nhiều, nên nhớ bây giờ Dương Nguyên Sinh cũng chỉ là Võ Đạo lục trọng mà thôi.
“Nguyên Lãng! Chúng tôi cũng muốn theo ngươi lăn lộn! Xin hãy tiếp nhận chúng tôi!”
Dương Xán đám người cũng nhanh nhẩu tỏ ý quy thuận.
Một quyền đem Bạch Ngưu tiêu diệt vừa rồi mang đến cho bọn họ rung động quá lớn đi.
Viên Hoang Đại Lục tôn sùng cường giả, đi theo cường giả mớ có tương lai, đây là kinh nghiệm xương máu của biết bao nhiêu bậc tiền bối để lại.
“Nếu các vị không chê Nguyên Lãng tuổi trẻ, vậy từ nay cứ đi theo ta làm việc đi!”
Thành tâm mà nói, Dương Nguyên Lãng không muốn nhận đám người này, tu vi bọn họ quá kém, đi theo cũng phiền toái chứ chẳng giúp được gì.
Nhưng mà ân tình khó trả, những người này bao nhiêu năm qua đi theo lão già kia không oán không hối, hắn bây giờ có chút thành tựu, không thể không giúp bọn họ được.
“Cám ơn đội trưởng!”
Gọi Dương Nguyên Lãng đại ca thấy không hợp cho lắm, vẫn là gọi đội trưởng như thời cha của y thì hay hơn.
“Mọi người không cần khách khí!”
Còn lại mười hai người này, con đường tương lai tăng lên thực lực của bọn chúng cũng khá gian nan đây.
“Đội trưởng! Con Bạch Ngưu này nên xử lý thế nào?”
Bạch Ngưu cũng tương đương với cao giai hung thú, thịt của nó chứa nhiều năng lượng, tốt cho Võ Giả tu hành, tăng lên thực lực.
Ở Bất Dạ Thành hiện tại, một con Bạch Ngưu to béo thế này cũng sẽ được thương lái mua với giá năm sáu trăm Linh Thạch là ít.
“Mọi người phân ra dùng đi! Nhất là Dương Ấu bảy người, các ngươi bây giờ còn chưa có ngưng tụ ra Chân Khí, đem Bạch Ngưu sử dụng, có nhiều khả năng tăng lên tu vi!"
Dừng lại đôi chút, Dương Nguyên Lãng sờ vào bên trong ngực, lấy ra một quyển sách nhỏ.
"Còn đây là Nhiệt Nguyên Kình, các ngươi đem nó tu hành, kết hợp với thịt Bạch Ngưu, ta hy vọng trong thời gian ngắn sẽ có thể nhận được tin tức các ngươi đã thành Võ Giả! “
“Cái này..?”
Vừa là thịt Bạch Ngưu, vừa là công pháp tu hành, mấy người Dương Âu bị hai miếng bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho hôn mê.
Nhất là công pháp tu hành.
Đây là gia truyền, không phải người trong gia tộc không được truyền thụ, Dương Nguyên Lãng làm như vậy..
“Nếu các ngươi đã gọi ta là đội trưởng, vậy tất cả đều phải nghe theo ta!”
Chỉ một quyển công pháp rác rưởi mà thôi, về chuyện này hắn sẽ nói lại với lão già kia sau.
Nếu không phải chưa điều tra ra được lai lịch của Hỗn Nguyên Kinh, hắn cũng sẽ đưa cho đám người này luôn rồi.
Như đã nhận bọn chúng, vậy bọn chúng sẽ là thành viên dòng chính của hắn ở Viên Hoang Đại Lục nơi đây, phải hết lòng tài bồi bọn chúng đi thôi.
“Cảm ơn đội trưởng.!”
Đám người chưa tu luyện ra Chân Khí như Dương Ôn hết sức cảm động.
Bọn họ trong lòng thầm thề, sẽ không làm đội trưởng thất vọng.
Có công pháp lẫn thịt Bạch Ngưu, nếu bọn họ còn không tu hành ra Chân Khí, trở thành Võ Giả, vậy bọn họ cũng không còn mặt mũi nào gặp Dương Nguyên Lãng nữa.
“Dương Đàn thúc..! Khoan đã..!”
“Đội trưởng! Có chuyện gì?”
Đang muốn đến phân giải thịt Bạch Ngưu nhưng khi nghe Dương Nguyên Lãng gọi lại hắn cũng là dừng lại đôi chút.
“Đã đến rồi thì mau hiện thân đi, che che giấu giấu như bọn chuột nhắt để làm cái gì..!”
Dương Nguyên Lãng hừ lạnh, nhìn qua một gốc cây cổ thụ mười người ôm gần bên cạnh xác c·hết con Bạch Ngưu lên tiếng.
“Hắc.! Không nghĩ đến ngươi lại có thể nhận ra ta!”
Nghe Dương Nguyên Lãng nói xong, từ phía sau đại thụ xuất hiện một người.
Thân cao hơn hai mét, khí tức cực mạnh.
Không!
Đây cũng không phải là người, y chỉ có hình dáng giống người mà thôi, đầu là một đầu sói, toàn thân mọc đầy lông màu hồng nhạt.
“Dị..! Dị Lang Tộc..!”
Trông thấy người vừa xuất hiện, Dương Đàn mấy người mặt không còn giọt máu, lui lại phía sau vài bước, ánh mắt chứa đầy khủng hoảng.
Thân người đầu sói, có thể mở miệng nói tiếng người, đây là tiêu chí của Dị Lang Tộc, còn được gọi với cái tên ngắn gọn Dị Tộc.
Dị Lang Tộc chính là túc địch hàng đầu của nhân loại sống tại Viên Hoang Đại Lục suốt mấy ngàn năm qua.
Tương truyền Viên Hoang Đại Lục này lãnh thổ rộng bao la, trước đây là thiên hạ của loài người.
Tuy nhiên kể từ khi Dị Lang Tộc xuất hiện, mọi chuyện hoàn toàn thay đổi, bọn chúng lấy thúc lực tuyệt đối ép nhân loại không thở nổi, toàn nhân loại trên bảy thành lãnh địa đã rơi vào tay Dị Lang Tộc, chỉ còn Viên Linh Địa Khu này vẫn còn đau khổ chèo chống.
Nhưng chỉ sợ cách ngày diệt vong cũng không mấy xa, nghe đâu Dị Lang Tộc còn mãi trấn áp các cuộc nổi loạn bên ngoài kia, chưa rãnh tay đối phó với lại Viên Linh Địa Khu bọn họ.
Một khi Dị Lang Tộc dẹp yên hết thảy, sẽ tập trung mọi nguồn lực t·ấn c·ông Viên Linh Địa Khu, đến chừng đó loài người chỉ sợ không thủ hộ nổi, phải chạy lên núi hay ra biển lánh nạn thôi.
Dị Lang Tộc đã ba mươi năm chưa có công phá Ải Quan, cũng chưa từng phái người đến Viên Linh Địa Khu.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở nơi này, không phải nói Ải Quan thất thủ, Dị Lang Tộc chuẩn bị đại quy mô xâm lấn Viên Linh Địa Khu đó chứ.
“Dị Lang Tộc?”
Dương Nguyên Lãng hơi có chút đau đầu.
Không phải là hắn sợ đối phương, mà là ký ức trước đây kéo đến.
Một tháng trước, hắn nhìn trộm trong trấn một cô quả phụ tắm, bị người phát hiện ra tung tích, không để nhận ra hắn liền chạy thục mạng vào Bất Dạ Sơn, vô tình bị một lực lượng đánh bay xuống núi, chờ khi tỉnh lại, nguyên chủ đ·ã c·hết, hắn đến từ Địa Cầu tu hú chiếm chỗ, đoạn ký ức kia cũng biến mất.
Giờ đây hắn đã là Tiên Thiên cường giả, những ký ức kia cũng đã quay trở về.
Thì ra người mà nguyên chủ gặp trước khi b·ị đ·ánh xuống núi lại là Dị Lang Tộc.
“Hắc hắc! Các ngươi nghĩ cũng không sai! Dị Lang Tộc chúng ta sắp sửa toàn lực công phá Viên Linh Địa Khu, ngày các ngươi trở thành lương thực cho Dị Lang Tộc chúng ta sắp đến rồi..!”
“Xâm lấn Viên Linh Địa Khu?"
"Hắc..? Chỉ bằng đám phế vật các ngươi?”
“Ngươi dám sỉ nhục Dị Lang Tộc chúng ta?”
Lang Hý ánh mắt âm trầm nhìn qua Dương Nguyên Lãng.
Dị Lang Tộc của bọn họ thân phận cao quý, là chủ nhân của Viên Hoang Đại Lục nơi đây, tuyệt đối không cho phép loài người ti tiện làm nhục.
“Hắc! Bộ ta nói không đúng sao? Các ngươi còn chưa hề công phá được Ải Quan! Như ngươi vậy, lần này đến đây chắc cũng chỉ dò đường thôi có đúng hay không?”
Nói đùa, Ải Quan kia có cường giả của Viên Linh Đế Quốc thủ hộ, nới đó có mấy chục triệu đại quân, Hoàng Triều Vương Quốc đều phái cường giả đến yểm trợ.
Nếu như Ải Quan bị công phá, Viên Linh Đế Quốc đã thông báo cho toàn thiên hạ biết, rồi chiêu mộ Võ Giả trong toàn thiên hạ tập trung đối phó với Dị Lang Tộc, có đâu như bây giờ sóng yên biển lặng thế kia.
“Tiểu tử! Ngươi thông minh lắm, ta rất là thích mùi vị thịt cùng máu tươi của những người như ngươi!”
Lang Hý liếm môi khô khốc lên tiếng.
Quả như Dương Nguyên Lãng nói, Dị Lang Tộc còn đang bận đối phó với lại các thế lực bên ngoài kia, chưa rãnh bận tâm đến Viên Linh Địa Khu.