Trước đây với Dương Nguyên Niên hắn, gia đình có thể xuất hiện một vị Cao Giai Võ Giả, đã là vinh hạnh lắm rồi.
Đời này hắn hy vọng nhất là Dương Nguyên Sinh ấy, nhưng có ai ngờ Dương Nguyên Lãng lại cho hắn kinh ngạc hiếm thấy.
Những Tiên Thiên cường giả trước kia hắn gặp trên Bất Dạ Thành, hắn chỉ có cung kính như con.
Uớc mơ lớn nhất đời này của hắn là gia tộc mình cũng như bọn họ, có Tiên Thiên cường giả tạo trấn, thành Tiên Thiên gia tộc, bây giờ mộng tưởng đã trở thành hiện thực được rồi.
“Đại ca! Tiên Thiên cường giả lợi hại như vậy sao?”
Dương Tư Nguyệt đưa cái đầu nhỏ của mình lên, hiếu kỳ nhìn Dương Nguyên Lãng.
“Ách! Cũng xem như lợi hại đi!”
Dương Nguyên Lãng cũng không biết trả lời như thế nào.
Tiên Thiên cảnh bây giờ ở trong mắt hắn là rác rưởi, một ý niệm có thể g·iết cả ngàn người, ở bên trong Thần Hoang Cổ Địa cũng là hạng chót, đám lâu la đi ngoài đường cũng đều là Tiên Thiên cường giả.
Ở bên trong Luyện Kiếm Tông, Tiên Thiên cường giả cũng chỉ làm Ngoại Môn đệ tử, thảm nữa liền hạ xuống làm tạp dịch đệ tử.
Nhưng ở Bái Quốc nơi đây, Tiên Thiên cường giả là cao cao tại thượng, được hàng triệu người kính ngưỡng.
Một lời nói hay hành động của Tiên Thiên cường giả nơi này có thể quyết định sống c·hết của rất là nhiều người.
“Vậy sau này em cũng phải trở thành Tiên Thiên cường giả!”
Dương Tư Nguyệt ánh mắt lấp lánh.
Nàng nghĩ rất đơn giản, trở thành Tiên Thiên sẽ được mọi người cung kính, cũng có thể như đại ca nàng, đánh những yêu ma quỷ quái kia đi.
“Được! Nếu như em muốn, anh sẽ giúp em trở thành Tiên Thiên cường giả!”
Dương Nguyên Lãng cười nhạt.
Tiên Thiên mà thôi, làm sao có thể đi mơ mộng như vậy, em gái của Dương Nguyên Lãng hắn sau này chí ít cũng phải là Động Hư Tôn Giả, Thánh Cảnh thì mới được.
“Ca ca! Em cũng muốn!”
Dương Nguyên Bảo được Hạ Kiều đưa đến, rất nhanh chạy vào trong lòng của Dương Nguyên Lãng, tranh dành vị trí với Dương Tư Nguyệt.
“Được! Ca đều sẽ giúp đỡ!”
Dương Nguyên Lãng có chút buồn cười nhìn qua Hạ Kiều, mấy lời nói này chắc là Hạ Kiều dạy Dương Nguyên Bảo nói.
Có cần thiết không, như đã là người một nhà, hắn làm sao không giúp đỡ em trai em gái của mình.
Hạ Kiều cúi đầu, cũng không dám nhìn Dương Nguyên Lãng như trước nữa.
Chủ ý là của nàng, ngoài ra nàng còn nghĩ, Dương Nguyên Lãng thực lực cao như vậy, bên ngoài lại quá nguy hiểm, đưa Dương Nguyên Bảo đến bên cạnh Dương Nguyên Lãng, dựa vào Dương Nguyên Lãng chăm sóc. Mới là an toàn nhất.
“Híc! Ta cũng muốn làm em gái của hắn a!”
Đám người Dương Đàn cùng nhìn qua hai đứa nhóc kia đầy ước ao, có một Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả ca ca bên cạnh dạy bảo cùng giúp đỡ, tương lai thành tựu làm sao có thể hạn lượng được.
"Bây giờ các ngươi đi đầu thai vẫn còn kịp!"
Hạ Uyển nhếch mép khinh thường nhìn đám người đang mơ mộng này một cái.
Để có thể làm được người nhà của Dương Nguyên Lãng, phải là tích bao nhiêu phúc đức đây, cứu cả thế giới này cũng không quá.
Hạ Uyển nàng cũng rất là muốn đó nha.
“Tiền..! Tiền bối..!”
Dương Thái Thu sắp xếp mọi người ổn thỏa sau, cũng là ren rén đi đến bên cạnh Dương Nguyên Lãng.
“Tộc trưởng!”
“Ấy! Ngài đừng gọi ta như vậy, cứ kêu là Thái Thu, hay Tiểu Thu là được rồi!”
Dương Thái Thu bị dọa không nhẹ.
Đành rằng trước đó hắn có thể dựa vào thán phận bối cảnh làm cao, nhưng tiền đề là không biết thực lực của Dương Nguyên Lãng.
Viên Hoang Đại Lục nơi này thực lực vi tôn, như để người khác biết hắn chỉ là một tên Võ Giả Cao Giai thái điểu, để cho một vị Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả khách khí gọi trưởng bối, chỉ sợ ngay hôm sau hắn liền c·hết như thế nào cũng không biết.
Hơn nữa cái mạng của hắn cùng mấy vạn người bên trong Dương gia trấn vừa được Dương Nguyên Lãng kéo từ quỷ môn quan về, hắn càng thêm không dám khinh suất.
“Vậy ta gọi ông là Lão Thu đi!"
"Ông cũng đừng có gọi tôi là tiền bối nữa, trông quá già! Ông cứ như cha của tôi, gọi tôi là Nguyên Lãng là được?”
Dương Nguyên Lãng cũng không có làm khó Dương Thái Thu.
Từ khi hắn hiển lộ ra thực lực, hắn cũng đã dự đoán được thái độ của đám người xung quanh sẽ xảy ra cải biến cực lớn rồi.
“Vâng! Đại nhân!”
“Ông đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Dương Nguyên Lãng cũng không thèm uốn nắn thêm nữa.
“Hồi đại nhân! Phía trước thám tử của chúng ta gặp người của Thần Báo Trại chặn đường muốn lấy tiền lộ phí!”
Dương Thái Thu theo đúng sự thật hội báo.
“Thần Báo Trại?”
“Vâng! Chính là bọn chúng!”
Nhắc đến đám đạo phỉ này, Dương Thái Thu gương mặt hết sức âm trầm.
Hồi đêm lên đường đến Bất Dạ Thành, hắn là đã bị đám người này chặn đường xin lộ phí.
Vì tình thế cấp bách, hắn cũng không thể nào không đưa, tuy nhiên không nghĩ đến khi quay về cũng bị bọn chúng bắt chẹt lần nữa.
Nếu là trước đây, hắn sẽ nể sợ Thần Báo Trại có Tiên Thiên cường giả tọa trấn mà sẽ cắn răng đưa tiền.
Nhưng bây giờ đã khác, bên cạnh mình có Tiên Thiên cường giả, còn là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh, mạnh hơn tên Thác Báo đó không biết bao nhiêu lần ấy chứ.
Mình còn sợ quái gì tên Thác Báo đó cùng Thần Báo Trại của y nữa.
“Đã biết! Ông hãy để cho xe ngựa của ta dẫn đầu, còn lại tất cả mọi người theo sau đi!”
“Vâng! Đại nhân!”
Dương Thái Thu ánh mắt chứa đầy vui mừng.
Dương Nguyên Lãng nói như vậy, là đã có ý định tự mình ra tay, như vậy thù mới oán cũ của Dương gia trấn cùng Thần Báo Trại cũng nên thanh toán, những nhục nhã bao nhiêu năm qua của hắn cũng nên xả ra, Thác Báo nhà ngươi hãy tự mình cầu phúc đi.
“Khục! Phốc!”
“Đại ca! Anh làm sao vậy?”
“Tư Nguyệt! Bảo Bảo! Nhỏ tiếng một chút!”
Dương Nguyên Lãng nhanh tay che miệng của hai nhóc tỳ này lại.
“Ưm..! Ưm!”
Hai nhóc gật đầu liên tục, Dương Nguyên Lãng trông thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, đem tay đưa ra.
“Đại Ca! Anh không sao chứ?”
Dương Tư Nguyệt quan tâm lên tiếng hỏi.
Vừa rồi sắc mặt của Dương Nguyên Lãng quá dọa người.
Còn phun ra không ít máu tươi.
Nàng cho là đại ca của mình đi đời nhà ma rồi chứ.
“Không có sao! Dùng quá sức, nghĩ ngơi một chút sẽ khỏi thôi!”
Di chứng do sử dụng thực lực mạnh mà ra.
Vốn dĩ sau khi quán chú, hắn không thể sử dụng thực lực trong một thời gian ngắn, để bản thân có thể quen thuộc với sức mạnh cảnh giới tăng lên quá nhanh của bản thân.
Nhưng Dị Lang Tộc xuất hiện phá đi tính toán của hắn.
Hắn vừa chưa thể khống chế được lực lượng kinh khủng tăng lên bên trong cơ thể, lại vừa sợ Chân Nguyên tiết ra ngoài đem hai đứa bé này đánh tan thành tro bụi, nên mới phải ăn quả đắng như thế này.
Nói hắn hủy diệt đám người Dị Lang Tộc vừa rồi nên thổ huyết, không khỏi nói hắn tự đánh mình b·ị t·hương thì đúng hơn.
“Dùng sức quá mạnh?”
Dương Tư Nguyệt ghẹo đầu, nàng có chút không hiểu ý của Dương Nguyên Lãng nói là gì nữa.
Nhìn thấy Dương Nguyên Lãng nhắm mắt lại dưỡng thần, hơi thở đều đặn, nhìn ra không có chuyện gì.
Dương Tư Nguyệt cũng không có làm phiền người đại ca này của mình nữa, ngoan ngoãn ôm lấy đứa em út Dương Nguyên Bảo vào lòng, làm tròn chức trách của một người chị gái.
“Dừng lại, nếu dám đi qua đường ranh này, g·iết c·hết không tha!”
“Nha!”
Dương Tư Nguyệt bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa đây.
“Không sao! Ngủ tiếp đi!”
Không phải Dương Thái Thu nói qua sẽ đến gặp đám người Thần Báo Trại hay sao.
Hiện tại xem ra cũng đã đến nơi rồi.
“Ân!”
Dương Tư Nguyệt ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đại ca nói không sao. Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
“Thác Báo.?”
Dương Nguyên Lãng vén rèm ra nhìn người đàn ông cao hai mét dẫn đầu bên kia, cũng tìm tin tức về người này.