Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 22: Thanh Y Lâu Sát Thủ!



Chương 22: Thanh Y Lâu Sát Thủ!

Bộ nha đầu này không nghĩ đến đường đường là Ngự Khí Cảnh đỉnh phong như nàng sao có thể hiện thân cùng người thanh niên trước mắt này nói chuyện hay sao.

“Xin.. Xin lỗi!”

Lý Thu Hoa khá là ấm ức, nhưng cũng chỉ có thể nuốt cục tức này vào lại trong bụng.

Dương Nguyên Sinh nàng có thể không đặt ở trong mắt, nhưng nàng không dám không nghe lời của Lý Kế Hoa.

“Nguyên Sinh công tử! Nô tỳ bên dưới không hiểu chuyện, làm công tử chê cười rồi!”

Lý Kế Hoa nở nụ cười lấy lòng đối với Dương Nguyên Lãng.

“Không sao?”

Dương Nguyên Lãng xua tay, cũng hiếm có một vị Ngự Khí Cảnh hiểu chuyện như Lý Kế Hoa này lắm.

“Chuyện lần này ta không có truy cứu, tuy nhiên các ngươi phải hứa với ta một chuyện!”

Giết mấy người này không khó, thậm chí là Lý gia ở Bái Quận, cho hắn một ít thời gian hắn cũng có thể đem nó xóa đi như Hùng gia một dạng.

Nhưng lời nói vừa rồi của Lý Kế Hoa cũng nhắc nhở hắn, hắn không phải chỉ có một mình, xung quanh còn nhiều người thân, còn nhiều người phải quan tâm.

Đám người Tông Sư gia tộc này năng lượng không tầm thường, như không làm quá đáng, hắn cũng không muốn truy cứu đến cùng.

“Công tử xin cứ nói!”

Lý Kế Hoa trong lòng chợt vui mừng.

Chỉ cần Dương Nguyên Lãng không tính toán, vậy hôm nay mạng sống của cô tiểu thư nhà mình xem như đã được bảo vệ.

“Đã Lý Hàm Chi vừa rồi nói cùng Nguyên Sinh chia tay, như vậy từ nay ta không hy vọng hai người có bất kỳ dây mơ rễ má gì nữa, tốt nhất là không nên gặp lại.!”

“Công tử xin an tâm! Chúng tôi sẽ lên đường đến Bái Quận ngay trong đêm, sẽ không có ở Bất Dạ Thành thêm bất kỳ phút giây nào nữa!”

Lý Kế Hoa không chút do dự liền đáp ứng yêu cầu của Dương Nguyên Lãng.

Địa phương quỷ quái nơi đây có một cường giả đáng sợ như Dương Nguyên Lãng, tốt nhất là không nên ở lại lâu.

“Hy vọng các ngươi nói được làm được!”

Dương Nguyên Lãng đứng lên rời đi, ngay cả liếc nhìn Lý Hàm Chi mấy người lần cuối hắn cũng lười.

“Kế Hoa cô cô! Chuyện này..?”

Lý Hàm Chi nhìn theo bóng dáng của Dương Nguyên Lãng khuất tầm mắt có đôi chút thất thần.



Nàng là đại tiểu thư Lý gia, tầm mắt cùng đầu óc không phải là một nha hoàn như Lý Thu Hoa có thể sánh được.

Dương Nguyên Sinh hôm nay bất thường, cùng với việc Lý Kế Hoa hiện thân gặp mặt, nàng trong lòng đã có nghi vấn từ lâu.

“Tiểu thư! Không cần biết quá nhiều, nghe theo lời vị công tử kia, từ nay không cần gặp vị Dương Nguyên Sinh kia nữa là được rồi!”

Lý Kế Hoa lau nhẹ mồ hôi trên trán.

Cũng may, người kia đã đi rồi, cái mạng của ba chủ tớ nhà mình xem như đã giữ được, vừa rồi đi qua lằn ranh giữa sống và c·hết làm cho nàng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.

“Kế Hoa cô cô..! Nhưng mà..!”

“Xẹt..! Xẹt..!”

"Rào rào!"

“Tiểu thư! Cẩn thận!”

“Cong..! Keng..!”

“Bọn chuột nhắt nơi nào! Nhanh chóng ra gặp ta!”

Lý Kế Hoa giận dữ nhìn quanh.

Ban đầu nàng còn nghĩ là Dương Nguyên Lãng đổi ý quay lại g·iết người, nhưng từ thủ pháp ném ám khí vừa rồi có thể khẳng định đối phương tu vi không cao hơn mình quá nhiều.

Với lại nàng cảm nhận được thực lực của Dương Nguyên Lãng sẽ không có yếu như vậy.

“Kế Hoa Tiên Tử quả nhiên cảnh giác hơn người..!”

“Xẹt.! Xẹt!”

“Đạp...! Đạp..! Đạp..!”

“Thanh Y Lâu Đồng Bài sát thủ?”

Lý Kế Hoa nhíu mày.

Trước mắt xuất hiện mấy chục người bao vây bọn họ nàng đều biết được thân phận của đối phương.

Thanh Y Lâu là tổ chức sát thủ số một số hai trên Viên Hoang Đại Lục nơi này, bọn chúng xuất hiện đều mang y phục màu xanh không lẫn đi đâu được.

“Không sai!”

“Các ngươi..? “

“Không cần hỏi nữa, chúng tôi đã ra tay với các ngươi, sẽ không có sợ hãi Lý gia trả thù..!”



“Cũng đừng có hỏi là ai thuê chúng tôi, chúng tôi không biết, dù biết cũng không có nói, đây là quy củ của Thanh Y Lâu chúng tôi.!”

Như đoán biết được Lý Kế Hoa muốn nố cái gì, người cầm đầu Đồng Bài sát thủ liền lên tiếng nói thẳng.

“Vậy đi! Đối phương ra giá bao nhiêu, chúng ta ra gấp đôi!”

Lý Kế Hoa cũng có phần bất đắc dĩ.

Nếu như chỉ một tên Đồng Bài kia thôi, lấy tu vi cùng thực lực của mình hiện tại có thể đối phó được, nhưng đối phương lần này đến ba tên Đồng Bài, đồng nghĩa với ba tên Tiên Thiên, tên vừa nói tu vi cũng là Ngự Khí Cảnh.

Đây cũng là chưa có tính mấy chục tên Võ Đạo cảnh giới mai phục xung quanh, trận chiến này đánh lên, nàng là nhắm chắc thất bại trong tay.

“Xin lỗi! Thanh Y Lâu không có quy định này.!”

“Tất cả cùng ta xông lên!”

“Xẹt...!”

“Ong..Ong..!”

“Tiểu thư! Ta sẽ dùng toàn lực ngăn cản bọn người này, cô cùng Thu Hoa nhanh chóng chạy đi về hướng đông tìm Dương Nguyên Sinh công tử, nhờ y ra tay bảo hộ giúp!”

“Tại sao lại đi tìm Dương Nguyên Sinh?”

Dù thông minh nhưng bây giờ Lý Hàm Chi cũng nghi hoặc không thôi.

Phủ Thành Chủ gần hơn, cao thủ của Phủ Thành Chủ cũng không ít, bọn họ phải là đi nhờ Ngô Cự ra tay mới đúng.

“Keng..! Keng!”

“Xẹt..! A.. A..!”

“Tiểu thư! Ta không có thời gian giải thích với cô, tóm lại cô hãy nghe lời ta đi tìm vị công tử vừa rồi, ta sẽ không bao giờ hại cô!”

Lý Kế Hoa một bên g·iết mấy tên Võ Đạo cảnh giới, đánh lui ba tên Tiên Thiên, nhanh chóng căn dặn Lý Hàm Chi.

Không phải nàng không muốn nói, mà chuyện này rắc rối phức tạp, liên lụy đến rất nhiều người cùng thế lực, trong giây lát rất khó để giải thích cho Lý Hàm Chi hiểu.

Tóm lại hiện tại có thể cứu được Lý Hàm Chi, nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có người thanh niên kia.

Dù y vừa rồi có tâm muốn g·iết ba người bọn họ, nhưng cũng đáng tin cậy hơn những người khác đôi chút.

“Keng..! Rầm..! Xẹt ..ầm ầm! “



“Được! Ta nghe theo lời cô cô!”

Lý Hàm Chi cũng đáng bay hai tên cùng giai cường giả, nàng cũng không ham chiến, nhanh chóng kéo tay của Lý Thu Hoa rời đi.

Nàng không hiểu vì sao Lý Kế Hoa lại căn dặn như vậy, nhưng nàng tin tưởng Lý Kế Hoa sẽ không bao giờ hại mình.

“Xẹt.!”

“Muốn chạy! Để mạng lại đã!”

Người cầm đầu đám người tên Đồng Bài có tu vi Ngự Khí Cảnh trông thấy con mồi chính của mình là Lý Hàm Chi rời đi, cũng không có ham chiến với Lý Kế Hoa, nhanh chân đuổi theo hai người Lý Hàm Chi.

“Hừ..! Muốn đuổi theo tiểu thư nhà ta, đừng có hòng!”

“Xẹt.. Xẹt..! Xẹt!”

Theo sau trong tay áo của Lý Kế Hoa liền phóng ra một loạt ám khí hình ngôi sao.

Mỗi một ngôi sao đều là màu xanh, trông cực kỳ quỷ dị, nhìn qua cũng biết là đám ám khí này đã được bôi vào những c·hất đ·ộc cực mạnh.

“Muốn c·hết!”

“Keng..! Keng..Keng!”

Dù không muốn, nhưng tên Đồng Bài Ngự Khí Cảnh cũng không dám không để ý đến đám ám khí của Lý Kế Hoa, lập tức dừng đuổi theo hai người Lý Hàm Chi, quay lại đem đám ám khí kia đánh bay.

“Xẹt! Xẹt..xẹt.”

“Xuân Chi Nhất Độ! Giết..!”

“Được! Nếu như bà đã muốn c·hết, cũng đừng nên trách ta..!”

“Thập nhất! Thập nhị, hai người dẫn người đuổi theo Lý Hàm Chi trước, nơi này giao lại cho ta..!”

“Vâng! Đại ca..”

“Muốn rời đi, không có đơn giản như vậy đâu!”

“Xẹt.! Keng!”

“Lý Kế Hoa! Đối thủ của bà là ta!”

“Hôm nay ta muốn lĩnh giáo xem Tứ Quý Kiếm Pháp của Lý gia lợi hại như thế nào?”

“Cong..! Keng..!”

“Ngươi..!”

Lý Kế Hoa giận gần c·hết, nhưng cũng không thể làm gì, đối phương thực lực không yếu hơn nàng.

Giờ này nàng chỉ đặt mọi hy vọng lên Dương Nguyên Lãng, mong y chưa có đi quá xa.

“Cứu mạng..! Công tử cứu mạng!”