Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 23: Diệt Tiên Thiên Dẫn Khí Cảnh



Chương 23: Diệt Tiên Thiên Dẫn Khí Cảnh

“Cứu mạng..! Công tử cứu mạng!”

“Không liên quan đến ta!”

Dương Nguyên Lãng thái độ rất là kiên quyết.

Viên Hoang Đại Lục nơi này vốn không bình an, ân oán giữa các thế lực nhiều vô số kể.

Nếu như gặp chuyện gì hắn cũng xen vào, vậy không phải phiền c·hết hay sao.

“Biểu ca! Biểu ca..! Cứu mạng..!”

“Hạ Uyển.?”

Dương Nguyên Lãng khá là im lặng.

Người gọi hắn là biểu ca, còn quen biết với hắn, cũng chỉ có Hạ Uyển mà thôi.

Mới rời khỏi Dương gia trấn chưa đến một ngày, thế nào lại gặp Hạ Uyển ở nơi đây?

Cô ta cũng xui xẻo quá đi chứ.

“Biểu ca! Biểu ca! Xin anh nghĩ tình chúng ta từng quen biết, ra tay cứu giúp em gái một lần!”

Hạ Uyển nhanh chóng chạy đến, gặp Dương Nguyên Lãng như gặp được cứu tinh.

Bản lĩnh của Dương Nguyên Lãng như thế nào thì nàng cũng đã trông thấy qua, nếu như y ra tay, nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi sự truy bắt của Hạ gia cao thủ.

“Hạ tiểu thư à...!”

Dương Nguyên Lãng cố gắng lựa lời khuyên can.

Hắn không muốn xen vào, ân oán của hắn cùng Hạ Uyển cũng đã kết thúc từ lâu rồi kia mà.

Hà cớ gì hắn phải xen vào chuyện của cô ta?

“Tiểu tử! Đây là chuyện của Hạ gia chúng tôi!"

"Biết điều biến đi, không cần xen vào chuyện bao đồng, nếu như không..!”

Võ Đạo lục trọng Hạ Hồi lạnh lùng lên tiếng, cảnh cáo hương vị rất nồng, ai cũng có thể nhìn ra được.

“Hạ Uyển! Ta có thể cứu cô, nhưng cô có thể làm gì được cho ta?”

Gương mặt của Dương Nguyên Lãng cũng không mấy tốt đẹp gì cho cam.

Hắn là đã không hề muốn tham gia vào chuyện nội bộ của Hạ gia đám người này, nhưng cái giọng điệu hách dịch của tên Hạ Hồi này làm cho hắn hết sức không thoải mái.

“Biểu ca! Chỉ cần anh giúp em, sau này muốn em làm gì cũng có thể!”



Hạ Uyển không dám suy nghĩ gì nhiều.

Tồi tệ nhất là bị Dương Nguyên Lãng chiếm hết tiện nghi thôi.

So với lại phải làm th·iếp cho Hùng Tư Kỳ mà nói, làm người phụ nữ của Dương Nguyên Lãng tốt hơn gấp trăm lần.

Chí ít Dương Nguyên Lãng cũng không có nhân cơ hội nàng yếu thế đi giở trò.

“Được! Nhớ những gì cô vừa nói!”

“Hạ gia đúng không? Quay về nói với lại Hạ Kiêu Ưng, bây giờ Hạ Uyển đã là người của Dương Nguyên Lãng tôi, ông ta muốn người có thể đến Dương gia trấn tìm tôi!”

“Tiểu tử thúi! Ngươi nghĩ mình là ai mà dám để Tộc Trưởng chúng tôi đến cửa tìm!”

“Tiểu Ưng Trảo! Giết!”

Hạ Hồi không chút do dự ra tay, hắn đã cho tên tiểu tử này rời đi rồi, nhưng mà y ngu muội vô tri, vậy cũng đừng trách hắn ra tay tàn nhẫn.

“Xẹt..! Phốc..! Rầm!”

“Haiz! Thế gian sao có nhiều người chán sống như vậy kia chứ?” Dương Nguyên Lãng thở dài khá là bất đắc dĩ.

Hắn rõ ràng là cho đối phương cơ hội rời đi rồi mà, thế nào lại muốn ra tay g·iết hắn cho bằng được, giờ này thì hay rồi, ngay cả cơ hội về báo tin cũng không có.

“Ực..! Ngươi..! Ngươi g·iết c·hết Hạ Hồi?”

Hạ Uyển nuốt khan một ngụm nước miếng.

Nàng nghĩ với bản lĩnh của Dương Nguyên Lãng, đánh lui Hạ Hồi là không có vấn đề gì!

Nhưng mà y sẽ không giám g·iết Hạ Hồi.

Phía sau Hạ Hồi là Hạ gia, chưởng quản Hạ Gia Trấn, cha nàng là Võ Đạo cửu trọng cảnh giới, bộ Dương Nguyên Lãng không sợ cha nàng trả thù hay sao?

“Thế nào! Cô cũng muốn đi theo?”

“Không! Không có!”

Hạ Uyển giật nãy mình.

Nàng bất chợt nhận ra Dương Nguyên Lãng trước mắt mình là một người tính cách không bình thường, không nên chọc giận hắn thì tốt hơn.

“Đi thôi.!”

“Biểu ca! Không biết anh muốn em phải làm gì..?”

Hồi lâu, Hạ Uyển cũng không thể kiềm nén được sự bất an lên tiếng hỏi.

“Không có gì! Ta cảm thấy nhà của ta hiện tại việc khá nhiều, cần một nha hoàn làm việc nhà cho ta mà thôi!”



Chuyện này Dương Nguyên Lãng cũng suy nghĩ khá lâu rồi.

Trước đây vì để tiết kiệm chi phí cho nên việc nhà bếp núc đều do Hạ Kiều làm, không thuê bên ngoài.

Nhưng bây giờ hơi khác, lão già kia đang b·ị t·hương, Hạ Kiều phải ngày đêm hầu hạ ông ta, có thời gian đâu mà làm chuyện khác.

Hắn cũng không nỡ nhìn thấy bà ta vất vả quá, nói gì trong tay của hắn cũng không thiếu chút tiền thuê người làm.

Cũng may gặp Hạ Uyển này, tay chân nhanh lẹ, đưa về không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn không cần trả lương, tính thế nào thì mình cũng có lời mà.

“Nha..! Nha hoàn?”

Không phải chứ?

Nàng đường đường là Hạ gia đại tiểu thư, lại phải đi làm nha hoàn.

Không nói thân phận của mình, chỉ nói tu vi, ở những thôn trấn xung quanh, có ai lại để cho Võ Đạo tứ trọng cường giả đi làm nha hoàn bao giờ.

“Thế nào? Cô không muốn?”

“Không..! Không phải! Ta nguyện ý!”

Sau lưng Hạ Uyển lạnh sưu sưu.

Cái ánh mắt kia như nói với nàng, nếu không đồng ý liền sẽ c·hết ngay lập tức.

Ai chứ tên Dương Nguyên Lãng này sẽ không có thương hoa tiếc ngọc gì đâu.

“Vậy thì tốt..! Đi..!”

“Xẹt..! Rầm rầm!”

"A!"

Dương Nguyên Lãng một lần nữa im lặng.

Hắn thật sự muốn mắng người một trận, trên đường về thế quái nào lại toàn đụng phải gái thế này, hắn cũng đâu phải là ham hố gì nữ sắc đâu.

“Nguyên..! Nguyên Sinh công tử.. Chào buổi sáng..!”

Lý Hàm Chi ngồi dậy, không quan tâm đến gương mặt của mình đang lấm lem bùn đất, mỉm cười thân thiện với Dương Nguyên Lãng.

Nàng đã liều mạng chạy suốt hai tiếng đồng hồ mới đuổi kịp Dương Nguyên Lãng.

Chuyện đã đến nước này hối hận cũng đã không kịp rồi, hy vọng Lý Kế Hoa không có gạt nàng.

“Cô là Lý Hàm Chi?”

Bất ngờ có chút lớn rồi đó nha, nha đầu này không phải nói là phải về Bái Quận ngay trong đêm hay sao?



Đến nơi này làm cái gì.

“Xẹt..! Xẹt..!”

“Đạp đạp..đạp..!”

“Giết hết bọn họ!”

Đồng Bài sát thủ có tu vi Tiên Thiên Dẫn Khí Cảnh trung kỳ không chút do dự ra lệnh cho đám người theo sau.

Hôm nay hắn là mất mặt quá độ, đường đường là Tiên Thiên nhị trọng cường giả, lại bị một nha đầu Võ Đạo cảnh chơi vòng vòng, phải mất hai tiếng đồng hồ mới đuổi kịp.

Chuyện này nếu truyền ra giang hồ, người ta sẽ cười hắn rụng răng, danh tiếng của Tiên Thiên cường giả cũng bị hắn làm cho mất sạch.

“Nè..! Đám người các ngươi?”

Dương Nguyên Lãng hết chỗ nói rồi.

Đám người này có ân oán với lại Lý Hàm Chi, nên tìm cô ta mà thanh toán, đem hắn cũng băm luôn là thế nào.

“Xẹt..! Khốn kiếp! “

“Ong..! Ong..! Xẹt.xẹt..a..a!”

“Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả..!”

“Ngươi..?”

Tiên Thiên nhị trọng Đồng Bài sát thủ trợn trừng mắt nhìn thân thể của mình bin cắt ra làm hai.

Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả?

Làm sao lại là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả?

Người thanh niên kia mới mười bảy mười tám sao có thể là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả được?

Chỉ là đến khi c·hết, cũng không có ai đi cùng hắn giải thích một tiếng.

“Ực..! Ực..!”

Ba cô thiếu nữ nhìn thấy một màn này thì liên tục nuốt khan mấy ngụm nước miếng.

Lời nói của tên Tiên Thiên nhị trọng Đồng Bài sát thủ kia trước khi c·hết ba người bọn họ đều nghe rõ ràng.

Nhất là Lý Hàm Chi, nàng biết tên đó nói không sai, Hóa Khí Vi Cương, một luồng đao khí liền diệt hai vị Tiên Thiên Hiển Linh cảnh cùng hai mươi Võ Đạo cao giai cảnh giới, đây là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh không thể nghi ngờ.

Đến bây giờ thì nàng cũng đã hiểu vì sao Lý Kế Hoa lại muốn nàng đi tìm Dương Nguyên Sinh rồi.

“Dương Nguyên Sinh..! Không.. Tiền bối..!”

Lý Hàm Chi tỉnh hồn nhìn lại, hiện tại nàng còn không hiểu trước mắt mình đây không phải là Dương Nguyên Sinh nữa thì chỉ còn nước đập đầu vào đậu phụ c·hết quách đi cho xong.

“Người đâu rồi?”

“Tiểu thư! Người đó đã đưa vị cô nương kia đi rồi!”