Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 20: Gặp Lý Hàm Chi



Chương 20: Gặp Lý Hàm Chi

Nếu như lời nói của vị Tiên Thiên cường giả này là thật, bọn họ quả là bội phục lá gan của Hùng Tư Kỳ.

Người nhà của Tiên Thiên cường giả mà người cũng dám phái người đi g·iết, ngươi thật sự rất trâu bò.

“Xong rồi..!”

Hùng Tư Vũ thất hồn lạc phách ngồi xuống bên dưới.

Hiểu con không ai bằng cha, hắn biết những chuyện sao gia diệt tộc trong bóng tối Hùng Tư Kỳ cũng làm không ít.

Trong số đó nhiều khả năng đã đụng phải Tiên Thiên gia tộc mà y không biết, chọc giận đối phương, thành ra mới có ngày hôm nay.

“Hùng Tư Kỳ..! Ngươi là một tên súc sinh!”

Đại Trưởng Lão âm trầm quát mắng.

Hắn thấy nhiều khả năng chuyện này là thật rồi.

Đối phương đã tìm đến tận cửa, còn ra tay đồ sát người nhà Hùng gia, người này làm sao có thể bỏ qua cho đám người mình đây.

Có thể nói, nếu hôm nay bọn họ bỏ mình ở nơi đây, thì người hại bọn họ chính là Hùng Tư Kỳ.

“Thật không thú vị! Các ngươi có thể lên đường được rồi.!”

Dương Nguyên Lãng cũng đủ nhân từ.

Cho đám người Hùng gia c·hết một cách rõ ràng.

Thời gian hiện tại cũng không cón nhiều nữa, nên tiễn bọn chúng lên đường thôi.

“Ong..Ong..!”

“Cái gì..! Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả?”

Vừa nãy lên ý định liều mạng một phen đám người Hùng Tử Vũ trông thấy Cương Đao xuất hiện hai mắt liền trợn trừng.

Tiên Thiên sơ kỳ bọn họ còn có thể liều mạng một phen, nhưng Tiên Thiên hậu kỳ thì không cần làm gì cả, dù có làm gì cũng vô dụng.

Trước khi c·hết, tất cả đều nhìn về phía Hùng Tư Kỳ, ánh mắt kia có thể nói muốn bao nhiêu bội phục có bấy nhiêu bội phục.

Hùng Tư Kỳ!

Nhà ngươi quá trâu bò, ngay cả Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cũng dám đắc tội, chúng ta không còn gì để nói.



“Ầm ầm...! Ầm ầm..! Ầm ầm!”

“Mẹ kiếp! Cái tên Hùng Khuân kia!!”

Ra bên ngoài Hùng Phủ rồi, nhưng Dương Nguyên Lãng nhìn lại bên trong vẫn còn tức anh ách.

Hắn nói chuyện nhãn với đám người Hùng Tử Vũ lâu như vậy, cũng là cố ý kéo dài thời gian như bọn chúng mong muốn để tên Lão Tổ kia có thể kịp thời chạy tới cứu viện, từ đó làm thịt đối phương một thể luôn, cũng muốn xem Tiên Thiên cường giả ở Bất Dạ Thành này lợi hại như thế nào.

Kết quả hắn chờ hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của Hùng Khuân xuất hiện, hắn biết lần này mình đã bị lừa rồi.

Cái tên Hùng Khuân đó, thật không hề có cốt khí, người ta diệt cả tộc của ông, ông không ra tay trợ giúp, lại nhân cơ hội bỏ trốn, ông làm lão Tổ kiểu gì vậy.

....

"Xẹt!"

“Hắc xì..!”

Bên ngoài Bất Dạ Thành tầm hai trăm km, đang mở hết tốc độ chạy trốn Hùng Khuân bỗng dưng hắc xì một tiếng, trực giác nói cho hắn biết, có người đang mắng hắn.

“Tư Vũ! Các tộc nhân! Tha lỗi cho Lão Tổ ta, ta thật sự không có cách nào, cho nên mới rời đi!”

Hùng Khuân dừng lại, nước mắt chảy ròng ròng.

Hắn sao lại không muốn ra tay cứu giúp Hùng gia, ngay sau khi nhận được ám tử cấp báo, hắn dù đang luyện công đột phá đến giai đoạn quan trọng, cũng bất chấp việc bị tẩu hỏa nhập ma, chạy đến phòng nghị sự ứng cứu.

Thế nhưng khi đến gần, hắn đã từ bỏ.

Không ai biết, hắn có tu luyện qua một môn công pháp, có thể cảm nhận được thực lực của một người cách xa hắn mấy cái tiểu cảnh giới.

Trừ khi đối phương là Tông Sư, không thì hắn liền có thể cảm ứng được.

Sau khi cảm nhận được thực lực của Dương Nguyên Lãng vượt qua hắn quá xa, người ta là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, trong khi hắn chỉ là Dẫn Linh cảnh đỉnh cao, làm sao mà chống lại.

Không còn cách nào, hắn chỉ đành cắm răng rời đi, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Khí tức của h·ung t·hủ kia hắn đã cảm nhận được, sau này chỉ cần hắn cường đại lên, một khi gặp lại đối phương, hắn liền có thể nhận ra rồi báo thù.

Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là giữ mạng, rời xa Bất Dạ Thành này một chút, đi nhanh lên Bái Quận, chỉ có nơi đó, hắn mới có hy vọng trả được đại thù.

Nghĩ thông suốt sau, Hùng Khuân không nhìn Bất Dạ Thành nữa, quay đầu hướng ngược lại, vận dụng thân pháp đến mức tối đa nhắm hướng Bái Quận chạy đi.



...

“Con bà nhà ngươi Hùng Khuân?”

Dương Nguyên Lãng đến giờ vẫn còn chưa hết căm tức.

Hùng Khuân chạy thì cũng thôi, tên khốn đó còn vơ vét bảo khố của Hùng gia một trận, đồ tốt y lấy sạch, chín mươi phần trăm gia sản đã bị Hùng Khuân lấy đi, chỉ chừa lại cơm thừa canh cặn cho hắn mà thôi, thật quá đáng hết sức.

“Cũng còn may..!”

Dương Nguyên Lãng xách ra một Túi Không Gian.

Đây là hắn gom được của Hùng Tử Vũ cùng đám Trưởng Lão của Hùng gia, cả thảy được hơn hai mươi ngàn viên Linh Thạch, cùng chút ít đan Dược linh thảo quý hiếm.

Một gia tộc lớn như Hùng gia, có Tiên Thiên cường giả tọa trấn, hủy diệt đi nó chỉ kiếm được nhiêu đó tài sản, nói ra thì cũng chẳng có người nào tin tưởng được cả.

Bán ra những thứ linh dược, khoáng thạch, hắn cũng có thể kiếm thêm một mớ Linh Thạch nữa.

Theo đó, tài nguyên cho lần Nhập Mộng Cảnh tiếp theo cũng đã gom đủ rồi.

Chuyến đi lần này cũng xem như không lỗ vốn.

Bây giờ chỉ việc quay lại nhà mình, chìm vào Mộng Cảnh, tiếp tục tu hành là được rồi.

Hắn rõ ràng đã cảm nhận được, Tông Sư cảnh giới đang vẫy tay gọi hắn vậy.

“Dương Nguyên Sinh!!”

“Cô đang gọi ta.?”

Dương Nguyên Lãng nhíu mày, cô gái trước mắt này hắn không quen biết, sao lại gọi hắn vậy kìa.

Ấy!

Không phải!

Đối phương không phải gọi tên của hắn, mà là gọi Dương Nguyên Sinh, người em song sinh của hắn.

Hai người bọn họ giống nhau như đúc, người ngoài nhận nhầm cũng không phải lần một lần hai.

Trước đây khi còn ở Dương gia trấn, nguyên chủ còn mượn danh nghĩa của Dương Nguyên Sinh làm chuyện xấu nữa mà.

“Ta không gọi ngươi thì gọi ai?”

Lý Thu Hoa khá là im lặng.



Hôm nay tên Dương Nguyên Sinh này bị làm sao vậy kìa, còn giả vờ không quen biết nàng nữa.

“Không biết cô nương tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”

Cô gái này nhìn qua cũng đẹp đẽ đấy.

Tu vi cũng cao, đạt đến Võ Đạo bát trọng cảnh giới.

Nhìn qua tuổi cũng không lớn, tầm mười bảy mười tám thôi, ở tuổi này có tu vi thế kia cũng không phải tệ.

Cũng không biết thằng trời đánh kia của mình có quan hệ gì với cô ta hay không.

“Đi theo ta đi! Tiểu thư muốn gặp ngươi!”

Lý Thu Hoa cũng không nói chuyện nhiều với Dương Nguyên Lãng, quay người liền rời đi. Nhìn giống như cô chán ghét phải nói nhiều thêm một câu với lại Dương Nguyên Lãng một dạng.

Không!

Phải nói là Dương Nguyên Sinh mới đúng.

“Tiểu thư?”

Có lẽ mình phán đoán có đôi chút không đúng rồi.

Người con gái trước mắt này không phải là Lý Hàm Chi mà thằng em trời đánh đang theo đuổi, cô ta giống người hầu bên cạnh hơn.

“Thú vị rồi đây?”

Dương Nguyên Lãng mỉm cười.

Một nha đầu hầu cận có tu vi cao như vậy, tiểu thư cô ta Lý Hàm Chi chắc là không kém gì, cũng nên đi gặp cô ta một lần đi.

Nói xong, Dương Nguyên Lãng thu lại ánh mắt chứa sát ý của mình, đi theo phía sau Lý Thu Hoa.

“Đi nhanh đi!”

Lý Thu Hoa còn không biết vừa rồi mình đã đi qua quỷ môn quan dạo một vòng, trông thấy Dương Nguyên Lãng bước đi chậm chạp như vậy, vô cùng bất mãn.

Thứ gì chứ!

Một tên nông dân dế chũi, nghĩ giúp tiểu thư một lần liền cho mình trở thành quý tộc hay là sao.

Qua hôm nay mộng đẹp của y chắc chắn sẽ tan vỡ, nàng cũng muốn xem bản mặt khó coi của y.

“Hắc!”