Dương Nguyên Lãng lắc đầu cười nhẹ, cũng không nói gì, tùy tiện đi theo Lý Thu Hoa.
Vừa đi, hắn vừa quan sát Bất Dạ Thành hoàn cảnh xung quanh, lúc mới đến đây hắn vì nhanh chóng tiêu diệt Hùng gia, nên có phần không để ý đến Bất Dạ Thành hoàn cảnh, bây giờ nhìn lại, đúng là có quang cảnh đại thành.
Bất Dạ Thành sở dĩ được gọi là Bất Dạ Thành, là vì tòa thành này ban đêm cũng như ban ngày, ánh sáng từ đèn lồng cùng Dạ Quang Châu phát ra bốn phía, chiếu sáng một vùng trời.
Người dân bên trong Bất Dạ Thành ban đêm hoạt động không khác gì ban ngày là bao, vẫn bày hàng tấp nập, ai làm công thì làm công, ai buôn bán thì buôn bán.
Cảnh tượng phồn vinh này là những tòa thôn trấn khác không thể nào sánh bằng.
Không!
Phải nói dù là toàn bộ Bái Quốc mười lăm tòa thành trì cũng không có nơi nào được như Bất Dạ Thành.
Cũng không thể không nói, thành chủ của Bất Dạ Thành này là một người tài giỏi.
Không biết tu vi của thành chủ Ngô Cự này ra làm sao, nhưng chỉ dựa vào quản lý Bất Dạ Thành đâu ra đó, làm cho mấy triệu dân chúng vui vẻ hạnh phúc, tu luyện giả luôn hướng đến, người này là một người hợp cách thành chủ.
Kính Hoa Các!
Dương Nguyên Lãng nhìn lên trên bản hiệu rồng bay phượng múa, khá là có ý vị.
Hắn có nghe qua danh tiếng của Kinh Hoa Các, đây là sản nghiệp của một thế lực lớn trên Bái Quận.
Hoàn cảnh ưu nhã, linh trà hay linh thực tạo Kính Hoa Các rất là tốt cho tu luyện giả tu hành, gia tăng tu vi.
Nghe đâu chi chí dùng bữa tại nơi này rất là cao, chỉ đặt bàn trước thôi cũng phải mất năm mươi viên Linh Thạch.
Nó chỉ dành tiếp đãi khách quý, còn người bình thường cùng Võ Giả tán tu ít khi dám đến nơi này tiêu phí lắm.
Lý Thu Hoa dẫn hắn đến đây, nói rõ Lý Hàm Chi cũng đang ở bên trong, cô ta có thể chọn một nơi sang trọng như thế này, cũng là một người không tầm thường.
“Nguyên Sinh công tử đến rồi! Xin mời ngồi!”
“Đa tạ tiểu thư!”
Chậc!
Răng trắng môi hồng, chiếc mũi rọc dừa, mắt như thu thủy, làn da trắng như mỡ dê, dáng người cân đối tuyệt hảo, quả nhiên là một vị đại mỹ nhân.
Hèn gì có thể làm cho bao thanh niên thiên tài điêu đứng vì cô ta, hắn cũng đã hiểu vì sao thằng em của mình không thể nào dứt ra được rồi.
Ân! Tu vi của cô ta.?
Võ Đạo thập trọng cảnh giới?
Dù dùng liễn tức công pháp khá cao siêu, nhưng sao có thể thoát được cảm ứng của Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh như hắn được kia chứ.
Mười bảy mười tám tuổi liền là Võ Đạo thập trọng cảnh giới, ngang ngửa với lại những tên Tộc Trưởng đứng đầu bên trong Bất Dạ Thành nơi này, tương lai Tiên Thiên hay Tông Sư đều có hy vọng.
Quả nhiên không hổ danh là xuất thân từ Tông Sư gia tộc, lợi hại lắm.
“Mời Nguyên Sinh công tử dùng trà!”
Lý Hàm Chi có đôi phần ngạc nhiên.
Vừa rồi Dương Nguyên Sinh này nhìn nàng, ánh mắt có phần khác lúc trước. Như bình thường y sẽ si mê hồi lâu, còn tiến đến ân cần thăm hỏi.
Nhưng hiện tại Dương Nguyên Sinh nhìn nàng giống như chỉ có thưởng thức, ban đầu kinh ngạc chút liền thôi, ánh mắt thanh tịnh, như xem nàng là một người con gái bình thường một dạng.
Là lạt mềm buộc chặt hay sao?
Những phương pháp trước đó dùng không thành công, bây giờ đổi qua phương khác?
Lý Hàm Chi trong lòng không khỏi lắc đầu.
“Trà ngon!”
Dương Nguyên Lãng nào có biết quái gì về thưởng thức trà đâu, chỉ là đối phương đã bỏ tiền ra mời, cũng không thể làm đối phương mất mặt, đi chê trà đối phương được chứ.
“Nguyên Sinh công tử thích là được rồi!”
Lý Hàm Chi mỉm cười, nàng có cảm giác hôm nay Dương Nguyên Sinh này khác lạ ở nơi nào ấy, bình thường thưởng thức linh trà y liền có thể nói ra được loại trà đang uống, còn dùng rất say mê cùng ưu nhã.
Nhưng Dương Nguyên Sinh hiện tại nàng cảm thấy y chỉ khen cho có lệ, uống trà ngon không khác gì uống nước lã vậy.
“Hàm Chi tiểu thư! Hôm nay cô mời ta đến đây có chuyện gì xin cứ nói thẳng! “
Nói xong thì nhanh chóng lên đường đi, hắn là không có thời gian cùng cô gái này nói nhảm đâu.
“Là như vậy? Ngày mai ta phải rời khỏi Bất Dạ Thành rồi, vậy cho nên giao ước của chúng ta..?”
Lý Hàm Chi đến Bất Dạ Thành này chỉ là để rèn luyện, cũng là nghe nói Bất Dạ Thành phồn hoa, nên mới ở lại đây thời gian một năm, bây giờ nàng đã đạt được mục tiêu, cũng nên rời khỏi rồi.
“Giao ước?”
Giao ước gì vậy?
Hai người này có thỏa thuận ngầm gì mà hắn không biết hay sao?
Bây giờ làm sao trả lời cô ta đây.
“Dương Nguyên Sinh! Ngươi cũng đừng giả vờ nữa, tiểu thư nhà ta phải đi, cho nên chuyện đóng giả làm bạn trai của tiểu thư trước đây của ngươi nên chấm dứt rồi!”
Lý Thu Hoa khá giận a, tên Dương Nguyên Sinh này rõ ràng đang giả vờ không biết để có thể ở bên cạnh tiểu thư nhà mình.
Nhưng tiểu thư nhà mình là ai, một tên tiểu tử ở thâm sơn cùng cốc cũng có tư cách với cao hay sao.
“Nguyên Sinh công tử! Ta làm như vậy cũng là để tốt cho anh! Ta phải quay lại Bái Thành, ở nơi đó nước rất sâu, anh không thể nào tưởng tượng ra được đâu, nếu theo ta, anh sẽ bị tổn thương!”
Lý Hàm Chi tận tình khuyên can.
Dương Nguyên Sinh ở Bất Dạ Thành cũng xem như là một tiểu thiên tài, tiềm lực cũng lớn, nhưng mà dù là vậy, những thế lực ở Bất Dạ Thành này thôi y cũng khó chống lại, huống chi càng cao hơn Bái Thành.
Tông Sư gia tộc cũng không phải dễ dàng nói chuyện như vậy, nàng còn là người con gái đẹp nhất Bái Quốc, không thiếu thế lực nhìn chằm chằm vào.
Dương Nguyên Sinh một không có thế lực mạnh chống lưng, hai không có tu vi cường đại, nếu cứ mãi không chịu buông bỏ chỉ hại người hại mình mà thôi.
Trước đây vì sự si tình của Dương Nguyên Sinh, nàng cũng đã cho y một cơ hội, nhưng tiến cảnh quá thấp, khó lòng theo kịp bước tiến của nàng a.
“Tốt cho ta?”
Ánh mắt của Dương Nguyên Lãng hiện lên sát ý.
Con nha đầu khốn kiếp, lợi dụng em của hắn làm tấm mộc trong suốt một năm thời gian, giờ này mục đích đã đạt được, lại muốn đá em của hắn đi, còn mỹ danh nói là muốn tốt cho nó.
“xẹt.!”
“Nguyên Sinh công tử! Trước đó tiểu thư của ta có điểm nào đắc tội, xin công tử rộng lòng tha thứ cho!”
“Kế Hoa cô cô?”
Lý Hàm Chi cùng Lý Thu Hoa chớp chớp mắt, không thể tin được là Lý Kế Hoa lại hiện thân.
Lý Kế Hoa là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh cường giả đỉnh phong, một chân đã bước vào Hóa Khí Cảnh, thực lực ở Lý gia cũng khá cao.
Lần đi rèn luyện ở Bất Dạ Thành này của nàng, chính là Lý Kế Hoa ở bên hộ đạo.
Tuy nhiên từ trước đến giờ Lý Kế Hoa chưa bao giờ xuất hiện nói chuyện với người ngoài, như lời cô ta nói thì ở Bất Dạ Thành nơi đây không có ai có tư cách để cô ấy hiện thân gặp gỡ, bao gồm vị Thành Chủ kia.
Tại sao bây giờ Lý Kế Hoa lại xuất hiện gặp Dương Nguyên Sinh?
Còn nghe âm thanh khá là khách khí nữa, không phải trước đó Lý Kế Hoa cũng không có bao nhiêu thiện cảm với Dương Nguyên Sinh hay sao.
“Đều là chuyện đã qua, ta không có nhỏ mọn đi tính toán với cô ta!”
“Cái ..! Cái gì?”
Lý Thu Hoa kinh ngạc đến tròng mắt như muốn rớt ra.
Cái tên phế vật Dương Nguyên Sinh này vậy mà dám tiếp nhận lời xin lỗi của Kế Hoa cô cô, tên đó có biết mình đang nói chuyện với ai hay không?
“Thu Hoa! Không được vô lễ!”
Lý Kế Hoa nhíu mày.
Nha đầu này từ nhỏ đi theo tiểu thư nên tính cách có chút kiêu ngạo.
Kiêu ngạo thì cũng thôi đi, còn không có ánh mắt, cũng chẳng có đầu óc.
Bộ nha đầu này không nghĩ đến đường đường là Ngự Khí Cảnh đỉnh phong như nàng sao có thể hiện thân cùng người thanh niên trước mắt này nói chuyện hay sao.