Đạo Thai Cảnh, còn là Đạo Thai Cảnh viên mãn, hắn thật là đã đạt đến cảnh giới này rồi hả, hắn cảm giác mình giống như đang nằm mơ một dạng.
“Cảnh giới này có thể liệt vào Viên Hoang Đại Lục cường giả rồi chứ nhỉ?”
Dương Nguyên Lãng ve cằm.
Theo như hắn biết, trấn thủ Quận Quốc thực lực cao nhất là Thượng Vị Tông Sư, cũng gọi là Đại Tông Sư cảnh.
Lên Vương Triều nghe nói phải có Thần Tàng cảnh tọa trấn thì mới được, Hoàng Triều thì Đạo Thai Cảnh, Viên Linh Đế Quốc có thể có Luyện Thần cảnh cường giả tọa trấn.
Lấy hắn thực lực hiện tại, chỉ cần không đi trêu chọc thế lực số một Viên Linh Địa Khu nơi đây, sẽ không có người nào có thể làm gì được hắn cả.
Đương nhiên! Dị Lang Tộc không tính.
Trước đó từ trong miệng của Lang Hý, hắn biết được Dị Lang Tộc không những có Luyện Thần cảnh, còn không chỉ một người.
Tối cao Lang Hoàng nghe đâu là Luyện Thần viên mãn, tức Pháp Thần Cảnh tối đỉnh, loại cảnh giới này bây giờ hắn còn không trêu chọc vào được.
Hi vọng tình hình bên ngoài Viên Linh Địa Khu phức tạp chút đỉnh, đem lực lượng cường giả của Dị Lang Tộc hấp dẫn đi, không thì một khi bọn chúng đánh đến Viên Linh Địa Khu này thật, sẽ có phiền toái không nhỏ.
“Rầm rầm..!”
“Ha ha ha !”
“Kiệt..! Kiệt ..! Kiệt!”
“A..! Tha mạng!”
“Đừng qua đây..! Cứu mạng a!”
“Rắc..! Ngoàm..! Kiệt.. Kiệt .. Kiệt..!"
"Thịt loài người đúng thật sự thơm ngon.!”
“Không sai! Đặc biệt là thịt của những đứa trẻ con này, nó giòn ngon gì đâu, chỉ cắn một miếng thôi ta cũng thật sự say mê..!”
“Ma quỷ! Các ngươi là ma quỷ..!”
“Mau trả con của ta lại đây!”
“Ta liều mạng với các ngươi..!”
“Dị Lang Tộc đã đến!”
Dương Nguyên Lãng trầm ngâm.
Không cần phải dùng thần niệm tỏa ra bên ngoài, chỉ cần nghe âm thanh huyên náo xung quanh, hắn cũng đã biết là có chuyện gì xảy ra rồi.
“Đại ca..! Đại ca cứu mạng!”
“Em sợ lắm..!”
Dương Tư Nguyệt xanh mặt.
Nàng từ nhỏ đến lớn có bao giờ trông thấy qua tràng cảnh máu me ghê rợn như thế này bao giờ đâu.
Trực giác của nàng, chỉ cảm thấy chỉ có ở bên tên đại ca xấu này, mình mới có thể an toàn đôi chút.
“Tư Nguyệt không sợ, có đại ca đây! Sẽ không có chuyện gì!”
Dương Nguyên Lãng đem Dương Tư Nguyệt ôm vào trong lòng, gương mặt âm trầm cất bước đi ra.
Nha đầu của hắn đáng yêu cùng lanh lợi biết mấy, lại bị bọn súc sinh này dọa thành như vậy, không đem bọn chúng nghiền thành tro, hắn sẽ không phải là Dương Nguyên Lãng.
“Đội trưởng.! Đối phương là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh cường giả! Lý Hàm Chi tiểu thư đã bị bọn chúng bắt lại!”
Dương Đàn kinh hãi chạy đến báo cáo.
Dị Lang Tộc xuất hiện quá đột ngột, ra tay quá nhanh cùng quá tàn nhẫn, khi bọn họ phản ứng lại đã không còn kịp nữa rồi.
Lý Hàm Chi thấy nguy hiểm liền xung phong đi đầu kháng địch.
Nhưng đối phương có Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh cường giả tọa trấn, ra tay lại vô cùng hung tàn.
Lý Hàm Chi dù sao cũng chỉ lad Võ Đạo Cảnh, không làm gì được liền nhanh chóng bin bắt lấy mất tiêu.
“Rầm rầm..! Phốc..!”
“Là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh cường giả! Làm sao có thể như vậy?”
Dương Thái Thu đám người muốn bao nhiêu tuyệt vọng liền sẽ có bấy nhiêu tuyệt vọng.
Không phải tin tức đã nói đến t·ấn c·ông các thôn trấn chỉ là Võ Giả Thập Trọng thôi hay là sao?
Thế nào lại đến Tiên Thiên, còn là bước thứ hai, Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh nữa.
Hơn hai ngàn Dương Gia Quân không chịu nổi một kích của đối phương, thế này làm sao mà đánh nữa.
“Khục! Phốc!”
“Công tử! Ngài đã xuất hiện!”
Lý Hàm Chi trông thấy Dương Nguyên Lãng đi ra, trên mặt không khỏi nở nụ cười.
“Tiểu nương tử! Công tử mà cô nói chính là tên thư sinh mặt trắng kia sao?”
Lang Nguyên nhìn qua Dương Nguyên Lãng một cái, khinh thường trong ánh mắt càng ngày càng đậm đặc.
Hắn là Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh cường giả tối đỉnh, một chân bước vào Hóa Khí Cảnh, cũng đang muốn tìm đối thủ đối chiến đột phá.
Ban đầu Lý Hàm Chi thổi vị công tử của mình tài ba ghê gớm lắm, hắn mới giữ mạng lại cho Lý Hàm Chi, đem cô ta làm mồi, dụ cái tên gọi là công tử kia ra để xem mô tê ra làm sao.
Không nghĩ đến chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt, còn toàn thân bốc lên mùi h·ôi t·hối nữa chứ, thật làm cho hắn quá thất vọng đi.
“Một tên Tiên Thiên Ngự Khí Cảnh, mười mấy tên Võ Giả viên mãn!"
"Nếu như các ngươi c·hết ở đây hết, bên kia Bất Dạ Thành chỉ còn lại chín tên Tiên Thiên cảnh công thành rồi!”
“Ngươi vừa nói cái gì?”
Lang Nguyên giận tím mặt.
Ý của thằng thư sinh mặt trắng này là nói một mình y liền có thể đem hắn cùng tất cả thuộc hạ tiêu diệt hết ở đây?
Hắn gặp qua nhiều người ngông cuồng, nhưng còn chưa thấy ai ngông cuồng như tên Dương Nguyên Lãng này cả.
Tên này có khả năng là bị điên hay không?
“Ta không có thời gian cùng các ngươi chơi đùa, các ngươi cũng nhanh đi c·hết đi!”
“Xẹt..Ong!”
“Hắc..! Ngươi..!”
“Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh..?”
Lang Nguyên trợn trừng con mắt.
Là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh không sai.
Ở một nơi thâm sơn cùng cốc như Bất Dạ Thành này, làm sao lại xuất hiện cường giả mạnh như vậy kia chứ.
“Xẹt..!"
"Chạy thôi!”
Lang Nguyên không hề có chút do dự, xoay người chạy thẳng.
Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả, mặt dù không biết đối phương còn trẻ như thế làm sao có thể đạt được cảnh giới này.
Nhưng hắn là hiểu được vô cùng rõ ràng, bản thân của mình tuyệt đối không phải là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả đối thủ, không chạy sớm, chỉ có con đường c·hết.
Năm tên Dị Lang Tộc có tu vi Võ Giả viên mãn nhìn thấy như vậy, lá gan cũng bị dọa cho tan vỡ, nhanh chóng chia ra bốn phương tám hướng để mà chạy trốn.
“Xẹt..!"
"A.. A..A!”
Tuy nhiên dù Lang Nguyên mấy người có chạy nhanh đến bao nhiêu, vẫn là không thể thoát được đạo kiếm mang do Dương Nguyên Lãng tạo ra.
Chỉ chạy được vài mét, thân thể của bọn họ đều bị cắt làm hai nữa.
Một cảnh tượng kỳ khôi xảy ra, năm người vẫn đang chạy theo quán tính, tuy nhiên phần thân trên đã rời khỏi bọn họ từ bao giờ.
“Phế vật..!”
Dương Nguyên Lãng nhàn nhạt lắc đầu.
Hắn không có công pháp quá lợi hại đem Đạo Thai Cảnh Giới thực lực khống chế lại, tuy nhiên dù chỉ sử dụng một phần ngàn lực lượng, cũng không phải đám sâu kiến Tiên Thiên có thể sánh bằng.
“Ực..! Ực..! Ực..!”
“Còn thất thần làm gì? Không trở lại Dương gia trấn hay sao?”
“Vâng..! Vâng..! Trở lại! Chúng ta ngay lập tức trở lại!”
Dương Thái Thu đám người bây giờ mới hoàn hồn lại, hướng Dương Nguyên Lãng cúi đầu thưa dạ liên tục, còn đâu bộ dạng của một vị tộc trưởng Dương gia nữa kia chứ.
“Nguyên Lãng..! Ngươi..! Ngươi là Tiên Thiên cường giả?”
Dương Nguyên Niên mơ màng nhìn qua Dương Nguyên Lãng.
Đến bây giờ hắn vẫn còn không tin được Dương Nguyên Lãng là Tiên Thiên cường giả, còn là Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả.
Đây là đứa con không học hành không nghề nghiệp trước đây của hắn đây sao?
“Phụ thân! Con là Tiên Thiên cường giả, tuyệt đối không giả!”
Dương Nguyên Lãng gật đầu, có chút ngậm ngùi.
Mới Tiên Thiên cường giả thôi mà đám người này đã kinh hách như vậy, nếu mà biết bây giờ hắn không chỉ là Tiên Thiên cảnh, mà là Đạo Thai cảnh, không biết bọn họ có bị dọa c·hết không nữa.
“Ha ha ha! Tiên Thiên cường giả..! Con của ta là Tiên Thiên cường giả, nhà học Dương chúng ta cũng là Tiên Thiên thế gia!”
Kinh ngạc qua đi là mừng như điên.
Mặc kệ Dương Nguyên Lãng có bao nhiêu bí mật, y làm sao tu hành đến Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả mà không ai hay biết, nhưng nó cũng là con hắn.
Con hắn là Tiên Thiên cường giả.
Trước đây với Dương Nguyên Niên hắn, gia đình có thể xuất hiện một vị Cao Giai Võ Giả, đã là vinh hạnh lắm rồi.
Đời này hắn hy vọng nhất là Dương Nguyên Sinh ấy, nhưng có ai ngờ Dương Nguyên Lãng lại cho hắn kinh ngạc hiếm thấy.