Mộng Đạo Trường Sinh

Chương 39: Đạo Thai Viên Mãn



Chương 39: Đạo Thai Viên Mãn

“Là Bất Dạ Thành Chủ Ngô Cự, hắn lấy lý do sợ bên trong các thôn trấn có gian tế của Dị Lang Tộc!”

“Nhất quyết không mở cửa thành cho chúng ta vào, không còn cách nào khác, chúng ta đành phải quay lại Dương gia trấn mà thôi!”

Người vừa lên tiếng là Dương Thái Thu, tộc trưởng Dương gia.

Hắn thấy bên này huyên náo nên cũng đến xem là chuyện gì, hóa ra là thần ngủ Dương Nguyên Lãng này đã tỉnh lại rồi.

“Bất Dạ Thành không cho chúng ta vào?”

Dương Nguyên Lãng trầm ngâm.

Trải qua vài chục năm sống bên trong Mộng Cảnh, nhìn thói đời ấm lạnh, hắn làm sao mà không biết Ngô Cự trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Tên đó sợ hãi Dị Lang Tộc t·ấn c·ông Bất Dạ Thành, đem bản thân y cùng người bên trong thành làm thức ăn.

Nên đem toàn bộ mười lăm tòa thôn trấn dân cư đẩy ra bên ngoài, ngụ ý muốn đưa tất cả dân chúng làm thức ăn cho Dị Lang Tộc, đổi lấy bình yên.

“Hắc! Thật sự ngu ngốc!”

Dị Lang Tộc đó là hạng yêu ma, làm sao có thể thỏa mãn dục vọng chỉ gặm nhấm bình thường người dân.

Trong Bất Dạ Thành nhiều Võ Giả cao giai mới là mục tiêu bọn chúng ngắm đến.

Theo như hắn thấy, một khi Dị Lang Tộc đem thôn dân xung quanh ăn hết, thực lực tăng cao lên, cũng là lúc san bằng Bất Dạ Thành.

Ngô Cự làm như vậy không khác gì tăng cường thực lực cho Dị Lang Tộc, xong để bọn chúng quay lại đánh mình, đúng là ngu ngốc vô cùng.

Ây! Trước đây nhìn vào việc Ngô Cự quản lý Bất Dạ Thành đâu ra đấy, phồn vinh hưng thịnh bật nhất Bái Quốc này, hắn còn tưởng Ngô Cự có tầm nhìn xa trông rộng, giờ xem ra cũng chỉ như vậy mà thôi.

May mắn nhất thời cũng không đại biểu được cái gì cả.

“Đội trưởng! Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”

Dương Đàn lên tiếng hỏi.

Dương Nguyên Lãng đang ngủ say, bọn họ như rắn mất đầu, không biết làm gì.

Nhưng bây giờ Dương Nguyên Lãng đã tỉnh lại, không khác gì cho bọn họ một liều thuốc an thần.

Chỉ cần ôm thật chặc cái đùi của vị Tiên Thiên Cường Giả này là được rồi.

“Quay về Dương gia trấn đi!”

Trở về cũng đã trở về gần đến rồi, còn có thể làm sao được nữa.

“Vâng! Đội trưởng.!”



“Nguyên Lãng à?”

Dương Thái Thu bên cạnh khá là kinh ngạc, không hiểu sao mấy người Dương Đàn lại nghe lời của Dương Nguyên Lãng đến như vậy.

Hắn là tộc trưởng, còn chưa có lên tiếng đây này.

“Tộc trưởng! Có chuyện gì không?”

Dương Nguyên Lãng khó hiểu nhìn qua Dương Thái Thu.

Lão già này, về thì về, còn nhiều ý kiến quá làm gì vậy kia chứ.

“À..! Không..! Không có chuyện gì!”

Dương Thái Thu nuốt khan một ngụm nước miếng, lắc đầu rời đi.

Quá đáng sợ đi?

Dương Thái Thu nhìn lại chiếc xe ngựa của Dương Nguyên Lãng thầm nghĩ.

Chỉ một ánh mắt, liền muốn linh hồn hắn băng liệt, không hiểu Dương Nguyên Lãng làm sao có thể làm được như vậy.

“Phụ thân! Có tin tức gì của Nguyên Sinh cùng Nguyên Sơn hay không?”

“Không có! Thành Chủ Ngô Cự đã ra lệnh đóng cửa thành, không cho phép bên ngoài vào, cũng không cho phép người trong thành rời đi!”

Dương Nguyên Niên có chút sầu muộn.

Đến bên ngoài Bất Dạ Thành, hắn không phải không nghĩ cách nhờ người vào thông báo cho Dương Nguyên Sinh hai người một tiếng, nhưng tiếc là người không vào được, tin tức cũng gởi không được.

“Không sao! Cha cũng không cần lo lắng cho bọn họ quá!”

Đây cũng xem như là một lần rèn luyện đối với hai người bọn chúng đi, chỉ cần vượt qua lần đại nạn này, bọn nó mới chân chính trưởng thành.

“Ta..!!!”

Dương Nguyên Niên phiền muộn, hắn đâu có lo cho hai tên tiểu tử kia, hai người đó ở bên trong thành, có Tiên Thiên cường giả bảo hộ, có thành cao tường lớn, không phải lo lắng gì.

Hắn là lo lắng cho đám người mình kia kìa, ngoài này nguy hiểm trùng điệp, đụng phải Dị Lang Tộc một chút liền sẽ không có mạng như chơi.

“Hắc! Nguyên Niên đại ca! Anh cũng đừng nên quá lo lắng!”

Dương Đàn đương nhiên hiểu Dương Nguyên Niên đang lo sợ điều gì.

Theo như hắn thấy, nên lo lắng là Bất Dạ Thành bên kia kìa.

Nơi này có một vị Tiên Thiên Hóa Khí Cảnh cường giả tọa trấn, có thể xảy ra được chuyện gì kia chứ.



“Mọi người ra bên ngoài trước đi, ta muốn nghĩ ngơi một chút!”

“Đội trưởng...!”

“Yên tâm! Lần này ta sẽ không có ngủ nữa!”

Dương Nguyên Lãng lắc nhẹ đầu.

Có vào Mộng Cảnh cũng không thể bây giờ được, hắn không đủ Điểm Mộng Đạo a.

Lần sau vào Mộng Cảnh phải bỏ ra Điểm Mộng Đạo cao đến dọa người, trong thời gian ngắn hắn dĩ nhiên là không đi được.

“Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!”

Dương Đàn cũng như Lý Hàm Chi mọi người thở phào một hơi.

Bây giờ Dương Nguyên Lãng là át chủ bài lớn nhất của bọn họ.

Nếu y mà ngủ mãi không tỉnh như đêm qua, một khi Dị Lang Tộc thật sự đánh tới, bọn họ nên chuẩn bị làm đồ ăn cho đối phương đi.

“Đại ca! Em có thể ở bên cạnh anh được không?”

Dương Tư Nguyệt đôi mắt lúng liếng, chờ mong nhìn Dương Nguyên Lãng.

Trực giác của mình không sai đâu, mọi người đều khách khí với người ca ca mình như vậy, y chắc chắn có chỗ hơn người, bên cạnh anh ta sẽ an toàn hơn.

“Không được! Nhanh chóng rời đi đi!”

“Hừ! Không cho thì thôi!”

Dương Tư Nguyệt tức anh ách, nhưng cũng không thể làm gì.

Nàng hiểu người anh xấu xa này của mình, mỗi khi trưng bộ mặt kia ra, liền sẽ không có đường để mà thương lượng.

“Đinh! Mộng Cảnh đã kết thúc! Mời Túc Chủ lựa chọn một trong ba hạng mục sau!”

“Đến rồi!”

Dương Nguyên Lãng nghe được âm thanh này, không khỏi kích động một trận.

“Thứ nhất: Giữ cảnh giới tu hành bên trong Mộng Cảnh!”

“Thứ hai! Giữ lại công pháp võ đạo bên trong Mộng Cảnh!”

“Thứ ba! Giữ lại tài nguyên vốn có bên trong Mộng Cảnh!”

“Chọn lựa mục nào?”



Hắn ưu tiên hàng đầu đương nhiên là tu vi, nhưng mà Bắc Minh Thánh Pháp cũng có hấp dẫn quá lớn.

Đây là môn công pháp trực chỉ Thánh Cảnh tu hành pháp môn, lại có thể nhanh nhất tăng lên tu vi, người nào mà không muốn.

“Ta chọn mục thứ nhất!”

Dương Nguyên Lãng thở dài, hắn vẫn là không thể nào tránh được cám dỗ tu vi cảnh giới tăng lên.

“Đinh! Lựa chọn thành công!"

"Chúc mừng Túc Chủ có được tu vi Đạo Thai Cảnh Viên Mãn!"

"Hệ thống sẽ ngay lập tức quán đỉnh cho túc chủ, xin Túc Chủ chuẩn chờ trong thời gian ngắn!”

“Gì! Đạo Thai Cảnh viên mãn?”

Không phải chứ?

Nói như vậy, trước khi bạo thể, hắn vẫn là chưa thể nào đột phá được Luyện Thần cảnh rồi.

Xem ra Luyện Thần cảnh cũng không có dễ dàng đột phá như vậy.

“Ong..! Ong..! Ong..!”

Thân thể của Dương Nguyên Lãng chấn động mãnh liệt, tu vi vô hạn đề cao.

Tông Sư cảnh chỉ dùng chưa đến một phút liền có thể đột phá, Thần Tàng chỉ dùng ba mươi phút, Đạo Thai Cảnh lâu hơn, dùng đến hai tiếng thời gian, thêm hai tiếng thời gian nữa, cảnh giới của hắn liền đã đến Đạo Thai Cảnh viên mãn, nửa bước Luyện Thần cảnh tồn tại.

Lực lượng hiện tại của bản thân vô cùng lớn, Dương Nguyên Lãng thả ra thần niệm, đã đem trọn cái Bất Dạ Thành bao phủ.

Nếu như hắn muốn, hắn cảm thấy chỉ cần mình đánh ra một quyền, Bất Dạ Thành liền sẽ không còn tồn tại nữa rồi, đây chính là sự khủng bố của Đạo Thai Cảnh.

Cũng may bên trong xe ngựa này đã có Hệ thống làm ra cấm chế, đem khí tức của hắn giới hạn quanh bản thân.

Nếu như không, tiết lộ ra bên ngoài, xung quanh đây mấy chục ngàn người đều sẽ bị ép cho c·hết hết.

“Đạo Thai Cảnh viên mãn!”

Dương Nguyên Lãng nhìn vào bên trong Khí Hải có một tiểu anh tầm ba tấc trông giống hắn như đúc, không khỏi thất thần một trận.

Đạo Thai Cảnh, còn là Đạo Thai Cảnh viên mãn, hắn thật là đã đạt đến cảnh giới này rồi hả?

Hắn cảm giác mình giống như đang nằm mơ một dạng.

“Cảnh giới này có thể liệt vào Viên Hoang Đại Lục cường giả rồi chứ nhỉ?”

Dương Nguyên Lãng ve cằm.

....

P/s: Các bạn đọc truyện vui lòng đánh giá truyện 5* giúp đỡ tác giả, chân thành cảm ơn các bạn.