“Tiểu thư! Người đó đã đưa vị cô nương kia đi rồi!”
Lý Thu Hoa càng nghĩ càng sợ, nhất là cái ánh mắt trước khi đi liếc nhìn nàng, nàng cảm nhận từ sâu bên trong linh hồn lạnh giá.
Nghĩ đến không lâu trước đây nàng còn khinh thường đối phương ra mặt, càng nghĩ càng bội phục lá gan của mình quá lớn, mạng cũng quá cứng đi, vậy mà còn chưa c·hết.
“Đi rồi?”
Lý Hàm Chi có đôi chút thất vọng.
Nàng còn chưa kịp cảm tạ ân cứu mạng của đối phương nữa mà.
Cũng còn chưa có cơ hội kết giao với đối phương, người còn trẻ như vậy, đã là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả, nàng quá hiểu ý nghĩa của nó là như thế nào.
“Đi thôi! Chúng ta đi tìm vị công tử đó!”
“Nhưng mà tiểu thư! Chúng ta đi nơi nào để tìm đây?”
Lý Thu Hoa không hiểu.
Người kia không có chào từ biệt liền rời đi, nói rõ không muốn cùng bọn họ có bất kỳ dây dưa nào, cố tình tìm kiếm không nên.
Hơn nữa mình còn không biết thân biết phận chân thật của đối phương, trời đất bao la, biết đi đâu mà tìm bây giờ.
“Ta nghĩ vị công tử đó sẽ chỉ ở xung quanh mười mấy cái thôn trấn nơi này mà thôi!”
Lý Hàm Chi lấy lại cơ trí của mình.
Bất Dạ Thành xung quanh mười bảy cái thôn trấn, ra xa nữa là ngõ cụt, thông hướng Bất Dạ Sơn rồi, người đó xuất hiện ở đây, vậy chắc sẽ không có đi xa được đâu.
“Hơn nữa người này cùng Dương Nguyên Sinh giống nhau! Có lẽ..!”
Lý Hàm Chi trầm ngâm.
Gương mặt giống Dương Nguyên Sinh, còn cảnh cáo nàng không tìm Dương Nguyên Sinh nữa, như vậy y rất là quan tâm đến Dương Nguyên Sinh rồi.
Nói hai người kia không có quan hệ gì, nàng đây tuyệt đối không bao giờ tin tưởng.
“Thu Hoa! Cô có biết quê quán của Dương Nguyên Sinh nơi nào hay không?”
“Quê quán cô Dương Nguyên Sinh?”
Lý Thu Hoa chớp mắt.
“Thôi bỏ đi! Chúng ta từ từ tìm kiếm!”
Cũng không thể trách Lý Thu Hoa không có biết địa chỉ nhà của Dương Nguyên Sinh.
Hai người bọn họ vốn chỉ là quan hệ hợp tác, ngay từ đầu nàng đã xác nhận, hai người bọn họ không phải là người cùng một thế giới, cho nên cũng không có quan tâm đến nhiều chi tiết về Dương Nguyên Sinh.
Còn Lý Thu Hoa thì lại càng không rồi.
Giờ thì tìm kiếm hỏi thăm chút thôi, nàng nghĩ Dương Nguyên Lãng kia sẽ không có đi xa đâu.
...
Dương Nguyên Lãng đúng là không có đi xa được, nhưng hắn cũng không có ở lại Dương gia trấn như Lý Hàm Chi nghĩ, mà đã vào bên trong Bất Dạ Sơn mất rồi.
Nguyên nhân là sáng sớm khi thức dậy, Dương Lang không biết động dây thần kinh nào liền đến tìm hắn, trao cho hắn quân phục Dương gia quân, còn chỉ định hắn thuộc về tổ đội do Dương Đàn chỉ huy nữa.
Nói hai ba câu khuyến khích liền để hắn đi theo Dương Đàn tiến vào Bất Dạ Sơn săn bắn học hỏi kinh nghiệm.
Hắn cũng không có cách nào, ngay sau khi an bài cho Hạ Uyển những việc nhà, cũng là cầm lấy cung tên cùng thanh đao đi theo Dương Đàn lập nghiệp.
“Xẹt..! Phập..!"
"Gừ..! Rầm..!”
Hung thú rất đáng sợ, nó khác với dã thú nhiều lắm, hung thú cũng như loài người, đều có thể tu hành, tùy theo cấp độ thực lực cũng chênh lệch khá là xa, võ giả gặp phải hung thú thực lực cao hơn mình thì đa phần đều phải nuốt hận.
“Nguyên Lãng! Ngươi nói đây là lần đầu tiên ngươi đi săn thú sao?”
Dương Xán vẽ mặt đờ đẫn.
Trước mắt là Hắc Sam Trư!
Cấp thấp tối đỉnh hung thú, thực lực tương đương với lại Võ Đạo tam trọng cường giả.
Như đội trưởng hiện tại của bọn họ, muốn săn g·iết con hung thú này, phải mất không ít thời gian cùng công sức của toàn nhóm thì mới được.
Nhưng Dương Nguyên Lãng chỉ giương cung lên rồi bắn, thế là con Hắc Sam Trư này liền lăn ra c·hết, không chút huyền niệm nào.
Đây không phải con đầu tiên đâu, phía sau bọn họ cả hết bốn con Hung Thú Bạch Lộc đều là như vậy, tất cả bị c·hết trong tay của Dương Nguyên Lãng, bọn họ rất là hoài nghi nhân sinh đó a.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh đến thu thập đi! Chúng ta còn phải săn mục tiêu tiếp theo!”
Dương Nguyên Lãng có chút không kiên nhẫn cho lắm.
Hắn lần này đến đây cũng không phải đi săn mấy loại cấp thấp hung thú này, g·iết bọn nó hắn cảm thấy có chút mất thời gian.
Nhưng cũng phải làm như vậy, mấy người Dương Đàn trước đây đối với hắn không tệ, có cơ hội giúp bọn họ một chút cũng là nên làm.
“Vâng..! Vâng!”
Đám người Dương Đàn không tự chủ được gật đầu vâng dạ.
Dù Dương Nguyên Lãng không có đem thực lực hiển lộ ra, nhưng từng lời nói cử chỉ của y lại mang uy áp khó cưỡng, làm cho người ta không thể không tuân theo.
“Nguyên Lãng! Bây giờ phải làm gì tiếp theo?”
Dương Đàn có chút dè dặt, không còn lấy cái giá là đội trưởng hay trưởng bối để mà lên mặt nữa, mọi chuyện đều lấy Dương Nguyên Lãng làm chủ, cứ như Dương Nguyên Lãng mới là đội trưởng, mà không phải hắn vậy.
Nơi nào cũng vậy, thực lực vi tôn, không tính tuổi tác.
Nói nữa Dương Nguyên Lãng từ sáng đến giờ ra tay g·iết số lượng lớn hung thú kia, giá trị cũng đã tiếp cận mấy trăm viên Linh Thạch, chia cho bọn họ phần nhỏ cũng là con số rất lớn, bằng bọn họ đi săn cả nửa năm đó chứ.
“Dương Đàn thúc! Hung thú nơi này cũng đã đủ cho chuyến đi săn lần này rồi, mọi người cứ tạm thời ở nơi này, ta đi một lúc sẽ quay lại cùng mọi người trở về!”
“Nguyên Lãng! Ngươi muốn đi đâu?”
“Trung cấp khu vực săn bắn!”
Dương Nguyên Lãng để lại một câu, liền đi sâu vào bên trong Bất Dạ Sơn.
Hắn là một người rất là thù giai, con Bạch Ngưu kia đã đem cha của hắn đánh cho tàn phế, hắn dĩ nhiên phải tìm nó để mà tính sổ rồi.
“Gừ..! Rống..!”
“Cảm ứng của ta không sai!”
Dương Nguyên Lãng gật đầu.
Hắn săn bắn toàn cấp thấp hung thú bên trong lợi hại nhất, cũng không phải là không có nguyên nhân, một đường đi tới, hắn là phát hiện dấu chân trâu in rất sâu dưới đất, quả nhiên là con trâu này đang ở gần đây.
“Bò.. Rống.!”
Hung Thú cũng có trực giác nguy hiểm khá là nhạy, từ trên người của tên loài người này nó cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, nên chỉ dám dùng tiếng rống của mình để dọa lui đối phương, không có dám tiến lên t·ấn c·ông như thường ngày.
“Khai Sơn Quyền!”
“Ầm ầm..! Rống..! Rầm!”
Lại là miễu sát.
Khai Sơn Quyền chỉ là cơ bản nhất võ Đạo quyền phổ, nhưng cũng phải xem là trong tay người nào sử dụng mới được.
“Xuất hiện đi..!”
“Nguyên..! Ngươi là Nguyên Lãng hay Nguyên Sinh?”
Dương Đàn đi ra, lần đầu tiên hay nghi ngờ khả năng nhận thức của mình.
Một quyền đ·ánh c·hết trung giai hung thú cấp bá chủ, không có tu vi Võ Đạo thất trọng là tuyệt đối không làm được.
Dương Nguyên Lãng làm sao có được tu vi như thế kia, hắn đây cho là Dương Nguyên Lãng đã xảy ra chuyện gì rồi, nên Dương Nguyên Sinh mới từ Bất Dạ Thành quay trở lại.
“Dương Đàn thúc! Ta là Nguyên Lãng!”
Dương Lang Nguyên Lãng lắc nhẹ đầu.
Như Dương Đàn mấy người đã nhìn thấy, hắn cũng không có che giấu làm gì nữa.
Đám người này dù biết nơi này là trung giai hung thú khu vực, vẫn bất chấp tất cả chạy đến đây trợ giúp hắn, trong lòng của hắn cũng có đôi chút cảm động.
Nói cho bọn họ biết cũng không có sao, dù sao lấy tu vi của mình hiện tại, ở Bất Dạ Thành nơi này đã không có ai có thể làm gì được hắn.
“Là Nguyên Lãng a? Vậy ngươi có thể nói cho chúng ta biết bây giờ tu vi của ngươi ở vào cảnh giới gì hay không?”
“Ách! Cái này! Võ Đạo cao giai đi!”
Đây có thể là hạn mức tiếp nhận cao nhất của đám người này, như nói hắn là Tiên Thiên, cũng không ai tin tưởng.